Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 88: Luật của thần, pháp của người

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ouch! Fuck! Lại là con mèo chết nhà ngươi.”

Gần đây Rolahm và con mèo của hắn có vẻ thù hận rất sâu. Không cẩn thận một chút lập tức nhào lên cắn xé. Nếu chân hắn đi dép lê, con mèo con tuyệt đối sẽ tiềm phục ở chỗ nào đó, sau đấy đột ngột tập kích sau gót, trước khi tấn công không có chút sát khí, lúc tấn công hung mãnh vô cùng, để Rolahm kêu thảm thiết vô số lần.

Nếu là bình thưởng đảm bảo sẽ có một cuộc chiến người – mèo nổ ra, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp.

“Rolahm đại nhân, nếu ngài không thể trông giữ tốt con mèo của ngài, vậy hãy đem nó cùng ra ngoài chơi.”

Trên đài giảng, Klose nhìn ta căm tức. Ta bất đắc dĩ, đành cúi người nắm chặt cổ Heloise, quay quay mấy vòng, sau đó ném con mèo đang ngất ngây lắc lư đó ra ngoài cửa sổ.

“Quá đáng, làm sao ngươi có thể ngược đãi động vật như vậy, mèo sẽ ngã chết đó.”

Casio dạo này có vẻ càng ngày càng yêu động vật, hắn thấy hành động của ta lập tức chỉ tay phản đối.

“Người tốt mạng ngắn, kẻ xấu sống lâu, nếu nàng dễ chết như vậy thì đã chết hẳn từ trăm ngàn năm trước rồi.”

Quả nhiên, không đến mấy giây sau trong đầu ta lập tức hiện lên lời ôm oán của Heloise truyền đến nhờ tâm linh cộng hưởng.

“Tên đồ đệ bất tài đáng chết, dám làm vậy với nữ yêu vương vĩ đại. Chờ đó, ta sẽ khiến gối của ngươi bị trảo cào nát, còn…”, nàng do dự mấy phút, sau đó quyết định nói lên lời nguyền rủa nàng cho là ác độc và vô liêm sỉ nhất:

“Ta còn sẽ đi tiểu lên gối đầu và chăn đắp của ngươi, ta nói được là làm được, hiện tại ta là con mèo, đừng hi vọng ta không làm được! Lão nương quyết tâm lên, không gì là không thể!”

“Thế thì ta sẽ đem gối và ga giường đóng gói gửi bưu cấp đến mấy người quen ở Ciro, bên trên ghi rằng chỗ bị ướt là ‘vật tiết ra’ của ‘toàn tri giả’. Ngươi nói nên gửi cho mấy tên biếи ŧɦái cuồng nhiệt theo đuổi ngươi, hay là nên gửi cho đám kẻ thù ngươi để chúng triển lãm và tổ chức tiệc rượu ăn mừng?”

“Ta sai rồi, ta sẽ không làm thế, giờ ta sẽ đi luyện tập biến hình vũ khí.”

Ta ưa thích nhất điểm này ở Heloise, nàng một khi phát hiện mình không thắng được sẽ lập tức nhận thua, tuyệt không cố kéo mặt mũi. Có lẽ đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến tai họa này sống được vạn năm.

“Hừ, đấu với ta, ngươi còn non lắm.”

“Bạn Rolahm nếu thích đứng như vậy, thế thì ta sẽ để ngươi đứng cho đủ, ra góc, đứng phạt!”

Chết tiệt, ta bị âm rồi. Ta quên mất khi đối thoại qua khế ước ma sủng, dưới cái nhìn của người khác, ta sẽ trở thành một kẻ đứng sững sờ giữa lớp như thằng thần kinh.

Mà ngay vừa lúc nãy Klose còn đang thấy phản cảm với ta, hiện tại ta đứng ngốc ở đó khác gì khiêu chiến quyền uy của nàng, không bị phạt mới lạ.

Nói đến đây hẳn sẽ có người thắc mắc tại sao lại có lớp học ở đây. Đúng thế, hiện tại ta đang đi học, khóa học về giáo nghĩa và bản thân luật pháp. Người giảng dạy tất nhiên là vị chức nghiệp giả hệ luật pháp cấp tối cao – Klose.

Sau trận tranh nhau kịch liệt kia, cuối cùng đại sảnh cắt đôi, một phần lớn biến thành luật pháp giáo đình (kiêm tiểu hình giáo hội). Suy xét đến ta và Diana, có một gian nhỏ được ngăn ra để làm nhà thời thánh quang.

Còn viện thú y? Cái quầy ngoài tường kia chính là nó. Ta sẽ không thừa nhận ta quen biết hắn đâu. Không chỉ thế, ta còn len lén đến báo cho cơ quan chuyện nghiệp rằng mỗ bác sĩ thú y kinh doanh mà không có cấp phép. Đáng tiếc, vệ đội của tòa thành này quá yếu ớt, độ khó để bắt tên kia còn hơn cả phó bản cấp địa ngục.

Tốt tốt, nói về chuyện chính, để Klose giảng giải về giáo nghĩa của thần luật pháp là hi vọng của bản thân nàng, đồng thời cũng là kì vọng của người nghe.

Renee và Kelly không cân fphair nói, các nàng còn đang do dự xem có nên để luật pháp trở thành quốc giáo hay không, tự nhiên cần tìm sâu hiểu rõ nó. Ngoài ra hai cựu đội viên thành quản là Momo và Diana cũng cường liệt yêu cầu nhập học. Có điều, khiến người rất bất ngờ là không chỉ có Casio hứng thú với vị tân thần đang nhanh chóng lớn mạnh ở thế giới lòng đất, ngay cả cái tên ta không tiện nhắc tên kia thế mà cũng cảm thấy rất hứng thú với tín ngưỡng luật pháp.

“Ta vẫn rất muốn trở về thành Sulfur, ta cũng tin tưởng tín ngưỡng này sẽ truyền khắp thế giới. Còn ta đã chú định sẽ trở thành một nam nhân hành tẩu ở cạnh biên của luật pháp, nếu muốn khiêu chiến một sự vật, ta cần phải hiểu rõ nó trước, tìm hiểu xem nó có lỗ thủng đề luồn qua không.”

Tên bán long nhân đó ngày càng có khí chất của một triết gia, lời của hắn ta khiến ta do dự, nói không chừng, một đại sư luật pháp sẽ sinh ra bởi vì cái lí do buồn cười này.

Mà ta thực sự cũng không có lí do cự tuyệt đối phương học tập giáo nghĩa và pháp luật, hơn nữa, xem biểu hiện của hai ngày vừa rồi, chính hắn mới là học sinh chăm chỉ nhất.

Ngoài những người này, đám kị sĩ hoàng gia của Renee cũng cùng đi nghe giảng. Suy xét xem có nên chuyển chức công chính kị sĩ hay không.

Hôm nay là ngày giảng bài thứ hai, lớp học cũng có thêm hai thành viên mới.

Svina Nelson và Raymond Nelson.

Sau khi bất ngờ trở thành ‘tình địch’ của hoàng đế, chủ nhà chỗ nàng thuê không do dự đuổi hai chị em rời khỏi. Sau đó rất nhanh, nàng phát hiện Oran tuy lớn mà nay đã không còn chỗ để hai chị em đặt chân.

Tại loại quan hệ xã hội lấy chế độ lĩnh chủ và kị sĩ sắc phong làm hạch tâm như hiện tại, vị quân chủ và đám kị sĩ hiệu trung tuyệt đối là cùng tiến cùng lui, càng đừng nói đến kị sĩ thủ hộ. Hành động kị sĩ vứt bỏ đối tượng hiệu trung là hành động khiến người ta xem thường nhất. Sau khi bất đắc dĩ lên phải thuyền tặc, Svina nay chỉ còn con đường duy nhất là đến nương nhờ Renee. Chỉ có điều, mỗi khi Svina nhìn thấy Renee, trên mặt nàng luôn hiện vẻ khủng hoảng, điều này khiến mỗ nhân ‘biết nội tình’ luôn ôm bụng cười trộm.

Giọng của Klose rủ rỉ dễ nghe, lí giải của nàng đối với giáo nghĩa cũng rất khắc sâu, nói chung nếu để nàng truyền giáo tuyệt đối đạt đến tiêu chuẩn cao nhất. Đáng tiếc, đối mặt với Kelly với tư lịch bảy trăm năm và mục đích muốn kiểm nghiệm xem tín ngưỡng này có phù hợp với quốc gia hay không, có trợ giúp được người ở Đông Lam hay không, vị tinh linh tự nhiên bị chuyển giới này bị ăn vấp không ngừng.

“Vậy thì, có thể giải thích một chút, tại sao vốn pháp luật đơn nhất lại phải chia ra thành hai bộ phận 【 luật của thần】 và 【 pháp của người】? Chúng có điểm gì khác nhau, hai bộ phận này có không ít thứ trùng lặp. Án theo tư tưởng của pháp lý học, lập pháp trùng lặp chẳng phải sẽ khiến sự chấp hành luật pháp trở lên suy yếu và hỗn loạn sao?”

“Nhưng… nhưng trên giáo nghĩa nói như thế mà, đây là Vô Miên giả đại nhân định ra, khẳng định không sai.”

Bị họi khó, Klose chỉ có thể viện cớ rằng sách ghi vậy. Nếu chỉ truyền giáo, việc biết nó thế mà không biết tại sao lại thế cũng không sao, nhưng nếu chỉ vậy hiển nhiên không thuyết phục được người Đông Lam. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tự mình ra trận.

“Khục, câu hỏi này để ta trả lời vậy. Kì thực ta có giao tình không tệ với Vô Miên giả đại nhân, điều này ta từng nghe chính hắn nói qua.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của chúng nhân, ta vươn một ngón tay ra, ánh sáng luật pháp màu bạc dập dờn trên đó, chứng minh thân phận luật pháp giả.

Đồng thời cùng tu hành hai loại năng lượng không phải không được, nhưng nếu đem toàn bộ thánh quang chuyển hóa thành lực luật pháp như Momo thì không khác gì bắt đầu lại từ đầu. Đã thế hai loại lực lượng này có rất nhiều chỗ trùng lặp, kiêm tu rõ ràng là một việc phí sức mà thu hoạch không nhiều.

Vì vậy, ta ở trong mắt của Klose liền biến thành “quả nhiên là thần sứ đại nhân”, còn ở trong mắt đám người phía dưới liền trở thành thằng dở hơi dư thừa sinh lực.

“Khục, đầu tiên là sự khác biệt giữa 【 luật của thần】 với 【 pháp của người】. Luật của thần là thần định ra, trong đó chỉ có mười ba loại tội nặng, ấy là những tội lỗi được công nhận rằng không thể khoan thứ, trên căn bản sẽ không biến hóa. Thuật kết tội mà chúng ta sử dụng thực tế chỉ phán định những tội trong luật của thần. Còn pháp của người, đó là pháp tắc mà giáo hội luật pháp tu chỉnh cải tiến. Quyền tư pháp và chủ quyền xưa nay luôn trói chung một chỗ. Luật của thần có thể sử dụng tại bất cứ đâu mà ánh mắt thần trông thấy, pháp của người chỉ có thể sử dụng ở khu vực có chủ quyền ủng hộ. Đây là sự khác biệt chủ yếu giữa hai bộ phận.”

Những thần minh khác cũng có các giới luật như “nghiêm trừng tà ác”, “Cấm chỉ xa xỉ và hoang da^ʍ”, “cấm nói dối”… Thế nhưng trừ tín đồ của bọn họ, người khác vi phạm hoặc nhiều hoặc ít dều bị miễn giảm hình phạt. Riêng đối với luật pháp, các tội trên đều nằm trong luật của thần, xử phạt cũng không khiến các thần minh và quý tộc bất mãn, càng khiến người tu hành luật pháp có lòng trừ ác. (Những chức nghiệp khác không bắt buộc, riêng công chính kị sĩ phải chấp hành.)

“Dù vậy, điều này không đại biểu luật của thần và pháp của người xung đột với nhau. Trên thực tế cả hai là một. 【Thần chi luật】 là gốc và là hạn cuối cùng của 【pháp của người】. Nếu một tội lỗi bị luật của thần cấm chỉ, thế thì pháp của người tuyệt đối không thể miễn giảm. Ví như tội đầu tiên “Vì du͙© vọиɠ cá nhân tùy ý cướp đoạt sinh mệnh người khác, sẽ phải chịu thần luật pháp thẩm phán nghiêm minh, sau khi chết cũng phải chịu hình phạt núi đao biển lửa”, đối ứng, trong pháp của người cũng có tội cố ý gϊếŧ người: “kẻ cố ý gϊếŧ người, xử tử hình hoặc xử tù có hình phạt mười năm trở lên. Riêng trong lúc phòng vệ chính đáng hoặc chiến tranh chính nghĩa được xem xét miễn giảm.”

Cùng một tội, trong luật của thần lại mang theo vẻ an ủi của tôn giáo. Đoạn ‘sau khi chết…’ kia nhìn như không có tác dụng gì, trên thực tế là thứ ta chuẩn bị cho tương lai. Ngược lại, trong pháp của người, toàn bộ là pháp điều cùng hình phạt lãnh khốc, không chút rườm rà dư thừa.

Renee có chút kích động, nàng có vẻ nhìn ra ảo diệu bên trong đó.

“Tức là nói các chức nghiệp giả hệ luật pháp chỉ cần chấp hành luật của thần, thế thì chế định pháp của người để làm gì?”

“Pháp của người là dùng cho những quốc gia và lĩnh chủ tín ngưỡng luật pháp áp dụng, pháp của người sẽ chạm đến lợi ích của quý tộc, không sợ bị tập thể ngăn chặn, thậm chí cấm đoán sao?”

Kelly ưu tư hỏi, nàng ở xã hội nhân loại đủ lâu, hiểu rõ bệnh của đám quý tộc kia đã hết thuốc chữa, loại chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của bọn họ này làm sao có thể được tiếp nhận.

Ta cười cười, đây là một câu hỏi trong dự liệu.

“Quả thật là vậy, hiện tại, tại đa số nơi, quý tộc đánh chết bình dân vô cớ chỉ cần bồi thường một miếng tiền vàng là được. Vương thất thậm chí có thể tùy ý cướp đoạt tài sản thương nhân. Loại pháp trị ác liệt thuần hướng kẻ thống trị đó trái ngược hẳn với pháp của người. Khi luật pháp của chúng ta bắt đầu tuyên truyền, chắc chắn sẽ bị đối địch và ngăn chặn, thế nhưng cấm chỉ là không thể nào. Vô Miên giả là chân thần, cấm chân thần truyền giáo khác gì đối đầu với cả hệ thống phe trật tự. Ngươi cho rằng vì sao Vô Miên giả nhất định phải phong thần, còn không phải vì nguyên nhân này sao?”

“Nhưng nếu chỉ không cấm, vậy cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.”

“Thế cho nên cần có người làm mẫu, nếu ta là bình dân hay thương nhân, ta sẽ lựa chọn nơi sử dụng ác pháp hay sự dụng nhân pháp? Điều này kì thật không cần do dự. Thành Sulfur chính là ví dụ tốt nhất, lượng lớn nhân khẩu và tài nguyên chảy vào, tất sẽ mang đến tài phú và sức mạnh, điều này là thiết yếu đối với bất cứ lãnh địa nào. Vậy cho nên, tín ngưỡng luật pháp rất có ích cho việc phát triển lãnh địa, thứ chúng ta cần, chỉ là một nơi làm mẫu.”

“Vậy nên ngươi tìm tới Lam? Rolahm, ngươi thế mà lại đi đào hầm người mình, ngươi không lo lắng sau khi Lam tuyển luật pháp thành quốc giáo sẽ bị các vương quốc lân cận đối địch? Khả năng còn chưa vươn mình đã bị đè bẹp, ngươi suy xét qua ư?”

Kelly nhíu mày nói, sự băn khoăn của nàng rất thực tế.

“Ta đương nhiên suy xét qua. Nhưng hiện tại tình hình của các ngươi thế nào? Không cần làm gì cũng đã bị các nước xung quanh đối địch, vốn đã cách thời điểm sụp đổ không xa. Làm thế này, ít nhất còn có khả năng vãn hồi cục diện. Hơn nữa, ngươi không nghĩ đến sao? Nếu chọn luật pháp là quốc giáo, quốc lực của các ngươi sẽ nhanh chóng tăng lên giống thành Sulfur, lượng lớn thẩm phán giả, công chính kị sĩ cũng sẽ bổ sung lực lượng phòng vệ quốc gia. Thêm vào đó, các ngươi còn nhận được viện trợ từ vùng đất khởi nguyên của luật pháp, thánh thành Sulfur, thấy thế nào thì các ngươi đều được nhiều hơn mất.”

“Nếu chúng ta vẫn không chấp nhận.”

“Không có gì, tiếp tục chờ thôi. Đợi đến khi luật pháp đã trải khắp Nahri, đợi giáo nghĩa và pháp tắc của Vô Miên giả được thế nhân công nhận. Oán hận và mâu thuẫn tích lũy đến điểm rồi sẽ bộc phát. Lúc ấy, thứ chờ đợi các quý tộc không phải sự thoái vị trong ôn hòa, mà là bạo lực lật đổ, lưỡi đao trên đoạn đầu đài sẽ được dùng đến khi hoen gỉ vì máu, giá treo cổ cũng sẽ treo đầy các thi thể hong gió.”

Kelly rùng mình theo bản năng, tựa như vừa nhìn thấy cái ngày kia đến. Sau đó đến lượt Renee nói ra nghi ngờ của mình:

“Án theo lời giáo nghĩa, chủ động tổ chức chiến tranh là trọng tội, thế khác nào chúng ta không thể thống nhất lại Lam sao? Vậy có bất công với chúng ta quá không?”

“Không, tuy nhiên chủ động gây ra chiến tranh quả thực sẽ khiến chức nghiệp giả mất đi lực luật pháp, nhưng nếu như viện trợ nơi đang bị xâm chiếm hay chiến tranh để đòi lại lãnh thổ bị đoạt mất sẽ được coi là chiến tranh chính nghĩa, được cho phép.”

“Cái ‘chính nghĩa’ đó do ai xác định?”

Tên Menning vốn yên lặng ghi chép bút kí đó đột nhiên ngẩng đầu đặt câu hỏi, còn hỏi một điểm mấu chốt.

“Vô Miên giả một phiếu, kẻ thống trị một phiếu, đa số quốc dân một phiếu. Nếu ba phiếu đều tán thành, vậy trận chiến đó là chính nghĩa. Vô Miên giả nay là hóa thân của công chính, sự phán đoán của hắn là công chính, có thể được các tín đồ tiếp nhận.”

Kẻ đặt câu hỏi gật đầu, ngồi xuống, đến lúc này những người khác bắt đầu lục tục đứng lên hỏi thắc mắc của mình.

“Ta có vấn đề…”

“Ừm, nói đơn giản tức là…”

Vốn chỉ tính thuận miệng nói chút, nhưng có một số việc đã bắt đầu là không dừng được.

Hết giảng giải đến biện luận, rồi hết biện luận lại quay về giảng giải, khi lần truyền thụ marathon này kết thúc, Renee và Kelly nhìn nhau chốc lát, đưa ra câu trả lời cuối cùng:

“Đông Lam sơ bộ quyết định thừa nhận tín ngưỡng luật pháp là quốc giáo, nhưng Roland ngươi cũng cần giúp đỡ phụ trách đến cùng.”

“Haizz, được rồi, coi như ta nợ các ngươi, được chưa?”

Dù nói câu oán hận như vậy, nhưng thằng mù cũng thấy được hiện tại ta đang cười rất vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »