Chương 62: Đồ Ma

Khi [Defender không bao giờ ngã] được dùng, kết quả cuộc chiến đã được định đoạt.

Trước mặt chiến kỳ màu lam đang tung bay, trước mặt những kỵ sĩ trung thành vượt qua thời gian, đại quân ác ma dù đông hơn nữa cũng không đáng giá nhắc tới.

Ta vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần cây chiến kỳ này còn đứng vững, bất kể chúng ta phải đối mặt ma quỷ, ác ma từ hạ vị diện hay thiên sứ, anh linh từ thượng vị diện, chúng đều sẽ không thể chống đỡ được đợt xung phong của chúng ta, chúng ta vẫn sẽ là vô địch.

Camille Sias đang mở đường cho cả quân đoàn, giờ phút này hắn đã khôi phục thực lực lúc toàn thịnh, toàn thân hắn tràn đầy cơ bắp, con mộng yểm dưới khố đang đạp lên từng ngọn lửa toàn lực xông tới, hai thanh thương dài hơn bốn mét đâm thủng bất cứ thứ gì can đảm ngăn trước mặt.

Bao nhiêu năm qua, làm kỵ sĩ kiên cường nhất dưới trướng ta, hắn vẫn luôn đứng tại vị trí đầu tiên của đội ngũ từ đầu đến cuối.

Mặc kệ trước mặt là Hezrou với sức lực vô biên hay mấy giống ác ma có hình thể khổng lồ, đối với Camille Sias, chúng chỉ là lũ gà con yếu nhớt, chỉ cần xoa nhẹ là nát bét. Cây trường thương đúc từ tinh kim siêu trọng phải bốn người mới nâng được, hắn nhẹ nhàng sử dụng mỗi tay một thanh.

Ngày trước, kẻ có lực công kích siêu cấp, một khi xông lên là không thể dừng lại như vậy có khuyết điểm duy nhất là toạ kỵ dễ bị kiệt sức, giờ đây, khi toạ kỵ của hắn cũng trở thành anh linh, đợt xung phong của hắn đã thực sự đáng được gọi là không thể ngăn cản.

Bên phải của hắn, người thiếu niên tự xưng ‘kỵ sĩ vô dụng nhất’ đang giơ cao tấm chắn, chống đỡ hết thảy cung tiễn ma pháp bắn về phía này, cam đoan mũi nhọn công kích này không bị gãy giữa chừng.

Carlos có danh hiệu vinh dự là ‘tường thành di động’, bàn về kỹ năng thuẫn vệ, Carlos là người đứng đầu cả đội kỵ sĩ hoàng gia, dù linh hồn cao quý của hắn bị nhét vào thân một con stitches xấu xí, người thiếu niên đó vẫn yên lặng dùng nhục thể để ngăn cản bất cứ đòn tấn công nào đánh tới trên người đồng đội.

Dù hắn hoàn toàn không am hiểu võ kỹ hay ma pháp nào có tính tấn công, nhưng nếu bất cứ ai vì thế mà miệt thị hắn là ‘vô dụng’ thì tốt nhất nên liên hệ người bán quan tài, bởi lẽ sẽ có rất nhiều người đồng đội từng được Carlos cứu sẽ dùng tính mạng mình đến bảo vệ vinh dự của người thiếu niên này.

Nhìn cách cậu thiếu niên tóc nâu dùng khiên dễ dàng đỡ được tất cả những mũi tên và pháp thuật đánh tới, có vẻ như sau khi thu được khả năng sử dụng thuẫn một lần nữa, hắn mạnh mẽ hơn không ít so với quá khứ.

Vị tước sĩ già Ferdinand đi bên mạn trái của Camille Sias, ngài là vị kiếm sĩ mạnh nhất đoàn kỵ sĩ hoàng gia, là cha đẻ và ân sư của kiếm thánh Freddie, ngài cũng từng dạy kiếm thuật cho ta và Cavens lúc còn sống.

Lão tướng tóc bạc hoa râm, mắt nhìn thẳng quân đoàn ác ma phía trước, đối với lũ nhãi nhép này, ngài không thèm dùng đến sở trường kiếm thuật mà chỉ giương cây cung nhỏ bắn liên tiếp, sau đó, sáu tên sĩ quan ác ma bị nhắm trúng không kẻ nào sống sót.

Tính về thực lực hay uy vọng, tước sĩ Ferdinand tuyệt đối là vị kỵ sĩ mạnh nhất của ta, tuy nhiên…

“Lão tước sĩ Ferdinand tôn kính, ngài còn đang ảo não tự trách vì chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình sao? Xin đừng tự trách mình, đó không phải lỗi của ngài, ai cũng không ngờ tới rằng một kỵ sĩ bất bại như ngài lại hao hết sinh mệnh lực mà chết già trên đường làm nhiệm vụ. Nó là lỗi của ta, nếu ta nhìn ra thân thể của ngài đã đến giới hạn khi cố uống ba chén rượu nồng trước khi đi, ta chắc chắn sẽ không để ngài đi ra ngoài chấp hành cái nhiệm vụ nhất định thất bại đó…”

Giờ đây, vị lão tướng đang ấp ủ vô số chiến ý cần phải phát tiết. Tước sĩ Ferdinand luôn giả bộ như đang công kích quá mức rồi lộ ra sơ hở, tuy nhiên, nếu đám ác ma coi đó là cơ hội và tiến đến ám sát, vị kiếm thánh già nua này chắc chắn sẽ dùng kiếm của mình kể một câu chuyện có nhan đề: ‘gừng càng già càng cay’.

Đi ngay sau Camille Sias là một đôi chị em thánh kỵ sĩ, người chị tên Lanie, còn người em chính là Fenduck. Họ đang không ngừng tán bá thánh quang, quang hoàn thánh khiết đảo qua khắp chiến trường, ai là đồng bạn sẽ được nó chữa trị, còn kẻ địch thì sẽ bị tịnh hoá và huỷ diệt.

‘Kẻ phá tường thành’ Lucas vũ động chiến chuỳ công thành trong tay, ‘trường phong kỵ sĩ’ Thrance múa thương như gió, đại kiếm thánh Freddie hệt như một dị thế kiếm tiên, ‘ôn dịch bạo quân’ Kaka ném bừa thuốc thử luyện kim thuật khắp nơi, ‘kỵ sĩ rồng’ Dimier đi sau cùng giải quyết tất cả những địch nhân còn sót lại… Trong nhịp trống trận sục sôi, vô số kỵ sĩ truyền kì tụ tập lại một chỗ, những dũng giả trải trăm ngàn trận xem chiến trường như một bữa tiệc rượu cuồng hoan, vừa công kích vừa cười to, không biết sợ là gì.

“Chiến kỳ của Lam? Tinh thần của Lam? Đó là cái gì? Ăn được không?”

Hồi còn bé, ta luôn cảm giác mình là nhân vật chính của thế giới, không bao giờ đem mấy cái thứ tinh thần kỵ sĩ vớ vẩn này để vào mắt. Đối với đứa bé không hiểu biết nói cuồng ngôn, phụ vương chỉ hiển từ vỗ bờ vai của ta rồi nói rằng: “Ngươi là con cháu của Lam, ngươi sẽ hiểu.”

Năm mười hai tuổi, sau khi bị triệu tập từ thánh đường về để lĩnh quân, ta cứ nghĩ mình sẽ trở thành một tướng quân khôi lỗi, dù sao phần lớn thời gian ta chỉ chui rúc trong thánh đường tu hành, giáo hội và Lam lại có quan hệ khá kém cỏi, trong khi đó ta mới có mười hai tuổi, lấy cái gì ra để phục chúng.

Vậy mà kết quả lại trái ngược hoàn toàn, bất kể là lão tướng lưng còng hay binh sĩ trẻ tuổi thiên tài gì gì đó, tất cả đều phục tùng sự chỉ huy của ta, dù đôi lúc ta mắc phải những sai lầm buồn cười thì bọn hắn vẫn sẽ âm thầm đền bù. Trong những cuộc chiến sau này, họ không ngừng truyền thụ cho ta các tuyệt chiêu sở trường và kinh nghiệm chiến tranh của mình.

“Không hổ là con cháu của Lam.”, mỗi lần ta đạt thành tích gì đó thì bọn hắn lại đắc ý nói như thế, cứ như thể đó chính là thành tích của chính mình vậy, còn những lúc ta gây ra sai lầm vì thiếu kinh nghiệm thì bọn họ lại nói: “Tuổi nhỏ như vậy làm đến thế là tốt lắm rồi!”. Tất cả mọi người đều dùng tư cách trưởng bối để yêu thương tha thứ ta, sau đó không do dự chút nào dùng máu và mồ hôi, thậm chí cả sinh mệnh để bổ khuyết những tổn thất do sai lầm của ta tạo thành.

Sự trưởng thành đổi bằng máu là vô giá, khi đối diện với những người đáng kính đáng yêu như vậy, ta làm sao có thể không nhanh chóng thành thục.

“Không hổ là con cháu của Lam!”, dần dà, câu khen ngợi từng làm ta cảm thấy khó chịu này lại trở thành lời vinh quang ta cảm thấy tự hào nhất.

Lam và các dị tộc giao chiến với nhau đã lâu, nơi này rời rất xa khu vực trung tâm đại lục phồn hoa thịnh vượng, tất cả sản lượng mỏ khoáng quý hiếm đều phải dùng để đổi lấy lương thực, đã thế, trong một năm lại có đến nửa năm đất trời đóng băng, nhìn theo khía cạnh nào thì cũng không giống một vùng đất tốt để ở.

Nhưng hàng trăm hàng ngàn năm nay, những người quân nhân và bình dân đáng yêu đó vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng dòng dõi vương thất sẽ bảo vệ được mảnh đất cằn cỗi này, còn vương thất nước Lam thì lại lấy sự công chính và hi sinh của mình để báo đáp sự tín nhiệm của người dân. Bao năm lịch sử trôi qua, vô số thành viên trong vương thất đều lấy chết trận sa trường là vinh quang.

Cuối cùng ta cũng hiểu cái gì gọi là tinh thần của Lam, nó không phải thứ giáo nghĩa cao thượng nào cả, nó giống như sương mù trong sơn cốc, tuy vô hình nhưng tồn tại chân thực, nó giống như cây chiến kỳ lung lay trong cuồng phong cắm bên trên toà cứ điểm, là niềm tin cuối cùng trong tuyệt cảnh.

“Ngươi là con cháu của Lam, ngươi sẽ hiểu.”

Ha ha, hoàn toàn chính xác, phụ vương, ta đã hiểu, ta không nghĩ rằng mình lại hiểu nhanh đến vậy.

Chiến trường vẫn vang lên khúc ca giao hoà của băng và lửa, cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc.

“Ta là mạt duệ của Lam quốc, một tên đáng thương không bảo vệ nổi quốc gia và nhân dân của mình, ta cũng thừa nhận chúng ta chỉ là một đám cô hồn dã quỷ quyến luyến trần gian, nhưng…”

“Chúng ta không cam lòng chết đi như vậy. Thế giới này còn có quá nhiều bất công và bi kịch thì chúng ta sao có thể an tâm nhắm mắt ngủ say. Thân thể tàn phế của chúng ta còn chưa hư thối, cánh tay này vẫn có thể nhấc vũ khí lên. Chúng ta sẽ vẫn giục ngựa xung phong, tiếp tục thảo phạt tất cả những bạo chúa muốn chế tạo chiến tranh và hỗn loạn vì dã tâm của mình.”

Các kỵ sĩ la lên, đó là chấp niệm khiến bọn hắn trở thành vong linh, giờ đây cũng là tín niệm khiến bọn hắn hoá thân anh linh.

Ta giơ lên thánh kiếm Roland chỉ về phía trước, các kỵ sĩ dùng tín ngưỡng của mình hồi đáp lại sự tin tưởng của ta.

“Tấn công!!!”

Là một đám pháo hôi xứng chức, lũ người thú dưới sự điều khiển của chủ nhân tiến đến ngăn trước mặt các kỵ sĩ của ta, nhưng tiếp theo chúng lại như đám cỏ dại dưỡi lưỡi liềm, từng mảng lớn nhao nhao đổ rạp.

Cái tên trong lúc bối rối bị tước sĩ già Ferdinand một kiếm bêu đầu kia không phải vua người thú vĩnh viễn không chịu thua sao? Như thế nào một kiếm cũng không chống nổi vậy?

Có lẽ, với những tên kiêu hùng đi chà đạp sinh mệnh kẻ khác vì du͙© vọиɠ của mình, cái chết lãng nhách như vậy là sự trừng phạt thích hợp nhất.

Khi con địa ngục ma long to lớn cũng bị chủ nhân cưỡng chế bắt đến làm lá chắn, con rồng cái quen thuộc này lập tức có đối thủ vận mệnh của mình đến khiêu chiến.

“Morel, ngươi làm ta mất mặt hết mức.”

Cú bổ nhào cứu viện của ả còn chưa đến nơi thì đã bị đòn tấn công của Aainmetheus đánh trúng, cả người lật nhào giữa không trung.

Đúng thế, ả chính là long hậu Morel, bởi vì cuộc chiến ngoài ý muốn kia nên ả không cần tiếp tục làm tế phẩm nữa, sau đó, khi đối mặt với bá tước ác ma, ả lập tức vứt tôn nghiêm xuống dưới đất, lựa chọn chuyển hoá thành loài rồng ác ma – địa ngục ma long.

Hai con rồng cùng cấp thượng cổ gầm thét cấu xé trên không trung, theo lẽ thường thì năng lực vật lộn của địa ngục ma long phải mạnh hơn nhiều so với rồng của chủ vị diện, tuy nhiên, người chiếm ưu thế hiện tại lại là con rồng trẻ tuổi nhỏ hơn đối phương một vòng – Aainmetheus.

“Ngươi luôn mồm nhắc tới tôn nghiêm của tộc rồng cơ mà, thứ đó đâu hết rồi? Ngươi vứt vào bồn cầu rồi à? Bộ dáng này thật xấu xí! Ta không nhìn nổi nữa! Đi chết đi!”

Aainmetheus phẫn nộ tột đỉnh, nàng từ bỏ chút hi vọng và nhân từ cuối cùng, lần đầu tiên sử dụng toàn lực khi đánh với Morel.

Aainmetheus là một đại ma pháp sư song hệ có lĩnh ngộ sâu sắc về ma thuật. Không cần niệm chú, không cần thủ thế, lấy ma lực từ huyết mạch, lấy hô hấp là ma pháp, tiểu Hồng chỉ cần vỗ hai cánh, ánh mắt tụ một chỗ thì lập tức có hàng loạt ma thuật hệ phong và hoả không ngừng phóng ra.

Gió giúp nàng gia tốc đồng thời quấy rầy Morel phi hành, lửa thì biến hoá đa đoan, khi thì hoá thành khói đen che mắt, khi thì đột nhiên bộc phát đánh nát lân giáp đối phương. Mỗi đòn công kích cận thân của Aainmetheus cũng bổ sung lượng tổn thương nguyên tố không nhỏ.

Morel càng đánh thì trái tim càng băng giá, ả phát hiện mình không có chút phần thắng nào, vì vậy tác phong gió chiều nào ngả theo chiều đó lại phát tác, liều mạng chịu thương nặng, bỏ lại vị chủ nhân vừa nhận, quay người chạy mất dạng.

Hai vị bá chủ cũ nhanh chóng thất bại dấy lên gợn sóng, quân đoàn ác ma dưới sức ép của quân đoàn anh linh liên tục bại lui, thân ảnh tên ác ma khổng lồ đã hiện lên trước mặt quân đoàn của ta, ánh rạng đông của thắng lợi đã ở ngay trước mắt.

Chỉ cần diệt trừ kẻ triệu hoán, tất cả các ác ma cấp thấp sẽ tự động bị khu trục về Abyss.

Kể cả những tên ác ma hiếu chiến nhất cũng sẽ quý trọng sinh mệnh của mình, khi phát hiện không cách nào chống cự, bọn hắn bắt đầu chạy tán loạn.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, không đợi chúng ta tiến đến, một thân ảnh khổng lồ đã không thể kiềm chế cơn giận dữ trong mình, bắt đầu bạo nộ.

Bóng đen to lớn đó nhảy lên khỏi mặt đất, một con thú khổng lồ cao hơn sáu mươi mét hẳn phải chậm chạp trì độn, nhưng không, nó di chuyển nhanh nhẹn như con báo săn, vượt mặt mấy tên Balor cận vệ, đυ.ng thẳng vào tên bá tước Kakagiri.

Đó chính là quân đoàn trưởng của chó săn rực đỏ, ‘hư không ma khuyển’ Best.

Tên lĩnh chủ ác ma to như quả núi dùng bốn chi sau chống đất, hai chi trên cầm một cái chiến kích khổng lồ, nửa người trên của nó hơi giống con dê mà nửa người dưới lại giống như một con thằn lằn gớm ghiếc. Sau khi va chạm với Best, hắn bị ba cái đầu của nó cắn đứt cả một cánh tay.

“Grưưaaaa! Con côn trùng bẩn thỉu!”

Con chó ba đầu địa ngục khổng lồ tuy có tên trong danh sách đoàn kỵ sĩ của chúng ta, thế nhưng vị quân đoàn trưởng này lại chưa bao giờ là một tên kỵ sĩ, hắn, là một con chiến tranh cự thú kiêm vũ khí công thành.

Bình thường, con chiến tranh cự thú màu đen to lớn này sẽ nhảy vào trận địa địch chế tạo hỗn loạn trí mạng, sau đó cắn xé cào cấu tường thành, tạo nên những vết nứt không thể bù đắp cho quân đoàn phía sau vượt qua.

Mà ta dùng từ to lớn thay vì miêu tả cụ thể số liệu cũng bởi vì từ trước đến nay hình thể của Best vốn không cố định.

Cái đầu chính giữa của Best chính là hoá thân của sự phẫn nộ, cái đầu đó phụ trách công việc dùng nanh vuốt của mình xé nát đối thủ, khi sự phẫn nộ trong óc nó tiến đến giới hạn, hình thể của Best sẽ vì đó mà to lớn hơn, đối với một con chiến tranh cự thú, điều này đồng nghĩa với sức mạnh khủng bố không thể chống cự.

Giận dữ không có chừng mực, chỉ cần Best trở về nguyên hình và tiến lên chiến trường, theo thời gian, cơn phẫn nộ và sự khổng lồ hoá của hắn cũng là vô tận. Hắn từng khổ chiến hai ngày hai đêm, sau đó con rồng vàng cấp viễn cổ từng đè cả quân đoàn chúng ta ra đánh bị Best dùng một chân giẫm chết! Càng đừng nhắc tới số lượng tường thành cửa thành mà hắn tuỳ tiện phá bỏ.

Bình thường hắn chia ra làm hai cá thể khác biệt, sau đó còn đem mình biến thành bộ dáng con chó xương khô nho nhỏ đáng thương, tất cả chỉ vì kiềm chế cơn giận dữ vô tận đó mà thôi.

Mà dù thế thì hắn cũng vẫn là lão đại của tứ thiên vương, cũng vẫn là vị tướng quân đáng tin cậy và mạnh mẽ nhất dưới trướng của ta.

Cái đầu chỉ thuần tuý dùng bản năng ở giữa sẽ nghe theo lời chỉ huy của hai cái đầu còn lại, cái đầu bên trái là A Bảo, tiếng nói ôn hoà hiền hậu của nó đọc vang hiệu lệnh tử vong, cái đầu bên phải là A Bối, hắn có tầm mắt khoáng đạt và thường phát ra những tiếng rống giận chỉ huy hành động của toàn bộ quân đoàn.

Trong truyền thuyết ở thế giới của ta, chó ba đầu là kẻ gác cổng minh ngục, vì vậy ta cũng thiết kế cho nó một loại năng lực – tâm tượng thế giới cổng địa ngục.

Khi cả ba cái đầu của gào thét cùng lúc, hư ảnh của cổng địa ngục sẽ ẩn hiện phía sau nó, nếu A Bảo mở cánh cửa bên trái thì sẽ có một vị quân đội bạn vừa mới tử trận cách đó không xa đồng thời bảo toàn linh hồn hoàn hảo được phục sinh, còn khi A Bối mở cánh cửa bên phải, khí tức chết chóc sẽ tràn ra, tất cả các sinh mệnh ở quanh nó sẽ nhanh chóng mất đi sự sống.

Đương nhiên, phục sinh luôn có cái giá rất lớn, cứ mười sinh mệnh bị cánh cửa bên phải mang đi thì cánh cửa bên trái mới có thể lấy lại một cái. Mà nếu cả hai cánh cửa mở ra cùng một lúc, vô tận huỷ diệt sẽ tràn đến.

Sau khi cắn mất một cánh tay của Kakagiri, Best tiếp tục cùng tên bá tước cận thân cắn xé, cánh cửa đằng sau nó đã sớm mở rộng tối đa, vô số luồng khí chết chóc từ minh phủ xông ra khiến Kakagiri cảm giác được mình càng ngày càng suy yếu, mà những thủ hạ dưới tay hắn thì dù là cường đại như Balor cũng phải bất đắc dĩ ngã xuống dọc đường. Lúc này, người đầu tiên đánh với bá tước ác ma là Adam lại trở thành một diễn viên quần chúng.

Best là kẻ đứng đầu bảy nguyên tội, luận chiến lực cá nhân thì có lẽ Best không sánh được với Adamn, tuy nhiên nếu xét đến chiến tranh quân đội thì với thân thể của cỗ máy chiến tranh, ánh mắt của người chỉ huy và năng lực phục sinh, Best vẫn luôn là vị tướng mạnh mẽ nhất.

“Nếu có thể quần ẩu thì quyết không solo, câu này trước đây ta nói suốt, đó cũng là sách lược cơ bản nhất của chiến tranh: tập trung ưu thế binh lực ăn sạch những đơn vị lạc đàn hoặc yếu thế bên phe đối phương.”

Hiện tại, khi cả đại quân ác ma đã rút chạy tán loạn về phía sau, bá tước ác ma chính là đơn vị lạc đàn. Tất nhiên, hắn lập tức trở thành tấm bia sống để mọi người kéo đến quần ẩu.

Dưới sức mạnh của quân đoàn do hai vạn bốn ngàn sáu trăm linh hai vị anh linh tạo thành, thực lực cá thể cho dù cường đại đến mức độ chân thần cũng phải quỳ xuống.

Đối mặt tuyệt cảnh, Kakagiri tức giận cực điểm, hắn phát động năng lực thiên phú mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần của mình.

“Nguyền rủa rút hồn.”

Đây là năng lực nguyền rủa sinh ra sau khi hắn kết hợp với á thần khí [Thiêu hồn đăng của Kakagiri], mục tiêu bị năng lực này công kích sẽ bị rút linh hồn khỏi thân thể, mà những linh thể bị mất đi sự bảo vệ của thân thể thì sao chống đỡ được sức hút của cây đèn thiêu đốt linh hồn.

Đáng tiếc, hắn lại chọn sai mục tiêu.

Ngón tay khổng lồ chỉ về hướng ta, vô vàn đường vân nguyền rủa đen kịt như mạng nhện nhanh chóng trải rộng toàn thân, tuy nhiên, một giây sau, tất cả trở về bình tĩnh.

Tại trên mặt chiến lược, đánh chết kẻ triệu hồi tâm tượng thế giới như ta là lựa chọn đúng đắn, sau khi làm vậy tâm tượng thế giới này sẽ biến mất, các anh linh cũng bị đánh trở về nguyên hình là các kỵ sĩ vong linh, chiến lực giảm mạnh. Thế nhưng hắn không biết rằng dù bây giờ ta nhìn giống như người sống, trên thực tế vẫn là kẻ chết, tạm chưa nói làm cách nào rút ra linh hồn từ kẻ chết, ngay cả thứ có năng lực hấp thụ linh hồn mạnh nhất là Minh hà cũng không giữ được linh hồn ta thì một cái á thần khí như vậy có tác dụng gì?

“Tấn công!”

Người quân chủ mình hiệu trung bị công kích khiến các kỵ sĩ cực kỳ tức giận, giờ phút này dù ta hạ lệnh dừng lại thì bọn hắn cũng sẽ tiếp tục xông lên.

Dưới sự gia trì của thánh quang trên phạm vi lớn, làn mưa tên được bắn ra hoá thành màu bạc, chúng nhiễm lên thứ thánh quang vốn là thiên địch của ác ma. Mỗi vết thương do loại mũi tên này tạo thành đều nhanh chóng mở rộng, quanh miệng vết thương trực tiếp chảy mủ nổi bóng rồi vỡ ra, có lẽ thứ này không gây quá nhiều thương tổn với Kakagiri, nhưng chắc chắn nó sẽ rất đau đớn.

“Grưưưaaaaaaa! Mấy con côn trùng chết tiệt!”, Kakagiri nổi giận lôi đình, hắn vung cánh tay còn lại đánh bay Best rồi triệu hoán loại cấm chú huỷ thiên diệt địa nào đó.

Tuy nhiên các kỵ sĩ của ta chắc chắn sẽ không ngồi nhìn đối phương thoải mái ra uy. Các pháp sư anh linh bắt đầu hành động, hàng loạt chiêu [phản chế phép thuật] được đánh về phía cấm chú làm Kakagiri thi pháp thất bại, cấm chú [Lưu tinh hoả vũ] suy tàn thành một đám lửa nhỏ.

Đây chính là sự bất đắc dĩ của một đại pháp sư khi không có khiên thịt, đối mặt với lực lượng pháp thuật của một quân đoàn mà còn gây ra được vài đốm lửa nhỏ, hắn đã chứng minh được rằng cơ sở của mình đủ cứng.

Sau khi Camille Sias thành công đυ.c một lỗ lớn trên cái chân to như toà tháp của bá tước, các kỵ sĩ đằng sau cũng xông lên vây quanh tên lãnh chúa ác ma, cảnh tượng đó giống hệt cảnh bầy kiến ăn thịt người vây quanh con voi lớn, tiếp đó, họ lần lượt tạo ra những vết thương đáng sợ trên thân thể Kakagiri.

Lúc Adam đem thần kiếm cắm vào con mắt của Kakagiri khiến hắn trở thành thằng chột trong tiếng gào thét chói tai, Best cũng nhân cơ hội này xông đến lật ngã đối phương rồi dùng thân thể to lớn đè hắn xuống. Nhìn thấy vậy, tất cả mọi người đều biết rằng tên ác ma cường đại đã xong đời.

Không thể nói Kakagiri không mạnh, thế nhưng đây là chiến tranh mà không phải là đấu trường, thực lực cá nhân mạnh nữa cũng có hạn.

Hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, liên tiếp dùng cây chiến kích trong tay đập về phía lũ ‘côn trùng’ xung quanh, đây có lẽ là những nỗ lực giãy chết cuối cùng, dòng máu của ác ma chảy ra như suối từ các miệng vết thương, sự ăn mòn quá độ khiến cả mảnh đất phụ cận đều dần dần biến thành đỏ rực, khô cằn và cháy bỏng.

Không lâu sau, cái đầu của hắn bị chặt rơi, bá tước Kakagiri rốt cục chết đi, thân thể khổng lồ bắt đầu hoá thành tro tàn.

Lần này hắn dùng chân thân tiến vào chủ vị diện, dù phục sinh cũng phải bắt đầu lại từ Mane. Mà sau khi kẻ triệu hoán chết đi, tất cả các ác ma khác đều biến mất, bọn chúng bị khu trục về vị diện của mình.

Cuộc xâm lăng này bọn chúng chẳng thu hoạch được bao nhiêu linh hồn, sau lần tiêu hao to lớn như vậy, không mất mấy trăm năm đừng nghĩ khôi phục được.

“Thắng lợi!”

Tiếng kèn hiệu bị thổi lên, cách đó không xa, cả thành Sulfur cũng tràn ngập trong biển vui mừng, mặc kệ là người quen hay là không, các thị dân đều ôm nhau chúc phúc, cùng nhau chúc mừng vì còn sống sau tai nạn.

Còn phiền phức của ta thì mới chỉ bắt đầu.

“Keng!”

Thanh thần kiếm rực lửa chạm mạnh vào thanh thánh kiếm màu bạc. Rõ ràng người quân chủ của mình bị tập kích, vậy mà các anh linh kỵ sĩ lại dùng ánh mắt xem kịch vui để nhìn về phía này, có mấy tên thậm chí mở cả bàn cá cược, chỉ thiếu mỗi lấy ghế và bỏng ngô ra ngồi xem.

Gương mặt đần thối của Adam đang ở ngay trước mắt ta, tiếng gầm thét đầy oán hận rít ra từ trong kẽ răng của hắn:

“Roland, không, đại ca Rola, chắc đã đến lúc chúng ta tính nợ cũ rồi nhỉ!”