Khu tây nam thành Vitein có một vùng đất nhỏ được bao vây bởi một mảnh tường viện, từng có một thương nhân tộc Gray Dwarf và đội lính đánh thuê được hắn bao thời gian dài thường trú ở đây.
Tại địa hạ thế giới, kim tiền không thể không có quan hệ với thực lực, một đại thương nhân thông thường cũng không kém một đại quân phiệt là mấy, đáng tiếc, vị đại thương nhân đó ánh mắt không tốt lắm, mới có ba tháng, những tên lính đánh thuê kia đã hùa với nhau tiễn ông chủ thăng thiên, khoắng sạch tài sản chạy trốn.
Sau đó khối đất này được một thương nhân khác dùng giá rẻ mua lấy, mà tên kia lại có qua lại với thị trường mậu dịch thành Sulfur, vì thêm ‘tình cảm’, hắn tăng một chút giá mang tính tượng trưng rồi bán lại cho chúng ta.
Cá nhân ta thực sự khá ưa thích khối đất ở này, tuy cách trung tâm thành thị hơi xa một chút, xung quanh cũng có vẻ hẻo lánh, thế nhưng đối với kẻ bốn bề đều có địch nhân tiềm ẩn như chúng ta thì đó lại trở thành ưu điểm.
Chí ít, các bẫy rập của thợ săn và pháp sư hay những quả địa lôi mà bọn địa tinh và các cơ giới sư vùi lấp sẽ không ngộ thương người vô tội.
“Ầm ầm!!”
“Ân, quả nhiên là sự lựa chọn chính xác, nếu không tình trạng chốc chốc lại nổ tung này sẽ cực kì quấy nhiễu nhân dân nha!”
Sau khi nghe những tiếng nổ liên tục quen thuộc, lại nhìn cái tên địa tinh cháy khét lẹt đang bay trên trời, ta gật gật đầu cảm thán.
Tiếp đó, trên không trung có hai tên đực rựa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bay qua… đó là Stormeagle mọc cánh bay + Snowhoof cưỡi trên lưng hắn.
Ta nên cảm thán Stormeagle thực lực siêu quần sao, kĩ xảo bộ phận cơ thể hoá thú là một kĩ xảo cấp cao mà chỉ rất ít druid có thể nắm bắt thông qua quá trình luyện tập khổ sở, ấy vậy hắn lại dùng nó để có thể vừa biến hình vừa giữ lại nhân thân tiện cho truyền bá giáo nghĩa từ bỏ y phục.
“Wowowowo! Ta là vua của thế giới!!”
Tên tauren đang đấm ngực ruỳnh ruỳnh trên đó kia còn chướng mắt hơn gấp bội, ta muốn mặc kệ cũng không thể được, vì thế….
Ta nhặt lên viên địa lôi tròn tròn ở dưới chân, sau đó dùng tư thế của môn ném đĩa quăng mạnh một cái.
Địa lôi bay theo một đường cong hoàn mĩ, đáng tiếc, đôi mắt ưng của Stormeagle sớm đã phát hiện vật thể lạ, liệng nhẹ tránh thoát khỏi.
“Ha ha, đánh không đến!!”
Tên đầu trâu kia không biết thân phận chân thực của hắn sớm bị ta nhìn ra, giờ này còn ngoe nguẩy cái mông với ta, lại còn lắc lắc con chim….
“Lấy tên ‘vua thế giới’ làm mục tiêu, thử nghiệm tháp pháo cố định và lựu đạn Gnome, bật toàn bộ hoả lực.”
Sau khi hạ lệnh với những cơ giới sư và các xạ thủ, ta xoay người rời đi. Trên không trung hai tên ngu đó bắt đầu kêu la thất thanh.
“Hừ, dám lắc chim trước mặt ta… dù sao cũng là truyền kì, mệnh đủ cứng, dùng làm mẫu vật thí nghiệm uy lực của thiết bị phòng ngự là tốt rồi.”
“Dạ vâng, đại nhân.”
Lời ta vừa nói thực tế là dư thừa, đối với cơ giới sư, họ chỉ quan tâm cơ hội trắc thí bảo bối của mình, mẫu vật thí nghiệm sống chết thế nào có liên quan gì…
Đại pháo của địa tinh không ngừng khai hoả, bệ ném lựu đạn của Gnome cũng không ngừng bắn ra lựu đạn, “sách sách sách’ mấy tiếng lại có mấy cái tên lửa bay lên trời…
Khi đại đa số người đều có cái nhìn hoài nghi đối với cơ giới học, sự yêu thích của một kẻ xuyên việt như ta lại khiến quan phương thành Sulfur chống đỡ cho sự phát triển của cơ giới học trong thành. Vì thế, hiện nay Sulfur chính là thánh địa của cơ giới học toàn địa hạ thế giới.
Lần này, vì bảo dưỡng mười bảy tôn ‘Roland’ đồng thời trừng phạt hành động lần trước, ta đem tất cả bọn họ theo trong chuyến đi lần này, dưới sự giúp đỡ của những đại sư ấy, hệ thống phòng thủ của chúng ta cứ một ngày lại có ba lần cải tiến đổi mới, cái sau kinh khủng hơn cái trước.
Sau khi tử tế nghiên cứu hệ thống khoa học trên thế giới này, ta phát hiện việc khai phá nguồn năng lượng còn rất hoang sơ, chủ yếu phải dựa vào nội hạch ma thú, độ ứng dụng năng lượng hoá thạch còn kém mấy trăm năm kinh nghiệm, do đó ta biết, trong thời gian ngắn cơ giới học không làm được trò lớn gì.
Thế giới nào cũng có quy tắc cân bằng của mình, muốn để một tôn cơ giới cỡ lớn với sức mạnh đủ để săn gϊếŧ ma thú đỉnh cấp trước tiên cần sử dụng nguồn năng lượng hạch tâm là nội hạch của một ma thú đỉnh cấp khác. Loại động cơ vĩnh viễn như trái tim titan không bao giờ có thể lượng sản, mà cách ứng dụng năng lượng hoá thạch của địa tinh thì chỉ dẫn đến những vụ nổ tung đặc trưng, điều đó chỉ gây thêm cản trở cho sự phát triển và truyền bá của khoa học kĩ thuật.
Đúng lúc này, tại cửa ra vào lại có tiếng rối loạn, khi ta đi tới liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Mening Herault, hiện giờ hắn đang tính toán len lén tiến đến, trên vai còn vác một cái bao đay chứa vật gì đó không ngừng giãy dụa…Đáng tiếc, những ám tinh linh thành quản sẽ không để hắn thực hiện nguyện vọng.
“Buông con ngựa trong đó ra!”
Họ hét vậy vì miệng bao tải giờ đang lộ ra hai cái đùi ngựa.
“….Ta là Centaur, không phải ngựa! Nha, có người ở bên ngoài? Cứu mạng! Cứu mạng với! Có kẻ bắt cóc ở nơi này!”
“Hey, các cô nương thành quản, ta chỉ tuân theo bản năng đi săn của một thợ săn thôi mà, với cả đây không phải khu thuộc quyền quản hạt của các ngươi, không thể quản sở thích của ta thế nào đúng không.”
Tên này còn rất dẻo mồm, vừa mở miệng đã khiến tất cả thành quản cứng họng, ở toà thành này quả thật các nàng không có quyền chấp pháp.
Nhìn đến tên biếи ŧɦái ăn nói khéo léo này ta không khỏi nhớ tới đơn vị đo độ biếи ŧɦái mới được các thành quản đặt ra ¬– độ Mening, nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.
“Thành Sulfur rất nhiều biếи ŧɦái, thế nhưng trình độ biếи ŧɦái của Mening vẫn không có ai đạt tới, vì lẽ đó, chúng ta dùng tên hắn đặt cho đơn vị tính toán độ biếи ŧɦái. Độ biếи ŧɦái của một cá nhân là do tất cả mọi người bỏ phiếu quyết định ra, thế nên nó cũng tương đương với mức chán ghét của mọi người giành cho hắn. Ví dụ, Mening có độ đo là 1 độ Mening, uế vật di động chuyên đi sàm sỡ các nữ tính có độ đo là 0,5 Mening, anh em cuồng nổ tung có độ đo là 0,6 Mening, tên xấu xí mũi diều hâu (Stormeagle) có độ đo 0,8 Mening, còn tên tauren suốt ngày cởi truồng đó có độ đo 0,1 Mening….”
“Đợi, đợi một chút, vì sao đều là những tên biếи ŧɦái thích lộ hàng mà lại có cách biệt lớn như vậy?”
“Hừ, không có tư bản còn thích ra khoe là đáng ghét nhất!”
Được rồi, lời giải đáp của vị bưu hãn nữ tính Amanda thật sự khiến ta xấu hổ.
“Với cả đừng nhìn hắn thô thô to to như vậy, tên đầu trâu đó rất là ngoan nhé, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, đã thế còn rất kiện tráng, rất chịu đánh, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đàn ông trong lòng chúng ta, kì thực không ít nữ hài trong đội vừa ý hắn đâu, nếu hắn có thể bỏ được thói quen ham lộ hàng nói không chừng càng được hoan nghênh, dù sao cũng không có ai thích tài sản (đàn ông) của mình suốt ngày phơi bày trước mặt người ngoài…”
Không hổ là ám tinh linh, được rồi, để ta tiếp tục dò xét một chút…
“Tên Roland kia?”
“10 độ Mening! Thật xin lỗi, ta biết hắn có giao dịch với hệ thống tư pháp, ngài hi vọng có thể miễn tội hắn, tuy nhiên cứ nghĩ tới tên vu yêu đầu bị nước vào ấy là chúng ta lại hận đến nghiến răng, sau cùng tất cả đều bỏ phiếu hắn ở vị trí cao nhất.”
“…10 Mening sao, ha ha ha, thế ai ở vị trí thứ hai? Tầm 5 Mening à?”
“Đương nhiên là Mening rồi! Hừ, tên đầu lâu xương chéo đó quá biếи ŧɦái, suốt ngày làm chuyện hại người không lợi mình.”
Nghĩ tới việc mình bị coi là thằng ngu bị nước ngập não với độ biếи ŧɦái 10 Mening mà tên đầu trâu đó lại chỉ có 0,1 Mening, đã thế lại còn có nữ hài ưa thích hắn, ta tức đến nỗi sắp phun khí ra…
“…Các cơ giới sư, nếu các ngươi còn không đem hai tên kia đánh hạ thì chuẩn bị tinh thần bị nhốt tập thể đi, thêm chút sức nữa cho ta, trước giờ ăn cơm chưa ta muốn thấy kết quả, hiểu?”
Thanh âm vừa dứt, hoả lực lập tức mạnh gấp ba trở lên, còn ta cũng chầm chậm bước tới chỗ tên bán long nhân đang diễu võ dương oai.
“Các ngươi, đọc pháp điều nhiều quá ngu hết rồi à? Nơi này đúng là không thuộc phạm vi quản hạt của các ngươi, nhưng giờ các ngươi cũng không phải là chấp pháp giả nha, muốn làm gì cứ làm, ai quản đến? Muốn đánh người còn suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?”
Tên Mening đó quả thật rất cảnh giác, lúc ta vừa lên tiếng hắn đã định trốn. Nhưng…
“Pháp chú: Kết tội, pháp chú: Hạn chế tự do cá nhân.”
Vì vừa mới thực hiện hành vi bắt cóc, quanh người Mening lập tức hiện lên ánh sáng hồng, sau đó bị pháp chú kế tiếp đóng đinh tại chỗ.
“Đánh hắn!”
Có lẽ lời chỉ huy của ta là thừa, các thành quản sớm đã hận đến ngứa răng đó lập tức lao lên như làn sóng, đủ các thể loại từ tay không đến gậy gộc roi xẻng… Xem ra quy định không cho phép ngược đãi tù binh của thành Sulfur đã khiến các nàng nghẹn đủ sặc.
Vừa nhìn màn hành hung trước mắt, ta vừa nhìn bảng nhiệm vụ mà thấy buồn.
【 Nhiệm vụ hàng ngày: Thả chó cắn người】
【 Nội dung nhiệm vụ: sai phái thủ hạ vây đánh kẻ mà ngươi nhìn không thuận mắt, đối tượng càng mạnh, đánh càng nghiêm trọng thì khen thưởng càng nhiều. Độ hoàn thành trước mắt: 2/3….. Anh hùng, ngươi tưởng ma vương không có đàn chó săn trung thành cảnh cảnh sao? Muốn gặp ta trước hết phải dọn sạch tả hộ vệ hữu hộ vệ tam thần sứ tứ thiên vương ngũ kim cương lục La Hán dưới trướng ta. Ha ha ha, ta ở tầng 99 dưới mê cung đợi ngươi.】
“Còn thiếu một, tìm ai bây giờ nhỉ? Thôi bỏ đi, tuỳ tiện tìm cũng được, có quần biếи ŧɦái này còn lo không hoàn thành nhiệm vụ?”
“Tạ tạ… tạ ơn ngài. Thế nhưng ngài có thể chịu trách nhiệm với ta không?!”
Một giọng nói nhút nhát hèn mọn vang lên, vậy nhưng nội dung chứa trong đó lại cực kì mang tính bạo tạc, bạo tạc đến mức các thành quản đều quên mất việc đánh Mening, các địa tinh đang điều khiển tâm ngắm pháo cũng há hốc miệng ngừng tay.
“Cái…cái gì, phụ trách? Ta?”
May mà có mặt nạ, nếu không mọi người có thể thấy quai hàm ta đã rớt xuống tận gót chân.
Ta nhìn thật kĩ, hoá ra thật sự còn là người quen.
“Ngươi… là người hôm trước?”
“Tốt quá, đại nhân, ngài còn nhớ ta nha, bởi vì ngài mà ta mất đi thứ trọng yếu nhất nha.”
Đuôi ngựa màu vàng tung bay theo dó, gần một nửa thân ngựa còn trong bao đay, ráng hồng xấu hổ của nàng đã lan từ mặt xuống đến tận cổ.
“Đại nhân…có thể chịu trách nhiệm với ta sao…Ta không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có thể ăn no là được rồi, ngủ ở hành lang cũng được.”
Ta mơ hồ cảm giác được ánh mắt của những người sau lưng ta đã biến từ sùng kính thành cặn bã.
“Còn nhỏ như vậy…Đại nhân, ngài chẳng lẽ cũng là đặc sản của thành Sulfur – biếи ŧɦái sao?”
“Lại còn là Centaur nữa, nửa người dưới của nàng là ngựa mà. Nguyên lai khẩu vị của đại nhân giống hệt Mening, khó trách đến tận bây giờ ngài vẫn không tìm bạn gái tại thành Sulfur, mới chạy đến nơi này không lâu đã bắt đầu làm loạn.”
“Hự, hình tượng hoàn mỹ trong lòng Momo đã sụp đổ, thật khiến người ta thất vọng. Vốn còn tưởng đại nhân vô cùng tuấn tú, không nghĩ tới ngài lại là một tên biếи ŧɦái, lại còn là một tên biếи ŧɦái đi nguỵ trang thành quân tử. Độ chán ghét bạo tăng! Ít nhất 0,9 độ Mening!”
“Cái này… chuyện cá nhân chúng ta không nên nói nhiều, đại nhân cũng là đàn ông, cũng có quyền tự do tuyển chọn sự yêu thích của chính mình, chẳng qua chơi xong vứt bỏ là không được!” đội trưởng Diana vẫn khá thấu hiểu và thông cảm cho người khác, thế nhưng loại thấu hiểu kiểu đó ta không cần.
“Loạt xoạt!”, nghe được thanh âm dây thừng vang động, ta vội vã cúi đầu, không ngoài ý muốn, những sợi tơ băng vô hình không biết từ lúc nào đã trói chặt thắt lưng.
“Hừ, chủ nhân, ngài ưa thích gỗ nam hay ưa thích hắc thiết? Nói cho ta biết để ta còn đặt mua.”
“Ta không cần dùng quan tài!”, dù Eliza chỉ đọc tên vật liệu nhưng đôi mắt giận dữ và nụ cười băng giá trên khuôn mặt nàng cộng thêm vô số sợi tơ vô hình đang vặn vẹo đã đủ để thuyết minh hết thảy.
“Một vị khách thật xoi mói nha, vậy thì trực tiếp treo lên giá chữ thập đi, vừa tiết kiệm lại còn có thể tái chế thành bù nhìn đuổi chim.”
Dưới sự triệu hoán của Eliza, những giọt hơi nước ở trong không khí bị ma lực băng hàn ngưng kết thành hằng hà sa số sợi tơ tử vong, ta chỉ có thể cúi xuống ôm đầu thét lên:
“Nha đầu Centaur! Ta đồng ý, cái gì ta cũng đồng ý, ta sẽ chịu trách nhiệm, trước hết giải thích mọi việc cho ta.”
“Tốt quá, đại nhân nguyện ý tìm việc làm cho Anleya, Anleya sẽ nỗ lực làm tốt. À nha, hôm trước, sau khi ngài doạ ta nên ta mất việc ta đến giờ vẫn không biết làm cái gì. May mắn ngài đồng ý chịu trách nhiệm bố trí việc cho Anleya, cám ơn đại nhân.”
“Việc làm?”
“Chịu trách nhiệm?”
Sau những tiếng kinh hô, dưới sự giải thích của thiếu nữ Centaur, mọi người cuối cùng cũng biết tất cả là hiểu lầm.
Vị tiểu thư Centaur Anleya thẹn thùng đến nói chuyện cũng xấu hổ cúi đầu bện lông đuôi ngựa trước mặt chính là cô nhân viên bị ta doạ ngất xỉu tại nhà đấu giá bạch kim hôm qua. Nàng là loại người xem việc làm như mạng sống, vì lẽ đó, nàng tất nhiên sẽ nhớ như in kẻ khiến nàng mất đi công việc đầu tiên – thứ mà nàng coi là quý giá nhất.
“…Gì kia, vốn xế chiều hôm sau ta tìm được việc rồi, là làm nữ bồi bàn tại một quán ăn. Thế nhưng sau đó lại có một vị thánh kị sĩ đến đó gây náo, bảo rằng muốn bắt ác đồ, lại còn đập hư mấy cái bàn lúc quần ẩu rồi chạy, kết quả ông chủ nói lỗi do ta không ngăn cản, bắt ta bồi thường… Những nữ tinh linh thánh kị sĩ đó thật hung dữ nha, ta sao dám ngăn cản.”
Thánh kị sĩ? Nữ? Lại còn là tinh linh? Nơi này không phải là thành Sulfur! Ta đem ánh mắt hướng đến đội thành quản, không ngoài ý muốn, nha đầu tên Momo đang bắt đầu định chạy trốn.
“Bắt được nàng!”, vài giây sau, trên mặt đất có thêm một cái đầu sưng như đầu lợn ấm ứ thì thào. “Quá đáng ghét, xử phạt bọn buôn nô ɭệ là sai sao? Momo không làm sai!”
“Hôm qua, buổi sáng, ta lại tìm được việc mới chỗ nhà tắm công cộng…. Nhưng thật đáng sợ!! Đột nhiên một đám biếи ŧɦái trần trùng trục chạy vào tắm rồi lại trần trùng trục chạy ra, tắm xong còn không trả tiền, tất cả khách đến đều bị doạ chạy, ông chủ ở đó lại trách ta không ngăn cản, sau đó ta bị sa thải lần nữa…”
Ta lặng lẽ nhìn đến những cơ giới sư cách đó không xa, giây lát sau hoả lực lại tăng mạnh gấp ba.
“Đến xế chiều hôm qua, ta tìm được công việc thị nữ tại phủ sư vương, chưa làm được mấy giờ lại gặp xui xẻo. Thật doạ người, một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp tự nhiên xông đến, nói muốn mượn quyền trượng gì đó xem thử, lão gia không đồng ý, bọn họ bắt đầu đánh loạn, nửa cái phủ sư vương sập luôn.”
“Vị tỷ tỷ kia có phải là tóc đen mắt đỏ, mặt trái còn có một kí hiệu long văn đúng không?”, kinh lịch của vị tiểu thư Centaur trước mắt quá truyền kỳ, đến tiểu Hồng cũng tới nghe kể chuyện, nghe đến đoạn vừa rồi nàng đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
“Long hậu?”
Nhận được đáp án khẳng định, tiểu Hồng cười đầy ác ý.
“Là nàng, ha ha, mượn vĩnh dạ quyền trượng xem một chút? Cái này chỉ có thể lừa trẻ con đi, lí do vơ vét tài sản thứ ba của loài rồng: ‘cho ta mượn xem một chút, chỉ xem một chút thôi’, nhưng nếu cho mượn thật thì sau đó đừng hòng mong được trả.”
“Điều thứ ba? Thế hai điều trước là gì?”
“Nghe nói nhà các ngươi có một vị công chúa rất xinh đẹp, nghe nói nhà các ngươi có một đứa bé trai chú định sau này là anh hùng diệt rồng…”
“Như thế chẳng phải bất kể nam nữ đều có lý do vơ vét?...Ai biên ra thế? Thật sâu sắc! Thật thiên tài!”
“Đương nhiên là rồng trời sinh đoan trang hiền thục thông minh lanh lợi như lão nương, hừ, lũ trứng còi đó vậy mà không thừa nhận, rõ ràng sau khi ta biên ra tất cả mọi người một mực dùng.”
“Há há, có một số việc chỉ có thể biết không thể nói. Ngươi trực tiếp nói ra rồi mặt mũi bọn họ khó nhịn được. Có điều, nếu Morel và Dath đã đánh nhau, đồng minh của chúng xuất hiện vết rách rồi, à mà chắc lần này Morel đi một mình… Ân, đưa chút tin tức đến chỗ Kaya và Astranaar, có lẽ hôm nay con mồi thứ ba rất tốt, khen thưởng nhiệm vụ thường ngày cũng sẽ rất phong phú, khà khà!”