“Gϊếŧ sạch chúng!”
Có lẽ mệnh lệnh tại lúc này của ta là dư thừa.
Kẻ xông lên đầu tiên, không chút nghi ngờ chính là kẻ có vinh hiệu ‘vệ sĩ sắt thép’ Snowhoof. Hắn là sảnh trưởng chấp pháp sảnh, là cấp trên trực tiếp của bộ đội thành quản, cũng là người tiếp xúc với các nàng nhiều nhất, hắn thậm chí có thể đọc rõ ràng tên tất cả tám trăm người đó. Hiện tại, các nàng chịu khổ nhục ngay trước mắt, hắn làm sao sẽ không giận, làm sao lại không hận!?!
Đôi mắt Snowhoof trợn trắng, chút ít lý trí cuối cùng trong ý thức hoá thành máu tươi. Sau khi hắn quyết tâm cuồng hoá, dáng vẻ hiền lành ngây ngô bình thường mất sạch. Hắn bây giờ không còn là tên đầu trâu bị các thành quản đuổi đánh thế nào cũng không hoàn thủ, giờ hắn là một con trâu điên bị lửa giận báo thù sai khiến.
“Xung phong anh dũng!”
Chiến kĩ đơn giản nhất của chiến sĩ, tác dụng của nó chỉ là khiến kẻ sử dụng biến thành một viên đạn pháo bắn về phía trước, thế nhưng, tại trong tay Snowhoof, đó chính là đợt xung phong có thể xé nứt tất cả.
Chính diện chống lại? Không quan tâm, hắn không giảng đạo lý dùng thực lực nghiền áp một đường, bỏ lại đằng sau một đống máu thịt.
Dùng đao kiếm trường thương đâm tới? Vẫn không quan tâm, vũ khí phụ ma bén nhọn của đối phương không thể nào đâm thủng được cơ thể sắt thép kia.
Quân sĩ của quân đoàn hắc thuỷ tại trước mặt tên tauren cấp truyền kì đều không chịu được một đòn. Tựa hồ dùng vũ khí không phát tiết được cơn hận trong lòng, hai tay Snowhoof chụp vào một tên Quilboar, bóp mạnh một cái, sau đó vứt đống thịt nhão trong tay đi, tìm mục tiêu kế tiếp…
“Ác ý biến hình thuật!”
Một tên shaman tóc cắm lông gà đem yêu thuật ác ý nhất của mình quăng đến chỗ Snowhoof, thế nhưng tên vệ sĩ sắt thép chỉ hơi trừng một cái đã đem yêu thuật dội ngược trở lại.
“Oa oáp”, trên đất bỗng hiện ra một con ếch chạy loạn khắp nơi, sau đó bị trâu điên giẫm nát bét.
Truyền kì tôn giả, kẻ đạt cấp bậc truyền kì có thể ngưng tụ linh hồn lạc ấn của chính mình, lấy lạc ấn làm hạch tâm và động lực nguyên, tăng cường năng lực nào đó của chính mình.
Linh hồn lạc ấn của Snowhoof tên là ‘trái tim sắt thép’, hắn cực kì tin tưởng nhục thể chính mình là sắt, tâm linh chính mình là thép, không thể phá vỡ, hoàn mĩ vô khuyết. Vì lẽ đó, nhục thể và tâm linh của hắn được tăng cường, thậm chí có thể sánh ngang Àdam.
Được rồi, tác dụng phụ cũng đến từ sự tự tin quá mức, hắn cảm thấy nếu không thoát sạch phơi bày thân thể mình cho mọi người chiêm ngưỡng thì đó là một thiệt thòi cực lớn của thế giới, là sự tiếc nuối của người đời; chính bởi vậy, sở thích biếи ŧɦái kia sinh ra…
Khục, hiện còn đang ở chiến trường, nghiêm túc chút, nói lời vô dụng là không nên, nói về chính truyện mới đúng.
Cường giả hoàng kim giai có thể dùng ý chí để ảnh hưởng cơ thể bản thân và thế giới bên ngoài. Mà dưới sự tăng ích của loại linh hồn lạc ấn thuần tăng phúc bản thân như ‘trái tim sắt thép’, Snowhoof chỉ cần ngưng tụ ý chí của mình, phối hợp với năng lực cơ bản của công chính kị sĩ cấp truyền kì, hắn liền trở thành bức tường sắt thép không thể công phá.
Vì vậy, chỉ bẻ gãy mấy cái vũ khí phẩm chất không ra sao, bắn ngược vài cái yêu thuật cấp thấp, đúng là chưa tính cái gì.
Đối mặt chiến trận của quân đoàn hắc thuỷ, lão ngưu hệt như lưỡi dao trong máy xay thịt, mỗi lần xung phong, đột tiến, đột kích, xông pha… vùng đất sau lưng hắn lại tràn ngập thịt vụn và mảnh vỡ vũ khí.
“Đến và tiếp thu thẩm phán đi! Tội nhân! Pháp chú: Kết tội!”
So với tên đầu trâu đã lâm vào điên cuồng, Kevin chí ít còn nhớ rằng mình có thể sử dụng pháp chú thuật.
Pháp chú thuật kết tội này thoát thai từ thần thuật trinh tra tà ác của thánh kị sĩ, thế nhưng hiệu quả của nó khác biệt rất nhiều. Trinh tra tà ác mới nghe thì có vẻ có khả năng phân biệt tốt xấu, thế nhưng nếu người tốt và người xấu dễ phân biệt thế thì cần cảnh sát với quan trị an làm gì, trực tiếp để thánh kị sĩ dùng trinh tra tà ác với tất cả mọi người, sau đó đem người xấu nhốt trong ngục không phải thiên hạ thái bình sao?
Thứ mà thần thuật trinh tra tà ác thực sự trinh tra là nguồn lực lượng trong huyết mạch của mục tiêu, nếu nguồn lực lượng mang tính hỗn loạn, tự nhiên sẽ hiện ánh sáng hồng tượng trưng cho tà ác, còn nếu khuynh hướng trật tự, tất nhiên là ánh sáng trắng đại biểu chính nghĩa…
Tuy có chút kì lạ, thế nhưng quả thật có chút ý tứ theo nghĩa nào đó, dù sao thì các vu yêu hay ám tinh linh đều sử dụng nguồn sức mạnh thiên hướng hỗn độn, một khi trúng trinh tra tà ác, khẳng định hồng tựa bóng đèn, mà bọn họ trên cơ bản cũng không làm chuyện tốt.
Còn pháp chú kết tội của ta lại dựa trên căn cứ pháp điển và tra xét kí ức của đối phương, tiến hành phán đoán hành vi trong vòng một giờ của họ, nếu phạm pháp thì ánh sáng hồng, trái lại thì ánh sáng trắng.
Đương nhiên, ta vô cùng muốn kéo dài thời gian một giờ đồng hồ, nếu thực như vậy thì hệ thống tư pháp của ta có thể giảm bớt rất nhiều việc. Đáng tiếc, đây là quy tắc và lực lượng của trật tự, một cá nhân không thể tu sửa.
Trước mắt, thần quang rơi xuống, tất nhiên tên Quilboar đó hồng như bóng đèn, như vậy, mấy cái pháp chú thuật kế tiếp có thể phát huy uy lực gấp mấy lần.
“Pháp chú: Yên lặng!”
Pháp chuỳ từ giữa không trung rơi xuống, theo những gợn sóng tràn ra, tất cả các shaman giật mình phát hiện mình không cách nào mở miệng niệm chú, các chiến sĩ cũng không thể phát ra tiếng chiến hống.
Tên như ý nghĩa, cái pháp chú cấp hai này đủ để khiến tất cả tội nhân câm miệng.
“Pháp chú: Tội chứng khoá định, bác đoạt vũ trang!”
Pháp chú này được đánh giá là pháp thuật vô sỉ nhất của công chính kị sĩ, nếu đối phương là ác đồ phạm pháp, công chính kị sĩ có thể chỉ định một vật phẩm trên người đối phương là vật chứng, bác bỏ quyền sử dụng vật phẩm đó trong một thời gian ngắn. (đây là pháp chú cấp năm, tiêu hao khá lớn, điều kiện sử dụng là đối phương đã bị kết tội).
Tuy thời gian kéo dài không ra sao, thế nhưng thử tưởng tượng, đang đánh nhau kiếm sĩ mất kiếm, chiến sĩ mất khiên, pháp sư mất trượng… đủ để hiểu pháp chú này vô sỉ thế nào.
“Trảm tội kích!”
Một công chính kị sĩ giàu kinh nghiệm như Kevin, làm sao có thể bỏ qua cơ hội khi đối thủ mất vũ khí.
Trường kiếm khua múa, một chút ánh sáng bạc bám trên đó, đây chính là lực lượng của pháp điển phụ gia trên thân kiếm, nó khiến tội đồ khi bị trảm kích phải chịu thương tổn gấp mấy lần.
Dưới uy lực của thanh kiếm phổ thông, những Quilboar nổi danh da dày bỗng nhiên trả nên yếu ớt giống như tờ giấy.
Sau nhát chém của kị sĩ, ánh sáng bạc dần tản mất. Kevin chuyên chọn mục tiêu giá trị cao, một hơi gϊếŧ mấy tên quan quân.
Giống như tổ hợp giữa nhục bác và thần thuật của thánh kị sĩ; nhục bác và các pháp chú cấp thấp với đặc hiệu riêng biệt dành cho tội nhân mới là phương thức chiến đấu thường gặp nhất của công chính kị sĩ.
Tất nhiên, tên đầu trâu nào đó đã phát cuồng là đặc lệ, hắn không chỉ không cần pháp chú, không cần vũ khí, đến quần áo đối với hắn cũng trở thành chướng ngại, xem, ta nói không sai, hắn bắt đầu thoát y rồi…
Khục, chiến sĩ nhiệt tình như vậy là chuyện tốt, chỉ cần thân thể ngươi còn cứng hơn giáp, vậy thì cởi ra cũng là tự do của ngươi, trên chiến trường không mặc gì chạy lung tung không phải là không thể…
Đối với một chiến sĩ cấp truyền kì theo hướng thuần tăng thân thể như Snowhoof, vũ khí bình thường đối với hắn thực sự không có tính tất yếu, dù sao với kẻ bị hại, bị kiếm chém hay bị tay xé cũng không khác mấy.
Có lẽ cho đến nay thân phận của Snowhoof còn chưa bị vạch trần, danh hiệu ‘chiến trường bạo lộ cuồng’ còn chưa được lan xa, chắc là do các địch nhân nhìn thấy hình thái cuồng hoá của hắn đã bị xử đẹp hết.
“Một pháo hôi thực xuất sắc.”
Nhìn tổ pháo hôi hai người tả xung hữu đột đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đối thủ, ta không khỏi phát ra tiếng cảm thán.
Ngoài ra, hai pháp sư còn lại bên cạnh ta – Culler và Eliza cũng vô cùng đồng ý với ý kiến đó, đồng thời lộ ra vẻ tươi cười.
Trên đại lục Nahri có một thuyết pháp kinh điển, đại khái là chuyện pháp sư rất xem thường người khác, trong mắt bọn họ, tất cả các chức nghiệp chỉ có hai loại: pháp sư, cùng với pháo hôi của pháp sư…
Thuyết pháp này không nghi ngờ gì là luận điểm ma pháp chí thượng phát triển thành, thế nhưng ta muốn nói, đây rõ ràng là thành kiến.
“Tại trong mắt lão phu, mọi chức nghiệp phải phân làm ba chủng: pháp sư, pháo hôi cấp thấp, và pháo hôi dùng rất tốt. Snowhoof và Kevin không nghi ngờ là pháo hôi bản trân tàng kinh điển đáng giá nhất! Ngươi xem, dưới sự xung kích của bọn họ, những con lợn kia quên mất tiêu hạch tâm của chiến trường – các pháp sư như chúng ta.”
Là một pháp sư theo đuổi chân lý, Culler Dia luôn nói trúng ý người khác, cùng ta không mưu mà hợp.
“Trên thực tế, theo đánh giá của ta, Snowhoof là pháo hôi cấp truyền kì, nhất là khi hắn có cái linh hồn kí hiệu đặc hữu đó nên đánh giá thậm chí có thể cao thêm một cấp, còn Kevin… có vẻ phân lượng không đủ lắm… Được rồi, Eliza, đừng nhìn ta như vậy, ta biết giờ phải làm chính sự. Khục, nếu pháo hôi đã cấp lực như vậy, hiện tại đến phiên chúng ta, một hơi quét sạch đi.”
“Được, để lão hủ tới trước. Pháp chú: bác đoạt tự do thân thể!”
Đây là pháp chú cấp bốn đơn thể, chỉ có thể hạn định một đối tượng không thể di động trong một khu vực cố định nào đó. Thế nhưng, nếu pháp thuật này được một pháp sư cấp thánh giả như Culler Dia thi triển, nó lại trở thành một ma pháp hạn chế quần thể mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt, tại nơi mà tầm mắt của Culler với tới, tất cả những kẻ có ánh sáng hồng trên người bị định trụ tại chỗ.
“Hừ! Chuyện gì!! Hừ hừ!”
“Hộc hộc! Thả ta ra!”
Nếu pháp sư chỉ đơn độc một mình thì họ thường bị đem làm pháo đài, còn nếu một tổ đội pháp sư kết hợp, nhất là khi mấy người đó còn quen thuộc hợp tác với nhau, vậy thì hiệu suất của các pháp sư mới được triển khai toàn bộ.
Cao thủ cấp thánh giả tiêu tốn lượng lớn ma lực để cố định toàn bộ đối thủ, thậm chí vì duy trì pháp chú nên chính Culler cũng không thể di động, hắn làm vậy chỉ là vì để ta và Eliza có thể thong dong sử dụng pháp thuật khoá chặt đối thủ.
Nếu đã có điều kiện tốt như thế, chúng ta tự nhiên không có cách nào bỏ lỡ, các pháp thuật được chọn hiển nhiên sẽ đem ưu thế phát huy tốt nhất.
“Băng truỳ, tố hình.”
Thân là nửa ác ma, huyết mạch của Eliza tràn ngập hỗn độn, học tập pháp chú thuật, một phần của căn nguyên trật tự, tất nhiên bỏ công không được lợi, thế nên ta dạy nàng chủ yếu là các sở trường của Vĩnh Dạ đại đế – ma pháp vong linh và ma pháp hàn băng.
Đối với pháp sư chuyên về băng, tố hình mấy cái băng điêu thật sự quá đơn giản, tuy sản vật tạo hình từ băng thiết hụt lực sát thương, thế nhưng nếu nó xuất hiện ở vị trí thích hợp…
Được rồi, ta nói thẳng, những băng truỳ của Eliza xuất hiện ngay dưới dáng lũ Quilboar, chúng đang chầm chậm dài ra, mũi nhọn hướng thẳng về phía cái chân thứ ba của lũ lợn đực…
Ta nhìn những thi thể tả tơi của các thành quản trên mặt đất, sau đó lặng lẽ lau mồ hôi lạnh (làm ếu gì có mà lau?), thầm than một câu vạn vạn đừng đắc tội nữ nhân, ta biết, Eliza đang thực sự tức giận.
Có lẽ vì để lũ Quilboar sám hối tội lỗi trước khi chết, những căn băng truỳ tăng trưởng không nhanh lắm, nhìn lão Culler đã mồ hôi mồ kê đầy đầu, nghe những tiếng mắng chửi gầm gào của lũ người lợn, ta cảm thấy tất yếu giúp đỡ một phen.
“Siêu ma – huyền phù thuật”
Đây là bản thăng cấp của ma pháp cấp hai ‘phiêu phù thuật’, thứ mà các pháp sư thường dùng để đi đường cho tiện. ‘Huyền phù thuật’ là một ma pháp cấp ba, có thể giúp người ta bay cao hơn một chút, chắc khoảng hai hay ba mét gì đó.
Lúc này ta sử dụng siêu ma kĩ xảo biến ma pháp đơn thể thành ma pháp quần thể thì nó vẫn chỉ là một ma pháp thông dụng bậc sáu, rất nhânh, toàn bộ Quilboar trong tầm mắt bị nâng lên không trung, sau đó… ta thu hồi ma lực.
Ừm, dù sao ta hiện tại không phải toàn thịnh, ma lực không thể bị lãng phí…
Dưới tác dụng của pháp chú thuật, chúng chỉ có thể rơi thẳng xuống, đúng vị trí vừa nãy…
“Thảm quá! Ta không đành lòng nhìn!”
Một màn trước mắt làm ta nhớ đến món kẹo hồ lô, mấy viên kẹo bị xiên bởi một chiếc que tre. Vì thế, từ giờ ta quyết định vĩnh viễn không động chạm tới loại thức ăn này, sau đó, ta nhớ ra tựa hồ mình giờ không thể ăn gì, tất cả đều là suy nghĩ lung tung…
“Hừ hừ! Ma quỷ! Hừ”
“Chạy mau! Hừ hừ! Chạy!!”
Khi quá nửa quân đoàn bị biến thành kẹo hồ lô thịt heo, dù quân sĩ tinh nhuệ thế nào đi nữa thì cũng lâm vào tình trạng sụp đổ.
Quân đoàn hắc thuỷ tan vỡ, cũng hợp tình hợp lý.
“Không đuổi?”
“Không, bức chúng ra thành là được rồi!”
Án chiếu thói quen của ta ngày trước, tuyệt đối sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nếu trốn ra thành thậm chí còn làm một vụ đuổi gϊếŧ ngàn dăm. Thế nhưng hiện tại ta không làm như vậy, bởi lẽ ta cảm thấy có vài chỗ không thích hợp khiến người ta bất an.
Nói thật, khi nhìn thấy thảm trạng ngoài cửa thành và quân đoàn hắc thuỷ, phản ứng đầu tiên của ta ngoại trừ phẫn nộ thì kinh ngạc càng nhiều.
“Vì sao sử dụng quân đoàn hắc thuỷ, nếu là một đám đạo tặc tinh nhuệ xông vào làm loạn thì còn có thể giải thích, phái tới quân cận vệ thì khác gì đưa thư khiêu chiến, tên thành chủ Hừ Hừ dựa vào đâu mà dám làm vậy, chẳng lẽ hắn chập mạch???”
Nhưng rất nhanh, khi ta phát hiện không thể liên lạc với đám Margareth, ta đã đoán được cái gì đang phát sinh.
“Khối liên quân minh ước và các bá chủ sao? Xem ra Hừ Hừ định triệt để trở mặt cùng thành Sulfur, ta có vẻ quá xem thường đối phương. Già nửa quân đoàn hắc thuỷ đến công kích chỉ đủ kiềm chế lực lượng nội bộ trong thành, rồi sau đó chúng không sợ Adam báo thù sao? Một thành chủ nho nhỏ có gan một lần trêu chọc ba tên bán thần? Nhổ cỏ không nhổ tận gốc chẳng khác nào chịu chết, như vậy, các bá chủ sẽ tính toán trừ tận gốc, nếu giờ lại không liên lạc được với Margareth, bọn hắn tám phần mười đã gặp phiền toái, còn là phiền toái lớn nữa.”
Nghĩ tới đây, ta đưa ra quyết định.
“Đi thôi, về pháp viện, chúng ta mở pháp đình.”
“Mở pháp đình, chẳng lẽ muốn dùng lực lượng của nguyên điển? Lilith vừa báo lại, tình thế vẫn trong tầm khống chế, hiện tại dùng lá bài tẩy. Đáng sao?”
“Đáng, sự tình có biến, tin ta đi, Eliza, đi chuẩn bị nghi thức, chúng ta muốn lập tức dập tắt nội loạn, không khéo thành chủ vĩ đại của chúng ta đang chờ người tới cứu kia kìa!”