Trong truyền thuyết, mỗi kẻ đánh vỡ thời gian và không gian hạn chế đều sẽ nhận được một món quà từ thế giới tặng lại…Ân, tục xưng là tool hack của kẻ xuyên việt.
Mà cái hệ thống vu yêu tà ác kia, cũng chính là cái tool hack phiên bản lừa đảo người sử dụng của ta.
Trước kia, nó không có tên như hiện tại, tên trước kia của nó rất hay: “hệ thống bồi dưỡng quang huy kị sĩ vương”. Đáng tiếc, kể từ khi ta từ bỏ thân phận thánh kị sĩ, đầu nhập vào hắc ám ma pháp, nó liền đổi thành danh tự như hiện tại.
Từng có thời, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ hàng ngày đều là đỡ cụ già qua đường, giúp loli tìm mèo etc…, tất cả đều là nhiệm vụ giúp người làm vui, đâu có lừa đảo như bây giờ.
“Nhiệm vụ ngày thường hôm nay… đệt, lại là cái loại trong hai chọn một hãm tài này; một, huỷ diệt một thành thị nào đó, thưởng 10000 điểm; hai, cướp kẹo từ tay ba người bạn nhỏ bất kì, thưởng 1 điểm. Nếu cả hai đều không hoàn thành, khấu trừ 2 điểm.”
“Phắc! Coi ta là thằng ngu sao? Diệt một thành thị? Bảo đảm sẽ có một đám sử thi thánh kị sĩ đến thông ta. Lúc đó ass ta làm sao thì ai bồi?”
Tiện thể cướp cái kẹo mυ"ŧ khỏi tay một bé gái tauren đi ngang qua. Mất kẹo, nàng lập tức oà khóc, sau đó liền bị mẹ nàng kéo đi. Ta thả chiếc kẹo vào trong miệng, chỉ nghe tiếng kẹo va xương cạch cạch mà chả có tí vị nào, sau đó mới nhớ mình làm gì còn vị giác.
“Haizz, lúc nào mới có thể ăn đồ ngon đây!!!”
Cho dù bé gái kia đã bị mẹ kéo qua một bên. Tựa hồ nhận ra ta không thể ăn kẹo, nàng vẫn dùng đôi mắt to tròn ươn ướt lệ coi chừng.
Tưởng vu yêu thúc thúc tạt qua chỉ là “just for laugh”? Tưởng rằng sau đó ta sẽ chỉ chỗ đặt camera trong lùm cây rồi trả lại kẹo?
Được rồi, vì không muốn cô phụ kì vọng của đối phương, ta cố gắng kẽo kẹt kẽo kẹt cắn nát cây kẹo, sau đó nhổ trên mặt đất.
“Oa oa oa! Mẹ. Quái thúc thúc cướp kẹo của ta.”
“Đừng xem, đi mau.”
Không ngoài ý muốn, tiếng khóc vui tai cứ thế vang lên, nhất thời tâm tình của ta tốt rất nhiều, bởi lẽ, ta nhớ tới một đứa hùng hài tử vô pháp vô thiên nào đó.
“Trở thành vong linh liền không có nhân quyền sao? Quyển trục ma pháp thời thượng cổ bị vẽ nguệch ngoạc như tờ giấy bỏ, mực làm từ máu rồng bị coi thành thuốc màu, dược tề mà ta bỏ bao công sức chế tạo bị đem làm nước ngọt. Thậm chí cả xương sườn của ta cũng bị dỡ xuống chơi đồ hàng. Ta ngủ hai giờ, phòng thí nghiệm liền tan nát, sức phá hoại của hùng hài tử thật đáng sợ…”
“Haizz, đến bao giờ mới có thể báo thù đây?” Nhớ tới những đứa bé không biết trời tròn đất vuông kia, đặc biệt là cái đứa đã lớn mà dã tính chưa thuần kia, ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên ta nghe được tiếng nhắc nhở từ hệ thống:
【Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành thành tựu: doạ khóc 100 loli/shota. Đặc biệt thưởng 10 điểm ác trị.--- cảm thấy số lượng mình doạ nhiều hơn 100? Hệ thống tự động lược bỏ trường hợp nhìn như sáu tuổi nhưng trên thực tế hơn hai mươi tuổi, nguỵ loli hết date là tà đạo! 】
Nhìn thấy thành tựu mới đột nhiên mà đến, ta lập tức hớn hở. Các thành tích trong hệ thống kém nhất cũng mười điểm ác trị, số này bằng tổng thưởng nhiệm vụ hàng ngày trong mấy ngày.
“Án theo lệ thường, doạ 100 đứa là một thành tựu, doạ 1000 đứa khẳng định sẽ có, thưởng ít nhất gấp đôi…”
Thế là hai hốc mắt nhìn những bé trai bé gái đi trên đường của ta bất chợt cháy hừng hực…
“Hừ, coi như không có nhiệm vụ hằng ngày, khiến mấy đứa hùng hài tử trở lên biết điều, khiến mọi người không phải đối mặt với vận hạn, quả là chức trách của người tốt như ta.”
“Làm sao chơi vui ta? Đúng rồi, hoạt hoá tạo vật, biến đống đồ chơi của chúng trở thành một đám quái vật chạy khắp nơi, còn nước sơn ma thuật nữa, biết những thứ kẹo chúng ngậm biến hết thành màu vàng c*t, khà khà!”
Làm một kẻ có thâm niên bị hùng hài tử hại, nghĩ đến những quyển trục ma pháp cùng với bảo tịch trân quý không may, sáng ý cứ từng cái từng cái liên tiếp hiện lên.
“Không, không, không đủ đô, biến gối đầu thành ma vật gϊếŧ người, khiến chúng nhìn đến gối đầu liền sợ. À, còn xúc tu đen Evard, cho các ngươi thể nghiệm cơn ngứa cấp độ địa ngục một chút đi.”
“Đúng rồi, trẻ con không phải sợ quỷ nhất sao? Yeah, đã đến lúc xây dựng lại đại quân vong linh, đến đi, vong linh thiên tai của ta!”
Ngày đó, ta cuối cùng cũng biết, cả khu phố của ta còn không đủ hai trăm đứa nhóc…
Ta đem theo mấy ngàn khô lâu, cương thi, hợp thành quái thú… quả thực có chút lãng phí.
Sau đó, trước lúc đại đội thành quản đến hiện trường, ta đã đi khắp cả cái phường mới may mắn doạ khóc một trăm sáu mươi nhóc…
Rồi khi lũ thành quản kia sau khi biết ta sử dụng triệu hoán vong linh chỉ vì trả thù đám hùng hài tử, tất cả liền trưng ra một bộ dở khóc dở cười cùng khinh bỉ. Cuốn hắc lịch sử dày cộp của ta có lẽ vừa lật sang trang mới…
【Chúc mừng kí chủ bị một trăm vị nữ tính đồng thời xem thường, đạt được đặc thù thành tựu: “Cái tên này cuối cùng là ấm đầu hay là ẩm IC”, được thưởng danh xưng ‘Nhi đồng nhược trí’. Sau khi đeo lên có tỉ lệ nhất định giành được sự đồng tình của phái nữ, tuy nhiên sức hấp dẫn khác phái đối với nữ tính của người sử dụng danh hiệu giảm 100. 】
…Đằng nào cũng quen bị hệ thống lừa, thanh danh đã thối đến cực hạn, mị lực -88 thì trừ thêm 100 cũng không sao…Dù gì thì kết quả trước sau như một, tìm người yêu vô vọng…
Vì sao khi nói những lời phân tích này ta cảm giác hai hốc mắt mình đang chảy ra huyết lệ…Được rồi, trong truyền thuyết, khi một thằng FA đạt ba mươi tuổi, hắn sẽ thăng chức pháp sư, nếu bốn mươi vẫn FA, hắn hẳn là đại pháp sư, năm mươi tuổi là ma đạo sư…ta FA hơn ba trăm năm, ít nhất chắc cũng tầm pháp thần…
Dù sao ít nhất ta cũng đã báo thù lũ hùng hài tử thành công.
Nhớ lại những tiếng gào khóc kia, ta cười đắc ý, cuối cùng cũng biết nhật kí hôm nay nên viết thế nào.
6/3/AD1896, hôm nay mọi tên hùng hài tử ở thành Sulfur vĩnh viễn sẽ nhớ ngày này, lịch sử gọi nó là “kẻ săn kẹo đường sự kiện”, “gối đầu hoá quái sự kiên”.
“Ngày ấy, đám nhóc con sẽ nhớ lại cảm giác khủng bố khi bị gia hoả kia chi phối…cảm giác khuất nhục khi bị tuỳ ý cướp đi vật yêu thích, cảm giác tuyệt vọng khi bị đồ chơi của mình nuốt chửng, cảm giác sợ hãi khi bị một đám vong linh vây quanh…”
Trong lúc ta hào hứng tột cùng, gợi ý của hệ thống cư nhiên lại vang lên.
【Đinh! Doạ khóc một trăm cái hùng hài tử trong một ngày. Ban thưởng 10 điểm ác trị, chúc mừng kí chủ đạt được danh dự tên xưng: ‘khắc tinh của nhãi con’, sau khi dùng sẽ khiến loli/shota dưới mười hai tuổi có cảm giác như gặp thiên địch. Trân trọng nhắc nhở, nếu trong một ngày doạ năm trăm đứa sẽ nhận danh hiệu ‘sát thủ của nhãi con’, còn nếu doạ một ngàn cái…】
Hệ thống nhắc nhở đột nhiên dừng, ta không tránh khỏi có chút mong chờ, tuy nhiên đám danh hiệu này chả hay ho gì, thế nhưng có thể khiến đám hùng hài tử đó rời xa ta hiển nhiên là một niềm vui ngoài ý muốn.
【...Tính doạ một ngàn đứa, tặng danh hiệu vinh dự: ‘Lớn đầu còn chấp trẻ con, ngươi còn có rảnh rỗi dở hơi hơn nữa sao’. Nga, kí chủ, ngươi nên cảm tạ ta, đây rõ ràng là danh hiệu hợp với ngươi nhất…】
“Đệt, không thể nhẫn nhịn được nữa, cái hệ thống đáng chết này, tất cả đều không phải do ngươi sao? Ta liều mạng với ngươi!!”
“Chủ nhân, lần này ngài vì cướp kẹo mà bị nhốt vào tù…Lần sau, có thể hay không vì cướp nội y phụ nữ mà bị nhốt? Lúc đó ta cũng không nghĩ đến đón một tên biếи ŧɦái đâu.”
Người nói chuyện là nữ hầu trung thành nhất của ta, một bán ác ma tóc bạc, Eliza.
Gọng kính màu hắc kim, tóc tết thành hai cái đuôi ngựa màu bạc, trên đó buộc hai cái nơ bướm màu tím, trang phục nữ bộc phong cách Baroque. Tất cả đã bày tỏ rõ tính cách của nàng, đồng thời cũng bày tỏ độ biếи ŧɦái của tên vu yêu nào đó…
Cho tới tận bây giờ, ta luôn rất hài lòng với vẻ ngoài của Eliza, nếu có thể thay đổi khuôn mặt lạnh cùng cái lưỡi độc như mãng xà kia càng tốt.
“Ngươi cũng biết cái hế thống lừa đảo kia của ta nha, ta chỉ doạ khóc mấy đứa nhóc liền cho ta ác trị, đây mới chính xác là việc người tốt lên làm nha.”
“Đây!”
Nàng đưa một cuốn sách dày cộp cho ta.
“Đây là…Ồ, làm tốt lắm, Eliza! Không hổ là nữ bộc trung thành nhất của ta!”
“Ngài làm cái gì ta đại khái đã đoán được, đây là sổ tay liên hệ bản mới nhất của nhà trẻ trong thành Sulfur, mặt trên ta đã tỉ mỉ tuyển chọn mục tiêu cho ngài, chắc hẳn có thể giúp ngài hoàn thành nhiệm vụ.”
“Làm tốt lắm! Ta còn nghĩ ngươi mong ta chết sớm để ngươi có được tự do, ra là ta hiểu lầm. Quá tốt, ngươi cũng là người tốt nha!”
“Ta xem xem!” Sau đó sắc mặt ta càng lúc càng khó nhìn.
“Ba đứa con của đại giáo chủ thánh quang giáo đường, con gái rượu của thú long giả Amuro, con trai cưng của Chiến thần tân tu sĩ, cháu gái nuôi của đại hiền giả Margareth… Ngươi xác định là đang giúp ta mà không phải nghĩ đem ta đẩy về Minh hà chứ?”
Cơn giân của ta lại hoàn toàn không lọt mắt đối phương, thiếu nữ bán ác ma nhẹ đẩy gọng kính, hàn quang loé loé.
“Kẻ cướp kẹo đường sự kiện vinh dự đã truyền khắp thành Sulfur, ta chỉ đi ra khỏi cửa đã bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Vì thanh danh thục nữ, ta đích xác muốn nhảy việc. Hoặc là, chủ nhân ngài cũng nên trả ta tiền lương khất nợ mười năm đi.”
“Cáp, đề tiền lương thương tình cảm. Thôi về, ta nhớ nhà lắm rồi.”
“Trốn tránh không phải việc một thân sĩ nên làm, à, mong ngài không nên đánh trống lảng… Ví sao lôi ta chạy, ngài lại làm cái gì?”
“Không hổ cùng ta sống chung lâu như vậy, nhiệm vụ ngày hôm nay của ta thưởng thật đã, khà khà, ngươi hiểu…”
“Ta hiểu, thỉnh ngài nắm chặt, ta sử dụng dịch chuyển ma pháp!”
Một cánh cửa màu bạc mở ra, hai chủ tớ vội vàng tiến vào. Sau khi nơi đây không còn một ai, bố cảnh nơi đây phát sinh một tiếng nổ lớn kinh thiên cùng âm thanh cháy rừng rực sau đó.
“Má, [viêm bạo] tạc đạn? Tù phạm sau khi bị bắt không phải bị phong ấn ma lực sao?”
“Không, nhìn giống thôi, bột mì trộn bột ớt đấy, thêm tí tro vào thành tạc đạn, uy lực nhỏ, không chết người, thế nhưng tuyệt đối không có dấu vết.”
“Ngài thật không hổ là “vu yêu trí tuệ”, bị phong ấn vẫn có thể dùng tài liệu thay thế chế ra tạc đạn.”
“Quá khen, quá khen, khen ta như vậy, ta không quen lắm…”
“Không có ai khen ngài, được rồi, đối với vu yêu đây hẳn là lời khen đi…”
Vu yêu là gì?
“Không phải kẻ tốt, là yêu ma đáng sợ nhất.” Đây hẳn là cảm giác đầu tiên khi sinh vật cõi Nirvana nghe được hai từ trên.
“Cái đầu lâu mới nhìn đã khiến người ta khϊếp vía, tròng mắt như hai đốm lửa ma bập bùng, luôn luôn cảm giác như đang chuẩn bị chuyện xấu gì đó.” Đây là suy nghĩ bình thường của người dân bình thường.
“Chung cực tà ác, âm mưu quỷ kế, thập ác bất xá!” đây là giáo hội đánh giá.
Làm dạng cuối cùng của vong linh và hắc ám ma pháp sư, các vu yêu, những kẻ chỉ còn lại khung xương, thường thì danh tiếng khó có thể tốt, nhưng…
“Hủ tục, thành kiến! Tại sao có thể vì chủng tộc mà xét đoán cá thể! Ta luôn cho rằng, kì thị chủng tộc, màu da, xuất thân… là tiêu chí của sự ngu xuẩn. Trên đời chỉ có kì thị kẻ đê tiện, không có chủng tộc, màu da, xuất thân đê tiện. Ta là người tốt nha.”
“Như dạng ngài mà là người tốt, chắc thánh nhân chạy như chó chạy ngoài đường, lũ vong linh ở thành đông kia hẳn cũng đều là thánh nhân.”
“Thánh nhân không nói, mọi người đều là trong nóng ngoài lạnh, theo đuổi hoà bình. Ngươi xem, vong linh tiết kiệm lương thực nha, không chiếm diện tích, chỉ cần một cái mộ liền có thể ở cả một đống. Không ăn không uống công tác nhiệt tình, chỉ cho không nhận, mọi người đều là người tốt nha.”
Nữ hầu bị đùa cười, vong linh thị huyết là người tốt? Vậy các mục sư ở giáo đường, những kẻ nhận hết thế nhân ca ngợi là gì? Bọn họ luôn trị liệu miễn phí cho người dân, mỗi chủ nhật còn phát tiệc thánh miễn phí cho người nghèo.”
“Đó là một lũ nguỵ quân tử cùng pedobear, Eliza, ngươi phải biết con người đều có du͙© vọиɠ, quá mức đè nén, không phải biếи ŧɦái cũng thành biếи ŧɦái, bọn họ há mồm nói du͙© vọиɠ là nguyên tội, khẳng định ở trong lòng đều là siêu biếи ŧɦái. Ngươi nhìn có thằng đàn ông nào lại đối với một bé trai hoà ái như vậy, không có vấn đề mới lạ. Còn có những tên động vật đơn bào tên thánh kị sĩ kia, rặt một lũ không não hễ thấy mặt ta liền đòi đánh đòi gϊếŧ.”
“Được rồi, ta biết chủ nhân ngài lại phát bệnh, vậy con rồng đỏ sau núi Sulfur, cái con mang danh Veron’s disaster, kẻ từng một mình huỷ cả một quốc gia, một con rồng cấp thượng cổ. Đối với ngài, nó chắc chỉ như con vật nhỏ đi?”
“Không, không, tiểu Hồng gần đây không chú ý ăn kiêng, có vẻ hơi mập quá. Nếu gầy đi hai ba chục tấn, để bụng dưới bớt mỡ thừa, đường cong hiện ra liền càng đáng yêu.”
“Vậy những vị ám tinh linh thành quản thành Sulfur uy danh hiển hách, thường hay giúp người, duy hộ trị an? Ngài hẳn là quen thuộc nha, một tuần bị bắt năm lần.”
“..Ngươi có thể hỏi những kẻ xui xẻo bị các nàng trấn áp, ta cơ bản cùng ý kiến với bọn hắn. Phì, một đám đàn bà điên. Thân sĩ tự do liên minh chúng ta cùng các nàng là thiên địch.”
“…Còn vị thành chủ anh hùng từng cứu vớt thế giới kia? Hắn nương theo cờ hiệu bình đẳng chủng tộc, tại địa hạ thành(Dungeon) hỗn loạn kiến lập thành Sulfur kì tích, khiến nơi hỗn chiến không ngừng này có một mảnh tịnh thổ. Hắn hẳn là người tốt đi?”
“Một tên thâm niên Chunnibyou, giờ là niên đại nào còn học đòi anh hùng đánh ma vương cứu thế giới, đáng đời hắn FA, lấy không nổi vợ.”
“…Ngài thật mạnh miệng, hai lần hắn tổ chức hôn lễ đều bị ngài phá. Giờ ai cũng nói mệnh hắn thiên sát cô tinh, ở nhà khắc cha, đi ra khắc mẹ, khắc chị khắc anh, khắc quanh thế giới, khiến không có thiếu nữ nào dám tiếp thụ lời cầu hôn của hắn.”
“…Ta đâu có cố ý, ghi hận lâu thế làm gì…”
“Ngài không cố ý, chỉ cố tình đi. Trước không đề cập lời đồn thiên sát cô tinh kia là ngài khiến ta truyền bá. Tại hôn lễ chơi vong linh thiên tai, bách quỷ dạ hành, ngài biết doạ khóc bao nhiêu cô gái nhỏ không?”
“Ta không phải trợ hứng cho hôn lễ của hắn sao? Nhìn lão quang côn cuối cùng kết hôn, mọi người chỉ quá cao hứng, tới đoạn bách quỷ cơ giới vũ, ai biết cô dâu nhát thế chứ, chưa gì đã tiểu ra quần…”
Ngoài miệng nói vậy, thế nhưng trong lòng ta cực kì vui vẻ, “hừ, ta đều chết cứng ngắc chỉ còn xương, làm sao khiến ngươi có thể hưởng đến thú vui vạn người hướng tới đó.”
“Lão gia, mỗi lần ngài đắc ý lại xoa tay giậm chân, hiện sự đắc ý của ngài đều tràn cả ra. Được, không đề cập những ‘công lao to lớn’ kia của ngài, nói đến các đồng loại của ngài ở Ciro, mỗi tên đều là tội phạm truy nã cấp quốc tế, chỉ cần một tên thoát ra là cả thế giới tai nạn ngập trời.”
“Kỳ thực mọi người đối với chúng ta có chút hiểu lầm, sống và chết là hai mặt đối lập của một thể thống nhất, chúng ta nghiên cứu sinh mệnh ảo diệu không phải vì người dân có thể sống càng tốt sao? Chúng ta kì thực cũng cực kì giỏi trị liệu, thậm chí giỏi hơn đám suốt ngày thánh quang kia nhiều. Thánh quang trị liệu thực tế là sinh mệnh tiêu hao, công nghệ cải tạo sinh mạng của chúng ta không độc hại, không ô nhiễm, một phát xong luôn…”
“…Thế tại sao ngài muốn sống lại làm gì, cứ thế này không ổn sao?”
“Ta không muốn trở thành quái vật ba tay sáu chân, coi như hoàn hảo hình người rồi cũng sẽ có chỗ ra chuyện…”
Rồi, chuyên gia cũng lo lắng tay nghề của mình, Eliza không còn gì để nói.
“OK, OK, vậy trong mắt ngài, ta là cái gì.”
“Mặt lạnh miệng độc quỷ bà bà? Ngực phẳng như TV LGD?”, ta không có ngu đến nỗi nói ra.
“Eliza, ngươi đương nhiên là bộ hạ tín nhiệm nhất của ta nha? Chúng ta đã từng cùng nhau thề chinh phục biển sao trời, thật là một lý tưởng vĩ đại.”
“Tại trước khi ngài hoàn thành lý tưởng, có phải chăng nên trả món nợ đã khất mười năm???”
Nữ bộc lại phát bệnh lần nữa, đôi mắt nàng bắn ra tia sáng lạnh, từng lời nói chui ra từ kẽ răng dường như bị đông cứng lại rồi chen đi ra.
“Eliza, ta xin lỗi” nghĩ đến những bảo bối của mình, tên vu yêu nào đó lập tức chịu thua.
“Hừ.” sau khi lấy được thắng lợi, nàng đi về phía cửa, làm quản gia của căn nhà này, nàng không có thời gian để lãng phí cùng tên chủ nhân bệnh giai đoạn cuối của mình..Thế nhưng dựa theo cái đuôi cúi thấp kia, có vẻ tâm tình nàng không tốt lắm.
Mãi đến khi nàng đi ra ngoài cửa, một lát sau ta mới từ trong hồi ức trở về, thế là, ta thầm thì tự nói:
“…Đại khái miễn cưỡng coi như người nha đi, ta hiện tại còn nhớ lúc ta nhặt được một tiểu nữ hài nho nhỏ tại mảnh phế khu hừng hực cháy đó. Nhặt ngươi về, chắc là vận may lớn nhất vận may, lần duy nhất làm chính xác sự tình đi.”
Đột nhiên, sau cửa thò ra một gương mặt nhỏ.
Vừa rồi còn lạnh như băng giờ nóng lên, hồng đến tận mang tai. Sau đó, nàng hét một tiếng rồi biến mất sau cánh cửa.
“Ha, ngươi hiểu rõ ta, ta chẳng lẽ không hiểu ngươi? Ác bà bà ngu xuẩn, ngươi giảo hoạt đến đâu rồi cũng phải ngoan ngoãn thiếu nợ ta, làm trâu ngựa cho ta đến chết.”
Ta đắc ý cuồng tiếu, thế nhưng trong tâm có chút hoảng hốt.
“.…Bị nghe được! Chắc chắn đã bị nghe được!!!”