Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 183: Công chúa kỵ sĩ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên chiến trường, tính thực dụng mới là việc tối ưu, ngoại hình vân vân vốn không cần cân nhắc.

Robot hình người mặc dù rất uy vũ bá khí, nhưng trên thực tế, thủ đoạn công kích tương đối đơn điệu, rất dễ bị bắt bài, mà vì duy trì cân bằng khi di chuyển bằng hai chân nên cần rất nhiều linh kiện cho tứ chi.

Trong thời kỳ kỹ thuật chưa thành thục, đây không thể nghi ngờ là lãng phí trí mạng.

Như vậy, loại máy móc chiến tranh gì mới là thực dụng nhất?

"Nhất định phải có rất nhiều không gian dung nạp hoả pháo, tốt nhất là linh kiện ở tứ chi đều có thể lắp ráp thành vũ khí!"

"Từ bỏ lãng phí tài nguyên cho hệ thống di chuyển đi, chỉ cần có thể gϊếŧ người, dù bò trên mặt đất cũng được."

"Ta cảm thấy, tốt nhất nên có rất nhiều tứ chi, khi tất yếu còn có thể cắt ra, vứt bỏ vài linh kiện vẫn có thể tác chiến, như vậy ta năng lực hậu cần của chúng sẽ trực tiếp tăng thêm một cấp bậc."

"Nên thiết kế dễ dàng tránh né pháp thuật, quan trọng hơn là khí giới càng to càng dễ dàng trở thành bia ngắm, bởi vậy hình dáng của nó không nên quá to lớn, ân, trọng yếu nhất là không nên quá cao."

Khi các ý kiến trên tập trung vào cùng một chỗ, công trình sư phát rồ hoàn toàn từ bỏ hạn cuối, kết quả tạo nên chiến tranh cự thú đáng sợ —— Xe lửa chuột bản số 0!

Không cần nghi ngờ, đây nhất định là phương thức đặt tên hiệu Roland, những chi tiết rời rạc trên bản thiết kế làm hắn nhớ tới phương tiện giao thông trong kiếp trước – xe lửa.

Hiện tại, thứ máy móc xuất hiện trước mặt thế nhân chính là một con quái vật kim loại như thế. Đó là từng đoạn từng đoạn kim loại kết nối lại, thiết kế tứ chi mô phỏng theo côn trùng một mực bò trên mặt đất, nhìn bề ngoài y hệt như rết khổng lồ, bởi vậy con quái thú kim loại này vừa ra trận liền hấp dẫn tất cả ánh mắt.

"Xe lửa? Không phải con rết sao?"

Hemet kinh ngạc y chang như Roland, đúng vậy, lúc vừa được hoàn thành, chiếc xe lửa trong bản thiết kế có vẻ ngoài y hệt như một con rết kim loại đang giương nanh múa vuốt!

Thế là, cân nhắc đến tình thế chiến trường tương lai, nhà thiết kế đã sớm được vị nào đó dẫn dắt, dứt khoát vứt bỏ những thứ cầu kì hoa mỹ, thay vào những loại máy móc thích ứng địa hình mạnh hơn, mỗi một "chân" của con rết đều có thể công kích như lưỡi đao, có thể nói, toàn thân nó đều là cỗ máy gϊếŧ chóc.

Điều kinh ngạc của Hemet rất nhanh liền được trả lời.

Khi con rết khổng lồ nhanh chóng bò qua tường thành, đường ống ở hai bên thân chảy ra rất nhiều dầu, sau đó theo một đốm lửa được ném ra, cả đoạn tường thành lập tức hóa thành biển lửa.

Đại quân người thú tiếp cận đường rết đi lập tức bị thiêu rụi. Sau khi đến được địa điểm dự định, tất cả chân kim loại lập tức cắm xuống mặt đất, hóa thành lớp khiên chắn hai bên, lúc này cỗ máy chiến tranh mới bắt đầu hiện ra hình dáng thật sự.

Tất cả toa xe đều bị mở ra, mỗi một khoang xe đều được bố trí một khẩu địa tinh hoả pháo model mới nhất. Xe lửa vương dùng hành động thực tế để phô bày chân lý ‘ụ súng nhiều chính là lực lượng’, nói theo ngôn ngữ hiện đại ‘lượng biến dẫn đến chất biến’.

"Số lẻ, hoả pháo, toàn bộ triển khai!"

"Ầm ầm!" "Ầm ầm!"

Chiến trường ngoài cửa thành tây lập tức hóa thành địa ngục, theo từng viên pháo bắn ra, vô số người thú được hưởng thụ đãi ngộ nổ bay.

Nhưng lúc này, những người thú còn trụ được trên tường thành đã đột kích tới gần xe lửa vương. Bọn họ cười gằn, giận dữ mắng mỏ, định dùng máu tươi để nói cho nhân loại mềm yếu biết cái gì mới thật sự là lực lượng đáng tin.

Người thú có lòng tin, chỉ cần để bọn họ tới gần, những công trình sư đang thao tác hoả pháo căn bản không phải đối thủ của bọn họ, chỉ cần một giây đồng hồ, bọn họ sẽ có thể hủy đi thứ đồ chơi đắt đỏ này.

Nhưng công trình tông sư ma quỷ - Timiret Laith đương nhiên không thể để lộ sơ hở rõ ràng như thế.

"Mũi sừng khởi động! Lưỡi đao song song!"

Trong nháy mắt, tất cả chân rết liền dựng đứng, hóa thành lưỡi đao sắc bén! Sau đó, lưỡi đao bắt đầu điên cuồng xoay tròn!

Vẫn chưa hết…

"Số chẵn, súng phun lửa, phóng!"

Toàn bộ toa xe số chẵn được mở, từng khẩu súng lửa công suất lớn đang sẵn, người điều khiển ngồi đợi từ nãy đến giờ đang rất háo hức.

"Phát xạ! Hỏa trụ hai mươi giây!"

Đoạn đường mấy chục mét đột nhiên biến thành hành lang tuyệt vọng, dù cho có siêu cấp cường giả vọt qua được biển lửa thì cũng không thể tránh được dàn đao trận sắc bén.

"Nhân loại đáng chết!"

Lúc này, người thú đột kích tiến thối lưỡng nan, họ chỉ có hai lựa chọn, dùng thân chịu đao, hoặc biến thành thịt nướng.

Mà sát thương chỉ là tác dụng nhỏ, tác dụng lớn hơn chính là đoàn tàu dài tạo thành một lá chắn bất khả xâm phạm, giúp quân đội nhân loại có thời gian thở dốc.

Lợi dụng khoản thời gian thở dốc này, tất cả các ống bô xe bắt đầu phun ra lượng lớn hơi nước.

Công suất của xe lửa vương quá lớn, vẻn vẹn mấy phút ngắn ngủi, tất cả linh kiện và động cơ đều quá nhiệt, nhóm công trình sư phải gấp rút hắt nước vào động cơ, khẩn cấp làm lạnh!

Người thú nhanh chóng phát hiện khoảng thời gian trong này, ngay lúc bọn họ vừa phát động công kích lần nữa thì chợt phát hiện, thứ chờ đón họ lại càng tuyệt vọng hơn.

"Súng kíp đội, hỏa cầu đội, chuẩn bị!"

Buổi diễn kinh hoàng mở màn, những công trình sư giơ súng kíp lên, ma kiếm sĩ nhảy lên nóc xe lửa, bắt đầu chuẩn bị Ma pháp, hỏa cầu được ngưng tụ, có lẽ cấp bậc không cao, nhưng mấy trăm quả hỏa cầu bộc phát thì mấy ai tránh được.

"Ầm ầm!" "Ầm! ầm!"

Từng vòng cung lửa vẽ ra từ nòng súng kíp, tuyến hỏa lực khiến người thú tuyệt vọng, quãng đường vẻn vẹn hơn hai mươi mét lại là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, tất cả người thú mang theo tiếc nuối "Còn kém một bước" mà tử vong.

Hỏa cầu nổ tung, tiếng nổ liên tục gây ra sự chú ý trên chiến trường, một khu vực trống trải được tạo ra vì người thú trên đó đã bị thanh lý sạch sẽ.

Rốt cục, các tù trưởng không thể kiềm chế được nữa.

Dưới sự dẫn dắt của tù trưởng Kagla, lượng lớn Happy Lady bay tới như mây đen che khuất tường thành, đồng hành với họ là Long kỵ sĩ lần trước may mắn đào tẩu, Lục Long Osmondia và kỵ sĩ lại trở về chốn cũ. Lúc người thú đã bất chấp tất cả, dồn hết lượng không quân còn sót lại lên chiến trường.

"Đánh rơi tên Long kỵ sĩ đánh xuống!"

Cỗ máy chiến tranh quả thật có khuyết điểm, ngoại trừ vấn đề không thể chiến đấu thời gian dài thì nó còn khuyết cả năng lực đối không.

Renee liếc mắt liền nhìn ra nhược điểm của Happy Lady, bởi vì yếu sức nên mâu của các nàng được làm bằng gỗ, có thể uy hϊếp được thân thể máu thịt nhưng hiển nhiên chẳng có mấy tác dụng với thân xe lửa sắt thép. Về phần niệm phép giữa không trung? Một bên phân tâm niệm phép, một bên lo quạt cánh tránh rớt xuống đất? Nếu có kỹ thuật cao như vậy thì đi làm pháp sư chẳng hơn à.

"Chỉ mỗi tên Long kỵ sĩ kia có uy hϊếp, xử lý hắn!"

Lúc này công chúa kỵ sĩ đã không đơn thuần là tướng phòng giữ cửa tây, trên thực tế, nàng đã sớm quản lý toàn bộ hệ thống phòng ngự. Nhờ vào biểu hiện xuất sắc trên chiến trường, tuy nàng không thăng liền mấy cấp, nhưng chiến tích hiển nhiên hữu hiện hơn quân hàm nhiều lắm.

Nhưng hiện tại, mệnh lệnh của nàng lại được đáp lại, Lục Long kỵ sĩ thực sự quá mức cẩn thận, hắn bay quá cao, tất cả cung tiễn và ma pháp đều không cách nào nhắm trúng hắn.

Dựa theo chiến thuật kỵ sĩ thông thường, lúc chiến cuộc đến thời khắc khẩn trương, Lục Long kỵ sĩ chỉ tập kích từ tầng trời thấp, sử dụng sương độc trí mạng của Lục Long, tuy không thể tạo thành tổn thương quá lớn, nhưng tuyệt đối sẽ đả kích nghiêm trọng sĩ khí phe thủ thành, mà lần này, mục tiêu của hắn dĩ nhiên là xe lửa vương.

Hiển nhiên, hắn định dùng Happy Lady để yểm hộ rồi thừa loạn tập kích.

Mấy ngày liền chém gϊếŧ khiến sư thứu kỵ sĩ nhân loại phải chịu tổn thất nặng nề, những kỵ sĩ còn có thể bay lên đã sớm cất cánh nghênh chiến, chiến tranh đánh tới loại tình trạng này, so đấu ý chí quan trọng hơn cả lực lượng.

"Ô ô!"

Nhưng đột nhiên, Lục Long kỵ sĩ tập kích gặp phải kẻ chặn đường.

"Dimier đại nhân!"

Đúng vậy, cốt long khổng lồ đột nhiên bắn như đạn pháo từ trong thành, đâm Lục Long xoay mòng mòng trên không trung.

Cốt long đầy rẫy vết thương nhanh chóng rơi xuống, vì làm tổng chỉ huy không kỵ nên Dimier và long kỵ luôn luôn xung phong đi đầu, hắn vốn bị thương không nhẹ, hiện tại có thể bay lên đã là dùng hết toàn lực.

Trong khi long kỵ sĩ người thú còn đang điều chỉnh cân bằng, tử thần đã bất ngờ tìm tới cửa, công chúa kỵ sĩ không biết đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào.

Renee là không kỵ duy nhất vẫn chưa tham chiến, nàng không tự phụ đến mức cho rằng có thể trực diện thắng được Long kỵ sĩ cường đại, tuy nhiên bắt lấy cơ hội đánh lén vốn là thứ nàng am hiểu nhất.

"Chết đi!"

Trên chiến trường không có may mắn, trong tình cảnh hỗn loạn, kết quả thường xuyên đảo ngược chỉ sau một giây, Long kỵ sĩ còn chưa kịp rút đầu về thì trường kiếm của Renee đã vung xuống.

Đầu người bay lên còn nhỏ máu giữa không trung, vị long kỵ sĩ trợn trừng mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Ô ô ô!"

Lục Long thành niên thông qua khế ước phát hiện chủ nhân của mình đã chết đi, tiếng kêu thống khổ của kỵ sĩ trước khi chết cũng được truyền đến tọa kỵ, mà rất nhanh sau đó, Osmondia cũng được trải nghiệm cảm giác thống khổ. Renee giơ cao thanh trường thương bằng đôi tay đẫm máu, chính là thanh đồ long thương lấy từ Long Đồ Basara, sau đó, bỗng nhiên đâm vào trong xương sọ Lục Long!

"Ngao ngao!"

Lục Long gào thảm vô lực vẫy cánh, đồ long thương càng chui càng sâu, Osmondia không thể tránh khỏi tận thế, khi long huyết vẩy ra đầy trời, Renee rốt cuộc đã hoàn thành thành tựu đồ long vĩ đại!

"Đồ long giả Renee!"

"Công chúa kỵ sĩ!"

Trong mắt thế nhân, lúc phương Bắc tao ngộ kiếp nạn, giống như vô số lần trong lịch sử, một vị vương giả trẻ tuổi lại lần nữa đứng lên.

Tiếng hoan hô trên chiến trường là minh chứng cho nữ kỵ sĩ triệt để thoát khỏi thân phận bình hoa, đến tận đây, thanh danh công chúa kỵ sĩ mới được đóng dấu công chứng.

Renee nhào lộn giữa không trung, ngay cả băng ngạc phi mã của nàng cũng phải dùng ánh mắt khó tin nhìn con Lục Long đang rơi xuống.

"Phụ vương, ta làm được! Ta không phải là công chúa bình hoa vô dụng, ta cũng có thể bảo vệ người dân và nước Lam."

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, Renee lại nhớ tới mỗ nam tổ tiên nào đó.

"Nếu hắn biết thì sẽ khích lệ ta, hay răn dạy ta lỗ mãng?"

"Ta cảm thấy Roland điện hạ trước hết sẽ răn dạy ngươi, sau đó điềm nhiên việc tùy tiện tìm đại một lý do để ban thưởng khích lệ, chỉ có điều, phần thưởng hẳn là không phải thứ ngươi muốn."

Câu trả lời của băng ngạc làm Renee ngượng đỏ mặt, lúc này nàng mới nhận ra sự phiền phức của tâm ý tương thông.

“Lại tới, cẩn thận!"

Chim đầu đàn có phiền não của chim đầu đàn, một vị Long kỵ sĩ người thú khác đang nhanh chóng tập kích qua, dù còn cách xa đến ngàn mét thì cũng có thể cảm giác được cừu hận thấu xương kia.

Đối mặt với nguy hiểm cận kề, khóe miệng Renee đột nhiên nhếch lên, chiếc lưỡi thơm tho liếʍ nhẹ bờ môi, nàng đang hưởng thụ kí©h thí©ɧ sinh tử, hưởng thụ cảm giác trên chiến trường.

Nhưng đáy lòng Renee lại tràn đầy lo nghĩ, theo chiến tranh tiến hành, không hiểu sao nàng lại có cảm giác hưng phấn, suy nghĩ càng thêm rõ ràng, tiếng kêu thảm của người thú làm nàng rất vui vẻ, phảng phất như mình trời sinh thích chiến tranh, gϊếŧ chóc chỉ càng kí©h thí©ɧ thiên phú đang ngủ say.

Nàng thích nơi này, thích nghe được kẻ địch kêu thảm, thích nhìn máu tươi chảy xuôi, cảm giác hưng phấn khó hiểu kia làm toàn thân nàng nóng lên.

Nếu cảm giác nóng lên đó có thể giải thích bằng tâm lý trên chiến trường, vậy lực lượng rõ ràng được tăng cường thì giải thích như thế nào?

"Được rồi, không nghĩ nữa, dù sao cũng là chuyện tốt. Tên ngu xuẩn kia, dầu sôi vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng sao? Ném xuống hết cho ta, gϊếŧ chết đám thú nhân kia!"

Trong vài giây thở dốc ngắn ngủi, các kỵ sĩ hưng phấn trao đổi cách nhìn về công chúa điện hạ, cảm thán không hổ là hậu duệ Lam, biến hóa trong chiến tranh quả thực khổng lồ, tuy nhiên trong một vài ánh mắt, sự biến hóa đó lại vô cùng đáng lo.

Những tia máu đỏ lòe liên tiếp lấp lóe trong mắt Renee, linh hồn người thú chết trận không trở về luân hồi, mà là bị hấp thu vào thể nội Renee, nhờ những "bữa ăn" liên tiếp đó, đôi cánh đen mà mắt thường chẳng cách nào nhìn thấy càng ngày càng khổng lồ.

Ẩn sâu trong không gian, có người đang rất lo lắng nhìn Renee, trên khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ do dự, người thường có lẽ không thể nào nhìn thấy, nhưng trong mắt nàng, đôi cánh đen lại cực kỳ rõ ràng.

"Cũng là ma duệ sao? Đáng chết. Roland, đúng như ngươi đoán, Renee cũng là ma duệ, đây là kết quả tệ nhất. Nhìn uy thế và thiên phú phệ hồn này, ít nhất là hậu duệ trực hệ của ác ma đại lãnh chúa. Mọi chuyện đã rất rõ ràng hai mạch Lam đều là hậu duệ của vực sâu vương tử Caven."

"Caven! Ngươi đang làm gì?"

Sâu trong mê cung, khi nghe được âm thanh phẫn nộ này, anh linh Caven liền ra sức lắc đầu, biểu thị mình hết sức vô tội.

"Làm gì là làm gì? Cái gì cũng không làm. Ta chỉ đang giúp ngươi chém người đây mà!"
« Chương TrướcChương Tiếp »