Chương 108: Kho báu của vu yêu

Quân đoàn vong linh quá mức ỷ lại vài kẻ đứng đầu, đó vừa là ưu điểm, đồng thời cũng là khuyết điểm trí mạng.

Đối với những kẻ đứng đầu quân đoàn vong linh có thâm niên như ta và Heloise, quân đoàn của Carlone như một đống lộn xộn không ra gì. Một quân đoàn vong linh càng thành thục, số lượng vong linh có trí tuệ lại càng nhiều, đám pháo hôi được chỉ huy tuần tự cũng càng mạnh, càng khó bị trảm thủ thành công.

Riêng quân đoàn của Vĩnh Dạ đại đế lại là một cực đoan khác, sau khi kẻ đứng đầu ngã xuống, bởi vì có quá nhiều vong linh cấp cao tầng trung, ai cũng không phục ai, lại có thêm dụ hoặc từ đế quốc người chết và quyền trượng Vĩnh Dạ, cả đế chế sau một đêm liền chìm vào nội chiến.

“Lại nói, tên kia đầu óc có vấn đề à, sử dụng pháp thuật cần niệm chú ngay trước mặt chức nghiệp cận chiến, đã thế lại còn là cấm chú với thời gian niệm tụng cực lâu. Hắn thực do ngươi dạy sao? Có vẻ như càng ngày trình độ dạy học càng kém nha.”

Con mèo chết trên vai ta lại tạc mao, nếu không phải đang còn đau răng vì mấy phát cắn vừa nãy, nàng chắc chắn sẽ nhào lên lần nữa.

Ta biết rõ, thường thì trêu nàng cái gì cũng được, nói gì cũng không sao, nhưng chỉ cần nghi vấn trình độ ma pháp và dạy học, nàng tuyệt đối tức nổ phổi.

“Ta không dạy hắn đánh nhau thế nào! Mà thứ cơ bản như vậy cần ta dạy sao? Ta đâu phải cô giáo nhà trẻ! Rõ ràng là thằng ngu đó thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến, trách được ta?”

Xưa nay đám người làm phép khi đánh với các chức nghiệp cận chiến, thứ quan trọng nhất luôn là bảo trì khoảng cách. Cuộc chiến giữa họ thường là chức nghiệp giả cận chiến không ngừng nỗ lực thu hẹp cự li, pháp sư thì luôn cố dùng ma pháp tránh ra, cứ thế tuần hoàn, mãi cho đến khi nào một bên lộ ra sơ hở, đó chính là lúc quyết định thắng bại.

Kết cục cuối cùng thì hoặc là pháp sư chiếm đủ thời gian để tập trung hoả lực gϊếŧ chết đối thủ, hoặc là kẻ cận chiến tiêu hao sạch tất cả ma pháp hộ thân, ma pháp đào mạng, ma pháp khống chế…, cuối cùng dùng đao kiếm chém chết.

Nói ra thật sự không công bằng, pháp gia trong chiến đấu có thể mắc sai lầm vài lần vẫn có thể sống sót, đám cận chiến chỉ cần sai một lần cũng đủ chết ngắc. Tuyệt đại đa số tình huống cũng là pháp gia đùa giỡn cận chiến đến chết thì thôi.

Thế giới này vốn không có công bằng tuyệt đối, kẻ làm phép yêu cầu thiên phú, tiền bạc, thời gian… đủ loại yêu cầu. Số lượng kẻ làm phép của nhân loại chưa bằng một phần mươi so với các chức nghiệp khác. Cũng vì thế, các pháp gia luôn dễ dàng nhận được địa vị tôn quý hơn so với chức nghiệp bình thường.

Carlone là pháp sư, còn là thân vương, một kẻ phái thực quyền chân chính. Hắn đi đâu cũng có bảo tiêu, không bao giờ tham gia những cuộc chiến nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy, kinh nghiệm thực chiến lấy đâu ra nổi?

Nhưng gà mờ đến đâu cũng phải có mức độ, dù ta mới cấp thanh đồng thì hắn cũng đừng đến nỗi không thèm nhìn ta như vậy mà. Dù ta không sử dụng tuyệt kĩ để dỡ xương, chỉ cần vung thánh kiếm Thương bạch chính nghĩa mấy lần thì cũng đủ tiễn hắn đi rồi.

“Ta… ta khai trừ Carlone ra khỏi sư môn, ta không có tên đệ tử nào như vậy. Mà ngươi cũng biết đủ đi, nếu hắn không ngu thì với thực lực thánh giả cùng á thần khí, mười tên như ngươi cũng không phải đối thủ.”

Heloise nói đúng, điều này cũng không thể trách thầy dạy chưa tốt. Tên kia bình thường cậy vào thực lực và á thần khí, đưa tay liền tung mấy phép thuật cấp cao ra miểu sát, nay bỗng gặp mấy tên đánh không chết lập tức hốt hoảng làm càn. Trên thực tế, nếu ứng đối cẩn thận, hắn ít nhất có hơn chục cách thu hoạch thắng lợi, dù thế nào cũng không đến nỗi bị người áp sát chém đầu.

Nói chung đi ra ngoài nên mang chút đầu óc, không thì công phu có cao đến đâu cũng bị gạch tạp vỡ đầu.

“Ha ha, sư đệ, ngươi làm người tốt lắm, cứ như đội trưởng đội đưa tặng bảo vật vậy, trang bị không tệ chút nào, nhất là thanh trượng á thần khí này, thôi thì ta miễn cưỡng nhận lấy vậy.”

[Hơi thở tử vong của Hắc vương tử]

[Lực công kích: 1-2, cấp bậc: á thần khí]

[Quyền trượng một tay, yêu cầu sử dụng: trí lực 15+, vong linh pháp sư cấp cao]

[Hơi thở tử vong: Có thể để dành ba ma pháp tức tử, cao nhất cấp tám, chỉ cần khởi động liền có thể thuấn phát. Nếu là phép thuật cấp chín thì có thể phát động không cần ngâm xướng, nhiều nhất chỉ có thể lưu trữ một ma pháp cấp chín]

[Lĩnh vực tức tử: Có một lĩnh vực vô hình lấy quyền trượng là trung tâm với hiệu quả gia tăng ma pháp do ma lực tử vong cấu tạo thêm 50%, đề cao tỉ lệ gây ra hiệu quả tức tử 30$]

[Nét mặt người chết: +2 trí lực, +2 thể chất, miễn dịch với các năng lực sợ hãi, tức tử, -10 mị lực (có thể trừ thành số âm)]

[Hắc thần che chở: Triệu hồi một hộ thuẫn vô hình có khả năng triệt tiêu 200 điểm thương tổn, trước khi hộ thuẫn phá huỷ, miễn dịch tất cả các phép thuật kích choáng, biến hình, kéo dài mười giây]

[Hắc thần bạo nộ: ma pháp tiếp theo người cầm giữ sử dụng sẽ được phụ gia hiệu quả tức tử, cấp độ hiệu quả ngang bằng với cấp bậc của ma pháp]

[Chuyển hoá linh hồn: Rút ra linh hồn của kẻ chết để hoá thành ma lực tử vong thuần tuý]

[Thời xa xưa, vong linh đại đế Hắc thần tử từng đạt đến đỉnh cao tại lĩnh vực tử vong, trong truyền thuyết, hắn chỉ cần hô hấp cũng có thể khiến kẻ sống chết đi. Dù hắn đã vẫn lạc, thanh trượng á thần khí này vẫn lưu giữ một phần mảnh vụn linh hồn của hắn, có lẽ, kẻ cầm giữ sẽ từ đó tham ngộ được ảo diệu của tử vong, đăng lâm đế toạ]

Đây là một thanh á thần khí kiểu thực chiến điển hình, chưa nói bí ảo chứa trong mảnh vụn linh hồn của vong linh đại đế, dù chỉ có hiệu quả đầu tiên [hơi thở tử vong] cũng đủ khiến đám pháp sư vong linh tôn sùng làm chí bảo.

Chẳng trách Carlone thiếu kinh nghiệm đánh nhau, có sự trợ giúp của thứ này, chắc từ trước tới nay hắn vừa lên sàn, piu piu piu vài pháp thuật tức tử cấp truyền kì thuấn phát, đối phương đã ngỏm củ tỏi. Coi như có chút bị cản trở, không sao, rút vài cái linh hồn ra hồi ma lực, sau đó lại bắn tiếp là xong.

“Ngươi cứ nói ta là ống pháo, vị sư đệ này mới là pháo đài đích thực nha.”

Mà nhìn [Hắc thần che chở], có lẽ ta cũng xem thường đối phương. Khi hắn đang niệm cấm chú chắc cũng đã đính lên tầng phòng hộ này, nếu ta dùng Thương bạch chính nghĩa chặt thì cũng phải mất bảy, tám nhát mới phá nổi nó, đến lúc đó hắn cũng đủ thời gian làm ra ứng đối khác. Ai biết được ta chơi trò tay không dỡ xương, vừa ra tay liền mò trộm cằm hắn khiến lời niệm chú tiếp theo không tiến hành nổi.

Nếu cầm thứ này đi bên ngoài sợ rằng vừa lộ diện liền bị giáo hội thánh đường truy nã thảo phạt, dù muốn để Heloise ăn, nàng giờ cấp vẫn quá thấp, chưa đủ sức tiêu hoá á thần khí. Thôi thì ta đành chịu đựng vui sướиɠ mà cất nó vào túi riêng vậy.

Ta vừa mới tăng cao chút đánh giá cho Carlone vì cái hộ thuẫn không chút tác dụng nào kia, thế nhưng chỉ năm phút sau, phần đánh giá này lại đổ sụp.

“Chuyện này… hắn không phải do ta dạy ra. Ta… ta không biết hắn!”

“Ta tin ngươi. Một đệ tử ngu đến vậy không thể đổ lỗi cho giáo viên được, não tàn là bệnh bẩm sinh, không có thuốc trị. Ta chỉ thắc mắc một điều, trí lực như vậy đã sánh ngang với Diana, tại sao có thể thăng cấp thành thánh giả nổi chứ, lại còn là người làm phép nữa.”

Ta đi vào gian phòng của Carlone, tính lục soát ‘chiến lợi phẩm’, thế là, vừa nhấc lên ga giường, ta đã thấy một cái hộp vuông vắn góc cạnh.

Mở hộp ra ta liền thấy một cái bình màu xanh lơ được nhung nga bao chặt, bên trong bình có đám lửa linh hồn đang thiêu đốt lặng lẽ.

Hình như nơi này không có tên vu yêu thứ hai, vì vậy thứ này tất sẽ là mệnh hộp của Carlone.

Một mệnh hộp chuẩn y như sách giáo khoa, bình linh hồn đúng mô bản mô thức. Vì sợ bình bị rơi vỡ nên còn dùng hộp trang trí tốt. Đem từ ‘mệnh hộp’ diễn giải đúng nghĩa đen thế này, cũng là một loại tài năng.

Khi đám vu yêu khác đều đem mệnh hộp của mình nguỵ trang khiến người ta không ngờ nổi không nghĩ nổi, thứ mệnh hộp đường đường chính chính như thể sợ người không biết mình là mệnh hộp thế này thành công hù doạ đến ta.

“Ê, Heloise, nếu ngươi chuyển hoá vu yêu ở chỗ này, sẽ chế tạo mệnh hộp thế nào?”

“Tuỳ tiện tìm thứ gì đó nhỏ nhỏ, sau khi chuyển hoá xong liền vứt xuống sông, đảm bảo không ai tìm đến. Ngươi thì sao?”

“Ta thì sẽ chọn một viên gạch, sau đó đem lát đường. Ngươi mỗi ngày đều đi qua nó, dẫm lên nó, nhưng không bao giờ biết nó là ‘nó’.”

“Haizz, sư môn bất hạnh, hồi trước đáng lẽ ta nên làm một bài trắc nghiệm thông minh vứt cho hắn trước khi thu nhận.”

“Sau đừng đề với ai ta là sư huynh của hắn, ta không đủ mặt mũi đảm đương chuyện này.”

Hai người nói nói, sau đó cùng thở dài không nói gì thêm. Có điều lúc này lại có kẻ không nghe nổi nữa.

“Đám chó của Dasos, đừng cho là đánh bại lão phu liền có thể tuỳ ý nhục ma ta, dù sao ta cũng là thân vương của Oran. Sư huynh? Lão phu xuất sư từ chỗ não ngươi biết được?... Ấy, đừng rung, choáng ta mất, đừng rung.”

Bình linh hồn trong sách giáo khoa sở dị bị đại đa số vu yêu ghét bỏ với vì linh hồn ở trong bình quá giòn yếu. Xem đi, ta chỉ lắc lư một chút hắn liền đầu hàng.

“Có vẻ như ngươi rất quen tay hay việc.”

“Tất nhiên, ngày nào chẳng dùng ngươi luyện tập.”

Thế là con mèo nào đó lại nhào lên cắn yết hầu ta.

Bỏ qua con mèo chết một bên, ta đem lực chú ý hướng đến mệnh hộp của Carlone.

“Được rồi, lại tự giới thiệu bản thân một lần. Ta là sư huynh ngươi, ừm, chắc là vị sư huynh nhiều tuổi nhất còn tồn tại trên đời, tên ta là Roland Lam, còn con mèo chết này là sư phụ của hai ta, Heloise.”

“Sao có thể?!”

Carlone thốt lên, không thể tin nổi, bị người khám phá ra bí mật không có gì, nhưng vị nữ yêu vương nhắc đến tên cũng khiến người sợ hãi kia sai lại biến thành một con mèo vừa mềm vừa yêu thế này???

Con mèo nhỏ kia trừng hắn một phát, phóng ra chút sóng linh hồn của mình, thứ kia là danh thϊếp tốt nhất.

“Lâu rồi không gặp, mà sau này đừng có nói ngươi là đệ tử của ta. Đúng rồi, Harlock, nhìn ngươi thế này ta cũng chả thèm đề chuyện cũ nữa, ân oán khi xưa xoá bỏ, đương nhiên, ngươi cũng có thể cự tuyệt, sổ nợ giữa chúng ta cứ chậm rãi tính toán.”

Lửa linh hồn trong bình run run liên tục, nếu cái bình này có thể gật đầu sợ rằng nó đã biến thành gà mổ thóc.

“Sư phụ, ngươi làm như thể là ta làm gì có lỗi với ngươi vậy, rõ ràng chúng ta đều bị ngươi bẫy hố, muốn báo thù cũng phải do chúng ta tìm… được được được, ta chưa nói gì hết.”

Thấy còn mèo nhỏ đang nhìn mình nhe răng, nhớ tới tính cách hẹp hòi khó ưa của vị này, Carlone thức thời ngậm miệng.

“… Chờ chút, sư huynh nhiều tuổi nhất của ta? Chẳng… chẳng lẽ là vị kia, truyền thuyết cũng nói hắn là người Lam… Vĩnh Vĩnh Vĩnh… Vĩnh Dạ đại đế!?!”

Người có tên cây có bóng, Vĩnh Dạ đại đế, vong linh đại đế duy nhất trong lịch sử cận đại, kẻ suýt nữa gây nên tận thế. Vĩnh Dạ đại đế là tồn tại mà tất cả các pháp sư vừa kính ngưỡng vừa sợ hãi, hắn là tấm bia lớn không thể vượt qua, cũng là bóng ma khiến người ta kinh tủng.

“Ừm, là ta, không cần khẩn trương thế, ngươi giờ cũng đã bất hủ, ta còn tồn tại có đáng kinh ngạc thế ư?”

Thế giới vong linh đơn giản hơn thế giới loài người nhiều, ai mạnh ai có quyền. Với chiêu bài chữ vàng Vĩnh Dạ đại đế cùng nữ yêu vương ở đây, lại thêm thất bại vừa rồi, mệnh hộp cũng bị người nắm trong tay, ta không cho rằng hắn sẽ còn làm trò mèo gì.



“Lời nói nhảm ta không định nói nhiều, sau này ngươi đi theo ta. Mọi người đều từng đi đường này, mấy trò đùa linh hồn đều biết cả, muốn chơi trò gì cứ đến thoải mái. Đương nhiên, nếu trò mà ngươi chơi quá mất thứ bậc, ta xem không nổi, vậy ta cũng không nói nhiều.”

Ta không nói nhiều = tự suy nghĩ = tự mình doạ mình, sinh vật có trí tuệ có sức tưởng tượng vô biên, càng là kẻ tàn nhẫn đối với người khác, càng dễ dàng nghĩ đến các loại khổ hình tàn nhẫn mà người ta có thể dùng với mình. Chiêu thức doạ nạt này trăm lần trăm trúng, đặc biệt khi đối tượng là một pháp sư vong linh chuyên dày vò linh hồn.

Nếu Carlone là một tên bất khuất gì đó thì đã không chuyển mình làm vu yêu, nhìn thấy cường hãn như Heloise còn biến thành sủng vật của người khác, hắn đâu còn gì để nói.

Vì vậy, trong thời gian tiếp theo, ta nói, vu yêu ngoan ngoãn làm theo.

“… Cứ thế đi, dù sao ta thấy ngươi và Dasos có thù, chờ hắn mở cửa ngươi liền đem quân đoàn đánh với hắn một trận, sau đó tất nhiên ngươi phải thua, nhưng phải tự bạo oanh liệt chút, đúng rồi, tư liệu về hạm đội phải lưu lại, đừng nổ sạch.”

Ta không cho rằng sau khi chúng ta phát triển hạm đội thành công còn giấu được Dasos, nhưng chế tạo chút hỗn loạn vẫn làm được. Dù sao dấu vết của vong linh đã không thể che giấu, vết tích chiến tranh cũng không lừa được mắt người, cách che đi tốt nhất chính là chế tạo một trận chiến tranh mới.

Đương nhiên, chuyện này sớm muộn cũng lộ. Nhưng Đông Lam giờ quá yếu, cái gì cũng thiếu, bộ trang bị mẫu của vệ đội bạch lang là chí bảo vô giá, không thể bỏ lỡ. Ta chỉ cần đến lúc nhận được chúng mà chuyện chưa bị Dasos phát hiện là được.

“Ha ha, đợi Oran xử lí hải tộc xong, ‘kền kền chiến tranh’ – chư quốc lục đυ.c không ngừng cũng xảy ra, sau đó lại đến liên quân thế giới ngầm và vong linh thiên tai. Chỉ cần vượt qua đoạn thời gian phiền toái này, chờ đến khi Đông Lam mạnh mẽ, ta không tin Oran còn dám đến nhạ. À phải rồi, đám bảy nước cực bắc đều không an phận, dám tính toán xâm nhập, nên làm đủ chuẩn bị cho chiến tranh.”

Đương nhiên, nơi này vẫn là địa bàn của Carlone, muốn thu thập nhanh chóng vẫn cần trợ giúp của đối phương. Mà để hắn ngoan ngoãn nghe lời, phải vừa giơ gậy doạ hắn, vừa nhét củ cà rốt vào mũi hắn.”

“Ta không phải không giảng đạo lý, nếu ngươi nghe lời, ma pháp bí ảo, thần binh bảo tàng, ngươi có yêu cầu gì cứ nói. Ngươi cũng biết, ta không phải kẻ hẹp hòi, mà tín dự của ta vẫn luôn rất tốt.”

Lời hứa của Vĩnh Dạ đại đế trân quý thế nào chứ? Carlone vừa nghe lời ta nói, cả lửa linh hồn cũng ngừng một giây, sau đó điên cuồng thiêu đốt trở lại.

“Ý không phải, ta mạo muội hỏi một chút, ngài và sư phụ trong dáng vẻ này, chẳng lẽ cả hai đều sống lại?”

Điều này không có gì đáng giấu, ta liền gật đầu.

“Vậy các ngươi có xúc giác sao? Có các loại cảm giác của nhục thể sao?”

Ta lại gật đầu. Dù Heloise chỉ là nửa vong linh, nhưng các năng lực cảm nhận của nàng không khác gì người sống.

“Thân thể của Heloise là do ta chế tạo, Chắc ngươi cũng từng nghe kể năng lực của ta trong phương diện này. Sao? Muốn ta giúp ngươi chế một thân thể mới?”

“Đương nhiên, ta chịu đựng thời gian làm vong linh quá đủ rồi. Không có dục cầu mĩ thực, không có bản năng du͙© vọиɠ, như thế khiến ta sống không bằng chết. Đại nhân, chỉ cần ngài giúp ta khôi phục xúc giác và du͙© vọиɠ, ta nguyện ý trả ra tất cả!”

“Tốt, một bộ thân thể nam nhân thôi, đơn giản. Có điều ta nói trước, dù các phương diện đều giống người bình thường, nhưng bên trong vẫn là vong linh, ngươi không thể sinh dục hậu đại. Khôi phục tri giác và du͙© vọиɠ ta làm được, nhưng đánh vỡ ranh giới sống và chết ta hiện tại không làm được, cũng không có ý định làm.”

“Khôi phục du͙© vọиɠ là đủ, khôi phục du͙© vọиɠ là đủ rồi.”

Ta cười đắc ý, không sợ ngươi cầu nhiều, chỉ sợ ngươi không có điều cầu. Nếu ngươi đã phải nhờ vả ta, vậy càng dễ khống chế.

“Được, cứ giao cho ta, đưa ta một bức vẽ của ngươi, ta đảm bảo khiến ngươi giống cũ như đúc.”

“Ừm… cho hỏi chút… ngài có thể chế tạo thân thể nữ tính sao?”

Ta nghe một lời, chân bước hụt, tay run run, suýt thì đánh rơi mệnh hộp xuống đất.

Với kinh nghiệm lâu năm, ta lấy danh dự đảm bảo tình huống tiếp theo sẽ rất nhức nhối.

“Ừm, chắc ngài cũng biết, mấy bé trai đáng yêu là chút yêu thích nhỏ trong giới quý tộc. Tuy trước kia không tồi, nhưng nếu có cơ hội, ta vẫn muốn đổi cách chơi.”

Có vẻ như bị khuôn mặt đen xì của ta hù dạ, tiếp sau đó, Carlone lập tức thổ lộ tất cả du͙© vọиɠ và cảm tình của mình.

“Ta nói thật với ngài, đó là theo đuổi cả đời của ta, cũng là căn nguyên khiến ta học tập ma pháp vong linh.”

“Câm mồm, tên gay!”

Ta kìm nén dục vong ném nát cái bình trong tay, bỏ mặc con mèo đang cười lăn qua lộn lại, ta đảm bảo nàng đã sớm biết. Mấy tên biếи ŧɦái thế này ta căn bản không muốn giao lưu, xoay người biến thẳng.

“Đại nhân! Đừng đi mà, đây chỉ là khát vọng đơn thuần của một kẻ đầu thai nhầm giới tính…”

Số thân sĩ bên cạnh ta đủ nhiều, loại biếи ŧɦái này nàng xúc phạm đến khả năng chịu đựng của ta. Vì thế, ta không dừng nhịp bước.

“Đại nhân, ngài nghe nói đến thuyền Casomes ư?”

Đương nhiên nghe qua, đó là chủ hạm trong hạm đội phù không của Oran - - Casomes ‘never down’, đó là chiến hạm siêu cấp nổi tiếng tương lai.

“Hừ, nghe qua, nhưng nếu nó hoàn công rồi chẳng lẽ ta không nhìn ra? Mà đó là chủ hạm, không dễ trộm đi như thế.”

“Đương nhiên còn chưa hoàn thành, nhưng thuyền nguyên hình của nó đã được ta lén chế tạo ra, tàu ‘thân vương Carlone’, đã sắp hoàn công rồi! Đại nhân, chỉ cần ngài hoàn thành tâm nguyện của ta, nó là của ngài!”