Chương 31: Nổi giận

Phùng Triển Dương muốn tiến lên đem nàng kéo về, lại không dám lỗ mãng làm bậy, chỉ dám tiến lên một bước nói: “Thế tử gia có lẽ không biết, xá muội thần kinh có điểm không bình thường, không biết hiện tại mình đang làm cái gì. Xin thế tử gia đi nơi khác tìm đào nô!”

Ngụy Tranh cười gằn nói: “Nếu như thế, ta liền thỉnh ngự y trong cung tới xem cho nàng một chút a.”

Phùng Huống cân nhắc lợi hại, suy nghĩ thật kĩ rồi kính cẩn nói: “Tiểu nữ nhà ta may mắn lọt vào mắt xanh của thế tử. Nhưng dù sao Phùng gia cũng là gia đình thanh bạch, tiểu nữ Phùng phủ sao có thể làm nô cho kẻ khác?”

“Ta nếu như đã muốn có được nàng, sẽ không có suy nghĩ buông tay!@

Nguỵ Tranh không muốn cùng đám người Phùng gia tranh cãi dây dưa, cuối cùng nói: “Nếu như không phục, có thể đến trước mặt Thánh thượng cùng ta tranh dành một lần thử.” Mấy kẻ gan lớn dám chống đối với phụ tử Nguỵ gia cũng đã xuống âm tào địa phủ không phải chỉ có một, hai người.

Hắn ánh mắt hướng về nàng, “Đứng lên. Đi.”

Phùng Uyển nghe lời đứng dậy, rập khuôn từng bước mà đi theo hắn ra khỏi phòng khách tiền viện.

“Muội muội!” Phùng Triển Dương tại sau lưng hô to, đau lòng nhức óc.

Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi. Sau đó nàng lại tiếp tục tăng tốc theo kịp bước chân của Nguỵ Tranh.

Bên ngoài Phùng phủ cso một chiếc xe sang trọng. Xung quanh treo tám chiếc đèn lưu ly nhỏ, lại khảm đầy hồng mã não* cùng bốn con bạch mã dẫn xe. Màn xe là vải dệt Tô Cẩm, cực kì xa hoa lãng phí, càng chứng tỏ thân phận chủ xe không hề tầm thường.

*một loại đá ngọc quý giá.

Nguỵ Tranh bước lên xe trước, sau đó xoay người nhìn mỹ nhân đáng yêu, lần đầu tiên đưa tay về phía nàng: “Lên!”

Phùng Uyển Dung tâm tình vui sướиɠ lộ rõ trên mặt, bắt lấy tay của hắn, nhờ lực đạo của nam nhân mà dễ dàng bước lên xe.

Phùng Huống cùng Phùng Triển Dương đuổi tới, trơ mắt nhìn Ngụy Tranh mang nàng đi mất.

Bên trong xe ngựa có một chiếc giường êm rộng rãi đến sáu, bảy người cùng nằm. Bây giờ chỉ có hai người bọn họ cùng lăn lộn.

Phùng Uyển Dung bổ nhào vào trên người Ngụy Tranh. Cái lưỡi linh động không ngừng liếʍ láp khắp cổ và gương mặt của thế tử gia. Sau cùng là liếʍ đến đôi môi của hắn. Miệng nhỏ ngậm lấy môi dưới của hắn, động tình hút vào.

Nàng thật sự rất vui vẻ. Nàng vẫn có thể trở lại bên người thế tử gia. Hiện tại thế tử gia cũng không tức giận, có lẽ nàng sẽ không bị phạt đâu.

Chỉ có ở bên cạnh Nguỵ Tranh, nàng mới có cảm giác an toàn. Không ai khác có thể cho nàng cảm giác như vậy.

Đây là lần đầu tiên Nguỵ Tranh bị một nữ nhân áp đảo dưới thân, cũng là lần đầu tiên hắn bị người khác hôn môi

Hắn không hề trách cứ chuyện nàng làm càn, ngược lại trong lòng còn tràn đầy cảm giác thỏa mãn tìm về được sau khi mất đi.

Thậm chí trái tim còn xuất hiện một loại ham muốn, hoàn toàn khác với cảm giác ham muốn trong tìиɧ ɖu͙© bình thường. Loại biến chuyển đột ngột này khiến hắn có phần khó thích ứng.

“Nô thật vui vẻ, nô rất nhớ gia.” Phùng Uyển Dung nhiệt tình ở trên người hắn thỏ thẻ.

Bây giờ Nguỵ Tranh mặc kệ cả thảy, để bản thân hành động theo bản năng.

“Há miệng!” Hắn ra lệnh.

Phùng Uyển Dung nghe lời hé miệng. Ngay lập tức trời đất quay cuồng. Nàng bị hắn áp đảo dưới thân. Đầu lưỡi len lỏi vào trong miệng nàng. Hai người dây dưa trêu chọc một hồi, cả khoang xe ngập tràn mùi hương tìиɧ ɖu͙©.

Một hồi lâu, hắn mới cùng nàng tách ra. Phùng Uyển Dung khó khăn hít thở.

Nguỵ Tranh dùng một ngón tay nâng cằm nàng, nhìn nàng cười như không cười: “Đã biết thân phận của mình chưa?”

Nàng không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại bây giờ được thế tử gia nhìn nàng ngập tràn ôn nhu, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, trả lời: “Nô là kim châm da^ʍ nô của Thế tử gia. Nô không muốn phải rời xa thế tử gia một lần nào nữa.”

“Tốt!” Hắn đồng ý với nàng.

Sau đó lại là một phen răng môi dây dưa.

Xa nhau một ngày một đêm, hai người hiện tại liệt hoả đốt người, lại càng thêm khao khát lẫn nhau.

Bàn tay Nguỵ Tranh trượt vào bên trong y phục của nàng, chạm đến cái yếm bên trong, bắt lấy cặρ √υ" đầy đặn, gẩy gẩy cái kim châm trên núʍ ѵú. Mỹ nhân dưới thân không kìm chế nổi mà run rẩy. Thân thể mềm mại, mẫn cảm đến cực điểm làm hắn hết sức vừa lòng.

Cuối cùng ngại vải vóc phiền phức, hắn trực tiếp xé rách vạt áo của nàng. Đập vào mắt là những vết roi đánh in hằn trên hai vυ".

“Đây là cái gì?” Khuôn mặt nam nhân trong tích tắc đen lại. Sự ôn nhu trong ánh mắt cũng biến mất.

Ở Phùng phủ không có dược cao đặc chế. Phùng Uyển Dung tối hôm qua bị hành hạ mơ mơ màng màng đến tận khi hôn mê. Bây giờ những vết roi đỏ sậm im lặng nói cho hắn biết tối hôm qua nàng đã bị người khác xâm phạm hung hăng như thế nào.

Nguỵ Tranh đem hết tất cả trang phục trên cơ thể nàng xé rách, nhìn thấy ở hai bên eo của nàng còn lưu lại dấu vết một bàn tay đỏ thẫm, chứng minh tên nam nhân kia đêm qua đã hung bạo bóp bặt eo thon của nàng. Hắn nhìn xuống dưới, toàn bộ mị thịt đã bị lật ra ngoài, một bộ dáng bị nam nhân chơi đùa qua.

Ánh mắt nam nhân quan sát từng tấc da thịt trên thân thể đổ nát của nàng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nghiến răng giận dữ nói: “Tiện nhân!”

Ánh mắt kia giống như có thuốc độc, làm cho người khác không rét mà run. Phùng Uyển Dung ý thức được nam nhân đang cực kì tức giận. Toàn thân nàng run rẩy, nước mắt không ngăn được mà rơi đầy mặt.

Hắn thấy vậy càng cười lớn: “Gia suýt nữa lại quên mất. Ngươi vốn là tiện nô dâʍ đãиɠ đến cực điểm. Thân thể mới bị nam chân đυ.ng một cái sẽ lập tức phát tình, có thể cho ngàn vạn người khác đè thao.”

Nàng lắc đầu chảy nước mắt. . Nàng muốn ói cho Nguỵ Tranh biết được lòng mình chỉ hướng về hắn, nhưng thấy dáng vẻ hắn cường đại không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Xe ngựa đã dừng lại. Hiện tại đã tới Nguỵ phủ.

Nguỵ Tranh đứng dậy, lạp tức bước xuống khỏi xe. Đám nô bộc ở trước cửa lớn nghênh đón hắn trở về. Hắn phân phó về hướng Tôn ma ma: “Theo đúng gia quy của Nguỵ phủ, phạt nàng ta chịu kỵ binh chi hình!”

Sau đó hắn bước thẳng vào trong phủ, không hề quay đầu lấy một lần.