Thời điểm này trước đây bốn mươi vạn năm, hắn nói trăm vạn năm sau bóng tối mới sinh ra linh trí. Nhưng chưa đến bốn mươi vạn... Ba mươi tám vạn năm thôi... Ba mươi bảy vạn năm Bạch Cửu đạt đến tầng sáu, hắn mừng muốn chết, nhưng một vạn năm sau linh trí của bóng tối kia lại thức tỉnh khiến hắn trở tay không kịp.
Sau khi thứ kia thức tỉnh không cho họ kịp phản ứng mà hấp thu hết tất cả bóng tối tại nơi này rồi xông về phía Bạch Cửu. Tư thái kia giống như muốn sống mái một trận với nó khiến thiên đạo kinh hãi. Cả hai đều không kịp làm gì, cứ vậy trơ mắt nhìn đạo tia sáng màu đen đối lập với hắn kia chui vào trong thân thể nhỏ bé của tiểu chuột. Sau đó Bạch Cửu trở nên như vậy từ lúc đó đến giờ.
Thiên đạo không thể biết được tình huống bên phía Bạch Cửu, hắn sốt ruột đến xoay vòng cũng chỉ có thể nhìn xem hiện trạng của Uẩn Thiên giới mà phán đoán. Để cho hắn hoảng sợ là Tà Vương tên kia lại có Hỗn Độn Thôn Thiên. Thiên đạo không chút nghi ngờ thần thông này là thứ linh trí mới thức tỉnh kia chuyển đến thân của Tà Vương. Ở trong thiên địa này nếu có người thứ ba ngoài thiên đạo và Bạch Cửu biết thần thông này thì chỉ có bóng tối ở nơi này. Nó đã đồng hóa, nuốt chủng bao nhiêu người mang theo thần thông, có thể sao chép nó thành của mình cũng không hiếm lạ.
Nhưng đó lại chính là lý do khiến thiên đạo vạn lần hối hận, vạn lần muốn quay ngược thời gian, khiến cho bản thân tàn nhẫn hơn một chút, không để lại hậu họa như thế này.
Bạch Cửu hơn bóng tối kia một đạo thần thông còn chưa luyện thành, bây giờ bóng tối kia cũng có thần thông, ưu thế này biến mất... Có khi còn để bóng tối kia chiếm thượng phong... Thứ kia chiếm một tia thượng phong cũng là bất lợi cho Bạch Cửu trong quá trình cùng nó tranh giành, đấu đá thậm trí là nuốt chủng.
Hiện tại cục diện trở thành ai có thể nuốt chủng được ai... Thiên đạo bất lực trong khoảng không không còn bóng tối mà hoảng hốt cảm thấy bản thân đã bị nhuộm đen.
Bạch Cửu... Cố lên. Hãy nghĩ đến rồng của ngươi, trứng của ngươi, ngươi còn muốn trở về nhà của ngươi.
...
Bạch Dữ vừa rời khỏi hung địa Diệt Vương đã cảm thấy Uẩn Thiên giới không được bình thường. Hắn còn cho rằng bản thân vẫn còn trong hung địa, bị bao vây trong ánh sáng mờ mịt, có phần tăm tối xua mãi chẳng tan khi bị hỗn độn nhiễm lên.
Uẩn Thiên giới đã không còn là Uẩn Thiên giới trước khi hắn vào hung địa.
Tà Vương bành trướng nuốt chửng một nữa Uẩn Thiên giới, khiến nơi này chìm trong ánh sáng mờ ảo, thê lương, còn có hơi thở tuyệt vọng.
Hắn lấy đá truyền tin ủ bụi đã lâu ra liên lạc với Lục Ngô. Cho dù là sau khi gia nhập thế lực Không Vương được một năm thì hắn cũng chỉ có một phương thức liên lạc với Lục Ngô.
Lục Ngô.
!!!
Lục Ngô đáp lại hắn bằng ba quả chấm than đặc biệt kích động và bất ngờ không thể che giấu.
Bạch Dữ!! Cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra. Mau! Trở lại Không Thành. Tà Vương bành chướng, ngươi đừng có lại gần hắn, về trước đã. Đúng rồi, phụ mẫu ngươi đã lên Uẩn Thiên rồi.
Lục Ngô nói thật nhiều, thông tin cũng khiến Bạch Dữ ngạc nhiên vô cùng.
Cũng đúng... Thời gian hai thế giới không giống nhau, phụ mẫu hắn nếu không xảy ra chuyện, với thiên phú của họ, lên là chuyện đương nhiên.
Bạch Dữ cũng không muốn nhìn mặt Tà Vương lúc này dù Lục Ngô không can ngăn.
Hắn ôm trứng lách mình, né qua phạm vi sương đen của Tà Vương chiếm ngụ, hướng về phần sạch sẽ còn lại của Uẩn Thiên.
Bạch Dữ chạy hết tốc lực, muốn thử xem năng lực của hắn hiện tại cần dùng bao lâu mới có thể trở về địa phận thế lực Không Vương.
Hắn vừa đi vừa thử, đến Không Thành lúc nào hắn cũng không biết, nhưng Lục Ngô thì sợ chết khϊếp khi thấy hắn xuất hiện trước mặt mình.
Lục Ngô lúc này đang đứng trên tường thành cao ngất nhìn về phương xa dù khoảng cách không hề nhỏ vẫn nhìn thấy sương đen cuồn cuộn, tự nhiên bị sự xuất hiện của Bạch Dữ dọa nhảy dựng. Chưa nói bộ đồ đen trên người hắn, giữa mày còn có một đường sọc thẳng khiến hắn trông giống như đã nhập ma, lại thêm khí tức trầm trầm trên người càng làm Lục Ngô hoảng sợ.
Khí tức này... Giống như khí tức trên thân Vương... Không! Không! Làm sao có thể!!!
"Ngươi! Làm sao trở về nhanh như vậy??? Còn có, toàn thân ngươi là chuyện gì thế???"
Lục Ngô hoảng hốt lung tung chỉ vào hắn hỏi. Hắn còn biểu hiện thái quá mà hơi nghiêng người về phía sau giống như Bạch Dữ là hồng hoang mãnh thú ở đâu khiến Bạch Dữ khó hiểu nhướng mày nhìn hắn.
Trứng Bạch Thụy ghé vào trên vai phụ thân nó cũng khó hiểu nhìn Lục Ngô, biểu cảm nhân tính kia khiến cho hắn khụ một tiếng, nhận ra bản thân có chút thất thố mà vuốt ngực bình tâm lại.
"Ngươi đừng có im lặng nhìn ta như vậy, khiến ta cảm thấy rất là áp lực. Ngươi không biết giờ nhìn ngươi như vậy khiến ta cảm thấy như đang đối mặt với Vương."
Lục Ngô xua tay khó chịu nói. Bạch Dữ đối với lời hắn nói lại không nhiều biểu tình. Đơn giản là hắn không biết cấp bậc hiện tại của mình, không biết tiên nhân tăng cấp làm sao, biểu hiện thế nào mới cho thấy cảnh giới. Hắn đối với Uẩn Thiên còn chưa quá hiểu rõ đã phải đi vào hung địa, ở lại trong đó mấy trăm năm, dù là cái gì hắn cũng không còn cảm giác nhiều nữa.
"Ngươi trước nói, sao ngươi lại ăn mặc thế này?"
Lục Ngô lung tung rối loạn sắp xếp lại cảm xúc, hỏi lại từng điều mình thắc mắc.
"Hung địa nguy hiểm, ngụy trang chút thôi."
Bạch Dữ nhìn xuống thân mình, mặc hắc bào lâu quá hắn đều đã quên đây không phải tuyết bào mà hắn hay mặc. Hắn vừa giải thích vừa phất tay, trên người đã không còn hắc bào, thần thái lại trở về như lúc trước, phi dương sáng láng, ngọc thụ lâm phong. Ít nhất dù phụ mẫu hắn có đến cũng không đến nổi nhận không ra hắn.
Lục Ngô cũng khá là hài lòng với hình dạng này của hắn. Nhìn Vương một cây trầm trầm suốt ngày, hắn không muốn lại nhìn thêm một người, thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra có một thứ không hề thay đổi sau khi Bạch Dữ tuốt lại bản thân. Thứ đó còn khiến khí chất của hắn thay đổi quá nhiều, cũng khiến người hoảng hốt.
"Trán ngươi là có chuyện gì nữa?"
Hắn lại hỏi, mày nhăn hết cả lên.
"À... Ta cũng không biết nên làm sao giấu nó đi, để sau ta tìm hiểu lại."
Bạch Dữ qua loa có lệ mà cùng hắn nói.
Vốn Lục Ngô còn bất mãn với sự tùy ý của hắn, nhưng sự chú ý lập tức bị thứ khác hút đi.
Đại thể là hắn nhìn thấy Bạch Thụy trứng.
"Nó làm sao thế???"
Hắn hét toáng lên, biểu hiện còn dữ dội hơn nhìn thấy Bạch Dữ, dọa cho Bạch Thụy giật cả mình chui vào lòng phụ thân cầu an ủi.
"Nó... Nó..."
Hắn lắp bắp trong mà thấy thương.
Cũng khổ thân cho hắn, chứng kiến hết kinh hách. Đợi những người khác tới, kinh hách gì đó cũng được Bạch Dữ giấu bớt, không đến nổi như Lục Ngô.
Bạch Dữ còn chưa kịp trả lời Lục Ngô thì phía xa đã có người chạy đến.
"Dữ nhi!"
Cốc Mẫn Nguyệt như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời, còn kéo ra một dải hoa tuyết cực kỳ xinh đẹp, đáp xuống trước mặt hai người trên tường thành cao tận trăm trượng*.
*333,3 mét.
"Mẫu thân."
Bạch Dữ khó được cho bà một biểu tình ôn nhu.
"Nếu không phải biết ngươi còn sống, có khi chúng ta còn tưởng ngươi chết mất xác trong hung địa rồi chứ."
Cốc Mẫn Nguyệt lại bất mãn.
Mỗi tiên nhân khi ghi danh vào thế lực có để lại một giọt tinh huyết, người còn huyết còn, người mất, huyết tan.