"Ngươi vẫn không ngừng tiêu trừ sức mạnh của nó, có lẽ sẽ giúp ngươi kéo dài thêm thời gian. Chắc khoảng trăm vạn năm trở lại."
Điểm sáng như thấy được hy vọng, nhấp nháy đến lợi hại.
Trước trăm vạn năm, tiểu chuột không cần nhiều như vậy có thể luyện thành Hỗn Độn Thôn Thiên.
Nói thật, đến thiên đạo là người tạo ra thần thông này cũng chưa từng luyện thành chứ không nói những người trước đây, hắn không biết luyện thành rồi nó sẽ có hình dạng thế nào, sức mạnh hủy thiên diệt địa ra sao. Hắn thật sự rất mong chờ.
"Trăm vạn năm???"
Bạch Cửu lại bị ba chữ này dọa sốc.
Lâu như vậy bên ngoài đã qua bao lâu???
Một ngàn năm???
"Chưa hẳn đến mức đó đâu. Nhưng mấy tầng sau rất khó. Ta cũng mới chỉ đến cuối tầng bốn thôi."
Dù đó là do hắn bỏ không luyện nữa.
Còn tại sao bỏ? Lý do quá mất mặt, vẫn không nên nói thì hơn.
"Tâm linh ta bị tổn thương!! Ngươi mau cho ta gặp rồng của ta! Trứng của ta!!!"
Bạch Cửu tâm tình bi phẫn hét toáng lên, công lực thâm hậu đến độ mém chút thổi bay điểm sáng yếu ớt kia.
"Được được, ngươi đừng có hét!"
Điểm sáng cũng bi phẫn không kém. Bị một con chuột đè đầu cưỡi cổ, tôn nghiêm ở đâu.
"Ngươi còn có tôn nghiêm sao? Một chủ thần như ngươi, phải để một con chuột nhỏ như ta đến gánh vác thiên địa chúng sinh. Ngươi còn có tôn nghiêm???"
Bạch Cửu lần này không cho hắn tôn nghiêm nữa, trực tiếp xát muối vào lòng hắn.
"..."
Điểm sáng hộc máu bỏ mình.
Thôi kệ, tôn nghiêm đáng mấy đồng...
Điểm sáng tém lại tâm tình bi thương, cùng nó xem cảnh trong gương.
Có chừng hai ngàn năm rồi Bạch Cửu không xem tình hình của phụ tử Bạch Dữ, lúc này đôi mắt nó đã không đủ dùng nữa, sắp dán hết lên tấm gương.
Thế nhưng cảnh trong gương lại mém dọa nó nhảy dựng.
Trong gương, nam nhân của nó lưng đu một quả trứng, phía sau bị một đàn... Ong???
Đúng, chính là ong. Một đàn Hỗn Độn Hắc Phong đuổi chạy xịt khói.
Bạch Dữ không hiểu lắm... Hắn đâu có chọc vào chúng, vậy mà chúng đuổi theo không bỏ.
Bạch Thụy trứng lại có vẻ chột dạ bám trên vai hắn.
Đừng hỏi tại sao nó nhìn ra được. Đứa con này của nó hoạt bát thái quá, tuy từ lúc vào hung địa này nó đã rất ngoan, thế nhưng khó mà nói được nó không vô tình làm ra cái hành động gì chọc giận đám ong này.
Bạch Dữ không phải chưa có từng nghĩ đến ong là do con hắn chọc. Nhưng giờ không có thời gian truy cứu, phải tìm biện pháp thoát khỏi đám ong.
Thường thì ong sẽ đuổi theo người chọc nó, nhưng sao hắn có thể mạo hiểm để Bạch Thụy dẫn chúng đi? Vậy nên có hoạn nạn thì cùng nhau gánh thôi.
Có điều may mắn hình như cũng không rời bỏ hắn, Bạch Dữ nhìn thấy phía trước có âm thanh nghe như tiếng nước chảy, lập tức đuổi tới.
Đúng là có nước, nhưng đây không phải hồ nước, mà là một mảnh đầm lầy...
Ụa...
Thôi kệ, cứu nguy trước tính sau.
Hắn lập tức ôm trứng nhảy xuống, mất hút.
Ù ù ù...
Đám ong mất đi mục tiêu nhưng vẫn không muốn từ bỏ trả thù, không ngừng vòng đi vòng lại mấy vòng trên mặt đầm.
Bạch Dữ một chút cũng không dám thả lỏng.
Ở nơi này chả có nơi nào an toàn nổi, chứ chẳng nói là một đầm nước như này...
Quả nhiên...
Hắn nhanh chóng phát hiện động tĩnh khác thường truyền từ trong nước đầm đen đặc khi đám ong trên đầu lượn được ba vòng.
Hắn vẫn án binh bất động.
Quả thật may mắn không phụ lòng hắn, trước khi những nguy hiểm dưới nước kia xông tới, đám hắc phong cuối cùng cũng đi mất.
Phốc!
Bạch Dữ không chút chần chừ nhảy khỏi đầm.
Trước khi một cái miệng đầy răng nhọn hoắc cắn vào mông hắn.
Bạch Dữ hiểm hiểm tránh đi từng cái miệng hàm lởm khởm, chạy khỏi phạm vi đầm nước.
Một thân chật vật vốn đã không tươm tất sau nhiều năm lăn lộn trong hung địa, nhưng ít ra cũng vẫn nhìn được mặt mũi, tóc trắng chứ không đen. Nhiều khi hắn còn vì hình tượng nổi bật này mà bị phát hiện khắp nơi, thế nhưng trở nên đen từ trên xuống dưới, còn dính nhớt như này...
Quá mức khiêu chiến loài long ưa sạch sẽ, thích sáng bóng như hắn.
Bạch Dữ không thể chịu nổi. Hắn cái gì cũng chưa làm, tìm một chỗ gột rửa bản thân đã rồi tính sau.
Bạch Thụy trứng như cảm giác được tâm tình hắn không vui, ngoan ngoãn thả thấp cảm giác tồn tại, theo sau mông hắn đi tìm một cái hang động.
Đợt gột rửa hết dơ bẩn, Bạch Dữ không mặc vào y bào màu trắng nữa mà chọn một bộ nằm hòm chẳng biết bao nhiêu năm y phục màu đen ra mặc vào.
Bạch Cửu hai mắt sáng rực nhìn nam nhân mặc hắc bào còn đẹp đến căm phẫn hơn, thiếu điều chảy nước miếng.
"Ta thấy hắn mặc hắc bào dễ nhìn hơn, ngươi có thấy vậy không?"
Bạch Cửu hoa si nhìn Bạch Dữ trong gương vừa mù mờ hỏi điểm sáng.
Điểm sáng không lên tiếng mà phất tay xóa đi tấm gương.
"Ngươi đã xem rất lâu rồi."
Hắn cố tình lái sai chuyện khác. Hắn không thể nói: Nam nhân của ngươi tâm vốn là đen, nếu hắn còn mặc đồ đen vậy làm sao ngụy trang lừa người được nữa!!!
Hắn không dám nói, nói xấu rồng của nó, nó sẽ phun lửa.
Hai người không biết, thời điểm trước khi tấm gương biến mất, người trong gương đưa mắt nhìn xung quanh, giống như phát hiện gì đó.
Bạch Dữ đúng thật là phát hiện có người nhìn trộm hắn. Nhưng hắn lại không phát hiện được ánh nhìn từ nơi nào, hướng nào. Cảm giác này chỉ thoáng qua chứ không hề lâu, nhưng rất mãnh liệt.
Hắn không nghĩ là hắn cảm nhận sai, nên hắn để chuyện này trong lòng, lại càng thêm cẩn thận khi đi lại trong hung địa tràn ngập hung hiểm này.
So với bên ngoài, bên trong mật độ sinh vật dày đặc hơn, thể loại hung tàn hơn, ngoại hình cũng xấu xí. Tóm lại là không nhiều thịt như bên ngoài.
May mắn hắn đã không cần ăn thịt mới có thể hấp thu hỗn độn lực. Còn đối với nhu cầu của Bạch Thụy, máu không khó kiếm.
Bên trong này cũng chưa phải điểm cuối của hung địa mà còn một tầng nữa, chỉ là còn lâu hắn mới đi vào được. Hắn nghĩ bên trong sẽ có thu hoạch rất lớn.
Dù sao hắn cũng sẽ cố gắng đi vào trước khi tiểu chuột trở về.
...
Ầm ầm ầm!!!
"Mau tránh ra đi!!!"
"Nếu không muốn bị hắn nuốt chủng, còn không tỉnh hồn lại!!!"
"Aaaa!!!"
Nữa cái Uẩn Thiên chìm trong sương đen dày dặc, Tà Vương đã không còn lý trí, vậy mà muốn hấp thu tiên nhân, đến làm lớn mạnh bản thân hắn.
khiến người kinh dị nhất là, hắn vậy mà có một cái thần thông tựa như thôn thiên thốn địa, gặp cái gì cũng hút lấy, còn phát ra âm thanh cạp cạp như nhai sáp, làm người ta rợn cả người.
Thế lực của Tà Vương giống như không chấp nhận nổi tình huống này. Nhiều tiên nhân đứng ngơ ngác, đến khi bị hút đi mới la hét không ngừng.
"Còn đứng ngây ra đó!!"
"Lôi Vương, Yêu Vương, trước hợp lực cách ly hắn!!"
Mặc Diễm cắt xé bức tường không gian, mang đi rất nhiều tiên nhân nhưng vẫn không kịp tốc độ nuốt chửng của tên kia.
"Được."
"Được."
Theo hai tiếng đáp lại, ba vị thiên vương mặt mày khó coi nhanh chóng hợp lực, lấy Không Vương làm chủ lực, tạo ra một tấm bình phong, cách ly Tà Vương ở bên trong.
Mà lúc này tại hung địa Diệt Vương, Bạch Dữ dùng bốn trăm năm để tiếp cận trung tâm nơi này.
Bốn trăm năm... Ở Trung Thiên thế giới chính là bốn mươi vạn năm...
Một nữa tiên lực đổi thành Hỗn Độn Lực, Bạch Dữ mới bước được vào nơi này.
Và trước mặt hắn... Là một rừng binh khí.
........................................................................