Chương 276: Cuộc gặp gỡ nơi tận cùng của thế giới

"Rất tốt. Nếu ngươi có thể, Không Vương vị trí này cũng có thể đưa cho ngươi."1

"Còn không phải ngươi suốt ngày bỏ không chức vị, ngươi có bao giờ xứng chức đâu mà đưa."

Bạch Đình lập tức phun tào hắn.

Mặc Diễm không cãi lại, chỉ ý vị thâm trường nhìn hắn, nhìn đến Bạch Đình ngại không cho hắn nhìn nữa.

"Ta đi trước."

Bạch Dữ không có đạo lữ bé nhỏ bên cạnh, không muốn ăn cơm chó.

"Ta để Lục Lang đến đưa ngươi đi nhậm chức."

Mặc Diễm nói.

Bạch Dữ gật đầu, đứng lên bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài rừng đào.

"Bạch Thụy!"

Hắn gọi. Tiếng gọi không hề lớn nhưng âm vang cả rừng đào.

Phốc!

Cái gì cũng không thấy, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ trong lòng ngực Bạch Dữ đã có thêm một quả trứng. Nó dụi dụi đầu vào ngực hắn làm nũng.

Ít nhất còn có nó ở bên cạnh...

Hắn không biết có nên cảm ơn thiên đạo nhân từ hay không khi để lại Bạch Thụy cho hắn. Có điều hắn biết, nếu cả hai đều mất, hắn sẽ quậy banh cái Uẩn Thiên giới này đến gà bay chó sủa, cho dù phải làm một Tà Thần cũng không thể ngăn được hắn.

...

Tại một không gian không thể nhìn thấy cái gì ngoài bóng tối, tồn tại một tiểu vật nhỏ đang chạy. Màu lông trắng của nó có lẽ là điểm sáng duy nhất tại nơi này.

Nếu cho vật nhỏ kia cơ hội lần nữa, nó nhất định sẽ không đυ.ng vào cái gì gọi là ký ức truyền thừa đó lần nữa.

Nó nghe lời Bạch Dữ, tại thời điểm hắn đi ra ngoài mà đến chạm vào mảnh ký ức kia. Ban đầu rất bình thường, nó cũng từ trong đó đạt được một môn thần thông Hỗn Độn Thôn Thiên nghe cực kỳ lợi hại. Hỗn Độn Thôn Thiên này giống như là một kỹ năng nghịch thiên của Thực Thần, có thể nuốt chửng bất cứ cái gì mà không bị hư bụng, cũng không mập. Có thể nuốt chửng cả thiên địa hình như là cảnh giới cuối cùng của thần thông này. Việc duy nhất cần làm để luyện nó chính là không ngừng ăn, không ngừng nuốt chửng.

Nghe thật là kinh dị đúng không?

Chuột không có ham ăn như vậy đâu. Nên nó chỉ xem, chỉ biết như vậy thôi rồi không định quan tâm nữa. Thế nhưng ở thời điểm nó muốn mở mắt ra, thoát khỏi nhập định thì sâu trong thức hải bỗng nhiên vang lên tiếng gọi từ nông đến sâu, từ không đến có, giống như tiếng chuông gõ không ngừng trong lòng nó, hối thúc nó làm theo.

Bạch Cửu trong mơ hồ đã làm theo, chạy theo tiếng gọi kia, và chạy đến hiện tại.

Khi nó nhận ra bốn bề kỳ quái thì đã không còn đường trở về. Tiếng gọi kia cũng từ chỉ gọi đổi thành dụ dỗ, uy hϊếp, dụ lợi các kiểu... Chuột tức lắm!

Nhưng chẳng còn cách nào, nó không thể lùi lại dù chỉ một bước. Tiếng nói kia chỉ là không muốn dùng biện pháp mạnh mẽ cưỡng ép nó, chứ nếu đối phương thật sự muốn thì cái gì cũng có thể. Nó có thể cảm nhận được sức mạnh như trời biển của người kia.

Nó không biết mình đã chạy như vậy bao lâu, cũng ở trong lòng nhiều lần thử gọi rồng của nó, nhưng đều không được.

"Trừ khi ngươi có thể rời khỏi đây, nếu không ngươi không thể nói chuyện với hắn hay cả nhìn thấy hắn."

Tiếng nói kia nói vậy đó.

Đúng là tức chết chuột.

Cuối cùng là bao giờ mới đến nơi???

Chuột căm phẫn hò hét trong lòng.

Cũng chính lúc đó, phía trước xuất hiện một điểm sáng, như là sinh mệnh duy nhất trong trời đất này, phập phồng le lói trong bóng tối.

Bạch Cửu ngẩn ra, lập tức chạy đến đó.

Nó hoài nghi người kia trêu chọc nó nãy giờ.

"Ngươi đứa nhỏ này có thể đừng nghĩ nhiều vậy không. Ngươi từ điểm đầu đến điểm cuối của Uẩn Thiên thế giới, sao có thể không lâu. Có nghe câu có làm mới có ăn không, không tự lăn vào bếp thì ngươi ăn cái gì. Đứa nhỏ ngươi bị tên kia chiều hư rồi."1

Tiếng nói đúng là phát ra từ trong điểm sáng kia.

"Không cho nói xấu rồng của ta!"

Chiều hư thì làm sao, chỉ có rồng của ta chiều hư ta thôi, không được sao?

"Được được, không nói xấu hắn."

Ủa mà ta nói xấu hắn hồi nào??? Thiên đạo có chút hoài nghi nhân sinh.1

"Đến cũng đến rồi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Nói lẹ đi ta còn về, ta nhớ trứng trứng của ta rồi, nhớ rồng rồng của ta nữa."

Bạch Cửu đặt mông ngồi xuống bên cạnh điểm sáng, còn không quên đưa móng chọt chọt.

"Chừng nào ngươi luyện thành Hỗn Độn Thôn Thiên, nếu không ngươi không thể về."

Điểm sáng cường ngạnh nói.

Tiểu chuột ngẩn ra, có chút theo không kịp lời nói của hắn.

"Ngươi muốn ta luyện cái đó làm gì? Nuốt cả Uẩn Thiên thế giới à? Hay ngàn vạn thế giới bên ngoài kia? Hay cả tinh không hỗn độn? Cả ngươi?"

Đương lúc thiên đạo nghĩ nó ngốc quá nghe không hiểu thì lại nghe nó hỏi một tràng.

Lần này đến phiên thiên đạo ngẩn ra.

Có lẽ là không ngờ nó lại đoán được thân phận của hắn.

"Ngươi nhìn thấy nơi này không?"

Điểm sáng không có thừa lời, giống như lái sang chuyện khác mà hỏi nó.

"Ở đây? Ta chỉ thấy mỗi bóng tối."

Bạch Cửu đưa mắt nhìn xem xung quanh, không nhìn được gì ngoài bóng tối. À...

"Còn có cả ngươi là điểm sáng duy nhất."

Nó bổ sung.

"Ài..."

Điểm sáng than thở một chút khi nghe nó dùng hình dung nhỏ bé như vậy để nói mình.

"Ngươi có biết nơi này trước đây là cái dạng gì không?"

Điểm sáng có phần kích động mà nhấp nháy không ngừng, cứ như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

"Cái dạng gì... Theo cách ngươi nói thì nơi này là tâm của Uẩn Thiên thế giới. Nói cách khác thì nó chính là trong lòng đất. Lòng đất thì không phải nên tối đen sao?"

Tiểu chuột nghiêm túc phát biểu.

"Ngốc!"

Điểm sáng bất bình đến mức phun ra một chữ để hình dung nó.

"Vậy ngươi nói nơi này trước đây tràn ngập ánh sáng hay sao???"

Tiểu chuột bất bình cho mình.

"Chứ còn gì nữa!"

Điểm sáng lập tức nhận đồng.

"Ài..."

Sau đó hắn lại bi thương mà thở dài một tiếng, mặc kệ tiểu chuột đang ngây ngốc vì khẳng định của hắn.

"Thế sao hiện tại nó lại như vậy?"

Tiểu chuột ham học hỏi nhìn điểm sáng.

"Ngươi nghĩ đây là bóng tối sao?"

Điểm sáng bổ sung kiến thức cho nó.

"Không phải bóng tối thì là gì?"

Dù không đến mức hỏi câu gì quá ngu ngốc, thế nhưng ý tứ cũng giống vậy khiến thiên đạo muốn phun tào.

"Nó là mặt đen tối của thế giới này. Là tà ác, là tâm ma. Ngươi có thể hiểu như vậy."

Điểm sáng than thở đáp.

"Nhiều như vậy sao?"

Tiểu chuột biết nghe lời đúng không có nghi ngờ hắn mà hỏi. Nếu nhiều như thế, lại nhìn điểm sáng như sắp tắt kia, tự nhiên nó cảm thấy hơi hơi ớn lạnh, muốn trở về tìm rồng của nó ôm ôm, an ủi tâm linh bé nhỏ của nó.

"Mỗi thời mỗi khắc nó đều sinh ra từ những tiêu cực của bất cứ sinh mệnh nào trong hỗn độn này, dần dần theo thời gian, sao có thể không nhiều..."

Điểm sáng bất lực nói.

"Vậy..."

Tiểu chuột nói không nên lời.

Sau đó thiên đạo nói cho nó biết rất nhiều chuyện. Dự là từ thuở hỗn độn khai sinh, thiên đạo ra đời, tại ra thật nhiều thế giới, cũng tạo ra cái tốt, cái đẹp cho nơi này. Thế nhưng không biết là vào lúc nào, nơi tràn ngập ánh sáng mà thiên đạo trú ngụ lại xuất hiện một điểm tối. Nghĩ mà xem, một tờ giấy trắng bỗng nhiên xuất hiện một giọt mực đen, đối với thiên đạo người này yêu cái đẹp, thiện lương thuần khiết sao có thể chấp nhận được. Thế là thiên đạo đã ra tay xóa sổ điểm tối kia, nhưng lại không có tìm hiểu xem nó từ nơi nào ra.