Chương 270: Quả trứng hoàng kim

Thời điểm có tiên lực của hắn gia nhập, Bạch Cửu rõ ràng là thoải mái hơn.

Bạch Dữ thấy vậy cũng không loạn rút tay về, dù sự thật là có thể hắn không cũng không thể rút về được, nhưng hắn không hề muốn thử làm cái gì, cứ mặc cho quả trứng nhỏ kia rút cạn kiệt tiên lực của mình.

Cho đến một thời điểm cơ bản hắn đã không còn cảm nhận một tia tiên lực nào nữa mới bị một lực đạo hất ngược ra.

Chưa đợi hắn làm gì thì bị biến phát sinh.

Dưới ánh nhìn chuyên chú của hai người, không gian phía trên cách bụng tiểu chuột một khoảng bắt đầu nhộn nhạo lên, rồi nhanh chóng đọng thành một vật thể không phải tròn, như quả trứng...

Đúng vậy, là quả trứng.

Một quả trứng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ như một mặt trời nhỏ.

Họ không biết thiên không bên ngoài cũng xuất hiện dị tượng, một con ảo ảnh kim long thật lớn quần vũ chín vòng trên không trung mới tiêu tán. Dị tượng này thu hút một đống tiên điên cuồng lao đến.

Kết quả...

Bạch Dữ lật đật gói ghém cả cha lẫn con bỏ chạy.

Chuyện gì cũng để sau rồi nói.

...

Trong một động phủ có phần cũ kỹ quá mức, thực chất nó là một tiên phủ của tiên nhân đã thân tử đạo tiêu. Bởi vì đã bị người phát hiện từ lâu, cái gì nên cuỗm cũng bị cuỗm đi hết. Nhưng chính vì vậy nó mới vô tình trở thành nơi tốt cho hai thú một trứng tạm lánh phong ba, bỏ mặc thế giới bên ngoài đang điên cuồng tìm kiếm họ.

Kể cả Bạch Đình đi cứu nguy cho Mặc Diễm trở về cũng bị biến cố lung tung rối loạn này dọa khϊếp sợ.

Nhưng người đã biệt tăm, hắn cũng chỉ đành kiên nhẫn đợi đám thủ hạ của Mặc Diễm gia nhập đội ngũ tìm kiếm tung tích của hai người.

"Dữ Dữ! Con ngươi lỳ quá! Nó lại chơi trốn tìm với ta nữa rồi!!"

Bạch Cửu đào sâu ba thước đất chẳng có mấy trong động phủ vẫn không thấy quả trứng chói mắt kia đâu, gấp phát khóc mà hô lớn lên, đi tìm phụ thân đứa nhỏ tố cáo.

Lúc này cách thời điểm ấu long Bạch Thụy được sinh ra chỉ có ba ngày, thế nhưng nó đã sắp mài hết kiên nhẫn của hai vị phụ huynh mà mình.

"Bạch Thụy."

Bạch Dữ đưa tay day day mi tâm, nhàn nhạt gọi một tiếng.

Vù!

Một tia chớp màu vàng như một ngôi sao xẹt qua không gian, chui vào lòng Bạch Cửu đang mệt bở hơi tai ngã ngồi trên đất.

Bạch Cửu ôm lấy nó, không nhịn được mà gõ vào vỏ trứng một cái kêu vang, tức không chịu được.

Cái đứa nhỏ này nó rất thông minh, biết chọn quả hồng mềm để nắn. Chỉ cần phụ thân nó mà lên tiếng thôi là nó sẽ ngoan ngay, chọc cho cha nó tức chết.

Quả trứng bị Bạch Cửu gõ còn lấy lòng mà dụi dụi vào ngực cha nó, cái chiêu này bị nó sài đến lỗi thời luôn rồi, Bạch Cửu cũng bất lực.

Bạch Dữ đi đến bế cả người lẫn trứng lên, đặt trên giường ngọc.

Quả trứng Bạch Thụy từ ngực cha nó bay đến ngực phụ thân nó, hoạt bát đến hãi luôn.

"Dữ Dữ nè, nó lỳ như vậy, sau này có quậy banh Đại Thiên thế giới không?"

Bạch Cửu không sợ nó không có năng lực làm chuyện đó. Bởi vì sinh ra ở tiên giới, còn hút sạch tiên lực của phụ mẫu mình để chui ra, không nói cách đi ra có phần dọa họ nhưng vừa ra đã có thiên địa dị tượng kinh người như vậy, chú định nó không mạnh mẽ không được.

Đến lúc này lắm khi Bạch Cửu còn rất hoang mang vì phương thức xuất hiện của con mình, dọa cho phụ mẫu nó ngây người luôn. Ngẫm lại, đến giờ tiên lực của hai người chỉ mới hồi phục được ba thành, thế nên họ chẳng dám đi đâu, ru rú ở nơi này an dưỡng trước mới dám đi ra. Họ vẫn biết bên ngoài đang loạn lên tìm họ. Trước không nói không rõ vì nguyên nhân gì mà nhìn họ chằm chằm, sau lại thêm dị tượng mà đứa con này tạo ra, giờ vì cái gì thì họ cũng chỉ có trước né mũi nhọn mà thôi.

"Quậy thì quậy thôi, miễn nó có năng lực."

Bạch Dữ không lo. Nó sinh ra đã dữ dội như vậy, muốn ấp nở cũng rất khó khăn. Đợi nó chui ra được, lúc đó họ cũng có năng lực bảo vệ nó.

Quả trứng nghe được sự dung túng của hắn mà vui vẻ không thôi, cứ không ngừng xoay quanh hai người, chơi đến tung trời luôn.

"Giờ phải làm sao?"

Bạch Cửu rầu rĩ nhìn hắn.

"Cứ đợi tiên lực khôi phục đã, sau đó gia nhập thế lực."

Bạch Dữ ôm nó vào lòng, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu nó trấn an.

Có lẽ đã có kinh nghiệm bị đối xử như chuột chạy qua đường thế này nên hắn không hề có chút nôn nóng nào. Chỉ mong họ có đủ năng lực để che giấu hành tung, không để bị phát hiện thôi.

Vì để che giấu nên họ không có trắng trợn tụ tập tiên lực, cứ bình thản mà khôi phục. Thế nhưng tốc độ cũng nhanh kinh người, khiến họ không đến nổi nữa bước khó đi, muốn làm cái gì cũng không được.

Hơn nữa hiện tại họ cần thời gian ổn định cảnh giới tiên nhân, nên cái gì cũng không cần gấp.

"Đúng rồi Dữ Dữ, ta phát hiện bản thân có thêm một đạo ký ức truyền thừa, nhưng ta chưa có mở ra."

Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn nam nhân, thuận tiện hôn hôn cái cằm nhọn của hắn.

"Ngươi muốn mở ra nó thì mở đi. Thời gian này chúng ta cũng không đi đâu, cố gắng tăng mạnh năng lực, hành tẩu cũng thuận tiện hơn."

Hắn dù cảm thấy cái mảnh ký tức truyền thừa kia rất khó lường, còn có chút bất an không rõ, nhưng cái gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt, sợ đầu sợ đuôi sẽ không thể tiến về phía trước được, còn ảnh hưởng sơ tâm.

Bạch Cửu gật đầu, mặc cho hắn ôm đồm mình thân thân mật mật.

Rư rư... Rư rư...

Bỗng nhiên khoảng trống chẳng có mấy giữa hai người xuất hiện một quả trứng, nó còn không ngừng run lên thể hiện sự tồn tại của mình.

"Ngươi a ngươi!"

Bạch Cửu biết cái đứa nhóc này là cảm thấy mình bị vắng vẻ nên mới chui vào, chỉ vào phần đỉnh nhọn của quả trứng mà cười mắng.

Mới đầu Bạch Cửu còn nghĩ nó dính người như vậy, có khi là một cô nương, ấy vậy mà đứa nhỏ này lập tức kháng nghị. Lúc này họ mới chấp nhận nó là một tiểu công tử dính người.

Bạch Dữ bị phá đám lập tức lạnh mặt híp mắt nhìn quả trứng chen giữa hai người.

Vèo!

Quả trứng run lên một cái, nhảy đến sau lưng Bạch Cửu núp, còn không ngừng run run.

"Ha ha ha!"

Bạch Cửu sao có thể không hiểu, cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Bạch Cửu nghĩ, nếu sau này mà Bạch Thụy cứ giữa đường chen vào giữa lúc họ đang thân mật, đảm bảo sẽ bị phụ thân nó ném đi mất thôi. May mắn là đứa nhỏ này rất sợ hắn, còn rất thức thời. Nhưng cũng vì vậy mà Bạch Cửu mới càng vui vẻ. Nhìn phụ tử hắn hỗ động mà cảm thấy lòng ngực đầy ấp, dù có sống chui sống nhủi cả đời cũng có thể hạnh phúc được.

"Ngươi nói, bao lâu thì nó mới chui ra?"

Bạch Cửu chọt chọt vỏ trứng vàng óng mà bâng quơ hỏi.

"Đủ tiên lực thì nó sẽ nở."

Hiện tại quả trứng đã không cần họ chăm sóc nữa, nó có thể tự tu luyện, hấp thu tiên lực. Nhưng nếu họ muốn nó mau mở thì yêu cầu phải tìm những nơi có nguồn tiên lực dồi dào. Bởi vì để trong trứng quá lâu cũng không tốt, có lẽ sẽ bị ung, không nở được mất.

Dù "quá lâu" này cũng không hề ngắn.

"Trước tìm được cách đưa ngươi về rồi lại tính."

Hắn vẫn nhớ việc gì nên làm trước.

"Đúng rồi, ngươi đã liên lạc với Lục Lang chưa?"

Bạch Cửu nhớ ra, nó hỏi.