Bạch Dữ giật mình tỉnh lại, ánh trăng mười lăm càng về khuya càng sáng đến chói mắt, thế nhưng hắn lại thấy khủng hoảng vô cùng khi phát hiện không thấy tiểu chút chít vốn nên nằm ngủ bên người hắn đâu.
Hắn đùng một phát phóng đi, mém chút là ngã lộn mèo, hình tượng gì đó mất hết, chỉ kịp khoác lên một tấm áo.
Dù hốt hoảng như vậy nhưng hắn vẫn không quên bản năng của một cường giả, lăn được hai bước đã nhớ dùng nguyên thần đi tìm kiếm thân ảnh của đạo lữ hư hỏng nữa đêm không ngủ chạy đi đâu mất của mình. Đến khi nhìn thấy thân ảnh của nó mới nhẹ nhõm mà thở ra, tốc độ dưới chân còn nhanh hơn... À không, hắn dùng cả xuyên qua không gian để đến vị trí của tiểu chuột cách đó một trượng.
Đài độ kiếp.
Ngọn núi của Bạch Dữ có một đài độ kiếp là chuyện cả hắn và tiểu chuột đều biết, họ cũng từng ở đây cùng nhau độ bao nhiêu là lần.
Nhưng ngoài cần phải độ kiếp ra thì họ sẽ không ở nơi này. Không rõ là vì nguyên nhân gì, Bạch Dữ cảm thấy nơi này sau khi tiểu chuột xuất hiện lại cho hắn một loại cảm giác rất quỷ dị. Thời điểm phát hiện thân ảnh của tiểu chuột hắn thở ra, nhưng nhận ra nơi nó đang ở thì tim còn đập mạnh hơn, như muốn văng ra khỏi lòng ngực. Hắn đã bao lâu không có thất thố như vậy rồi?
"Bạch Cửu!"
Một tiếng gọi xé gió vang lên, dọng mạnh vào linh hồn đang lạc trong hồi ức do tâm ma kiếp tạo ra của Bạch Cửu. Đồng thời, nó còn nổ tung khắp Long Giới, phàm là sinh mệnh còn hô hấp đều bị tiếng gọi này đánh cho từ trong nhập định tỉnh lại, suýt thì tẩu hỏa nhập ma.
"Đây là sao vậy!?"
Bạch mẫu giật cả mình, hoảng sợ nắm áo phu quân nhà mình hỏi.
"Là Dữ nhi. Đi thôi!"
Bạch Mặc vừa nói vừa cuốn lấy bà, chớp mắt đã biến thành một con bạch long bay đi.
Cùng lúc đó, Bạch Thương cũng lao ra khỏi động phủ của ông.
Một số tộc nhân không hiểu rõ còn muốn tiếp tục nhập định lại phát hiện bản thân không thể nào tỉnh tâm, trong không gian như có từng luồng uy áp ép đến họ đạo tâm bất ổn, khϊếp sợ vô cùng. Không thể làm gì khác, họ phải hướng về nơi phát ra tiếng thét kia mà tìm nguyên nhân.
Cứ như vậy, cả Long Giới đều bị kinh động.
Còn trong long tộc mộ địa, thánh địa Long Giới, trong tầng cao nhất của tàng bảo các, rồng rồng đều cách không nhìn về một nơi nào đó trong Long Giới, vẻ mặt thỏa mãn lại cơ đơn, kích động trộn lẫn mà cảm thán:
"Thời cơ đến rồi..."
"Gần năm mươi vạn năm nay long tộc cuối cùng cũng có người phi thăng."
"Lại còn là hai người."
"Thật khiến người hâm mộ."
...
Bạch Cửu ở trong ngủ say tỉnh lại, có chút mờ mịt không rõ mà mơ hồ hồ đạp không rời đi lòng ngực ấm áp của nam nhân, hướng về nơi đang phát ra tiếng gọi từ sau trong linh hồn.
Sự thôi thúc đặc biệt mãnh liệt đó khiến nó không kịp suy nghĩ gì, bản thân cảm thấy mình giống như một đứa con ham chơi đến quên cả đường về, tiếng gọi kia chính là tiếng a mẫu gọi nó.
Tiểu chuột nhỏ xíu như người mộng du một đường leo lêи đỉиɦ độ kiếp mà giống như đang leo đến hang động mà nó ở nơi đó được sinh ra, chơi đùa mỗi ngày. Thời điểm đứng giữa đỉnh độ kiếp, nó giống như đã trở về nhà.
Nó nhìn thấy a mẫu, a phụ... A mẫu nó khóc lớn ôm lấy nó. Nó đờ đẫn mà không ngừng an ủi a mẫu, đờ đẫn mà bị a mẫu kéo đi ăn thịt, uống canh. Dưới tình mẫu tử nồng đậm của a mẫu, cuối cùng nó mới thoát khỏi mơ hồ, vui vẻ chấp nhận sự thật bản thân chưa từng rời đi Thế Thú, rời đi nơi thần điện tộc chim Đại.
Nó bắt đầu sống những ngày bình thường, được a mẫu a phụ ủ trong người ngủ say. Thế thú lúc này vẫn là mùa xuân, trong không khí vẫn còn se lạnh của mùa đông, nó cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, giống như đã lâu không được ngủ trong tình huống này.
Sáng sớm tỉnh dậy, nó theo a mẫu đi hái rau dại, gặp lại a bà nó sùng bái nhất, a ông mạnh mẽ nhất đại lục thú nhân, a bá, a di...
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, nhưng nó lại có một thói quen mới. Mỗi ngày nó đều chạy ra ngoài một vòng, không có mục tiêu mà tìm kiếm cái gì đó đến nó cũng không rõ. Vừa đặc biệt thôi thúc, lại vừa giống như không có quan trọng như vậy, nhưng nó vẫn là làm không biết mệt mỏi. Phụ mẫu chưa từng hỏi mỗi ngày nó đi làm gì, giống như trước đây nó cũng vậy, miễn là mỗi ngày nó đều về nhà, a mẫu kêu một tiếng sẽ nghe thấy. Cho dù quên mất thì vẫn có a phụ chạy đi ngậm nó về.
Xuân đi, khô đến, mưa đi, đông đến...
Nó đến tuổi thành niên.
Trong lúc mơ hồ nó hoảng hốt nhận ra, thì ra nó vẫn chưa trưởng thành... Nó nghĩ mình đã...
Lại một hôm, nó nhìn thấy bụng của a mẫu to ra. A mẫu nói bên trong có em trai của nó.
Hình ảnh a mẫu bụng căng tròn không ngừng vuốt ve theo bản năng như đánh sau vào tâm trí nó.
Đến lúc này nó mới nhận ra điều gì không đúng, nhưng đó giống như tia chớp chợt lóe rồi chợt tắt, nó không kịp nắm bắt.
Nó thành niên rồi, có hang động riêng.
Mỗi đêm nó nằm một mình, cảm thấy bên cạnh thật trống trải quá. Nhưng nó không phải muốn a mẫu hay a phụ đến cùng nó ngủ.
Là ai vậy... Nó muốn ai đến cùng nó, ôm nó đến ấm ấm áp áp ngủ đến an tĩnh không mộng mị.
A mẫu nói nó cô đơn, kêu nó tìm một bầu bạn. Không cần tìm á thú nhân mà có thể là một thú nhân, giống như a mẫu và a phụ. Nó đồng ý nhưng trong lòng lại rất kháng cự, nó không hiểu.
Ở một thời điểm nào nó, nó cảm thấy mình đã có bầu bạn rồi mới phải. Nhưng a mẫu nói nó mới trưởng thành, lấy đâu ra bầu bạn. Trước đây ngày nào nó cũng chạy ra ngoài tìm cái gì đó, nhất định là muốn bầu bạn đến hoảng, hiện tại thành niên rồi còn hoảng hơn.
Ở lúc nó hoang mang, có một thú nhân tộc rắn lớn vượt nữa cái đại lục đến tộc chim Đại tham gia lễ nhận chức tộc trưởng bày tỏ với nó, muốn nó làm bầu bạn của hắn.
Nó nhìn thân hình như cái thùng nước trơn tuột của hắn, không nói được quái dị. Nó cảm thấy đối phương trên người thiếu cái gì đó, thật kỳ cực.
Nên nó từ chối người kia.
A mẫu nó nghĩ rằng nó là do vấn đề chủng tộc nên bản năng sợ rắn, không thể cùng hắn làm bầu bạn, nhưng chỉ có nó biết, nó không sợ.
Từ chối bởi vì sâu trong tâm khảm có thứ thôi thúc nó không được đồng ý, không được hồng hạnh leo tường, không được... Thật nhiều không được, chính là nó không được có bầu bạn.
Thế nhưng rắn kia giống như keo dán chó, lúc nào cũng dính lấy nó cầu yêu.
"Chít!"
Chuột sợ hãi quá!
Làm nó nhịn xuống ý định đi ra ngoài mà nhốt mình trong phòng không chịu ra. Tốt nhất là nhịn đến khi rắn kia rời đi bộ lạc.
Nhưng nó chỉ nhịn được đến ngày thứ ba của đại hội, vậy mà vừa đi ra đã bị rắn kia phát hiện.
"Chít!"
Đừng đuổi theo ta!
Nó chạy! Nó chạy đến mệt mỏi, chạy đến chân cũng muốn tróc da, chảy máu.
Cùng với chạy trốn là thôi thúc muốn nó nhanh chóng tìm thấy thứ nó muốn tìm, và đã tìm rất lâu mà vẫn không tìm thấy.
Đúng lúc nó cảm thấy rắn kia sắp đuổi kịp nó thì một tiếng gọi lớn đến mức khiến nó giật cả mình theo bản năng quay đầu lại.
Thời điểm đó, không gian như vỡ nát!