Chương 254: Bốn trăm năm - Bình cảnh

Vậy nên hắn đợi... Vừa tu luyện vừa đợi... Đợi một lần là đợi trăm năm. Hắn cũng độ qua ba cái lôi kiếp.

Đúng vậy, là ba cái. Hiện tại hắn đã là Long Vương cấp tám trung kỳ.

Hắn cũng không nghĩ mình tăng lên lại nhanh như vậy.

Bạch Dữ hắn khác với tiểu chuột phải tích lũy nguyên lực đến tăng lên, quan trọng là hắn phải lĩnh ngộ pháp tắc phù hợp đến cấp bậc yêu cầu mới có thể phá tan bức tường nguyên lực mà tăng cấp.

Thời điểm hắn độ kiếp tầng sáu, hắn nghĩ với thiên phú của tiểu chuột, không quá lâu nó sẽ đi ra đọ kiếp, kết quả...

Bạch Dữ cảm nhận một tí cấp bậc hiện tại của nó.

Tầng sáu...

Hắn cực độ nghi ngờ thăm dò tình huống động phủ. Không ngoài dự liệu số tinh thạch trong đó đã bị dùng hết, chỉ còn là bộ phấn.

Thế nhưng sao chỉ có tầng sáu? Linh khí trăm năm qua đã đi nơi nào?1

Đừng vội, lôi kiếp sẽ nói cho hắn biết.

Lôi kiếp cực kỳ thông thả mà buông xuống, giống như sợ người ta không có thời gian chuẩn bị. Một trận lôi kiếp kéo dài gần một ngày mới ngừng, khiến hai người bên trong cảm thấy cực độ nhàm chán.

"Ý?"

Ngay khi lôi kiếp trên đầu ngừng lại, muốn tan đi hoàn toàn thì tiểu chuột bên cạnh lại kinh hô lên.

Sau đó...

Đùng đùng...

Bạch Dữ trợn mắt nhìn lên bầu trời vì tồn tại bên cạnh Vạn Lôi Quật mà có phần tăm tối nay lại thêm đen đặc, cảm thấy lôi kiếp lần này thật nhân đạo, không có dồn xuống một lần, kiếp chồng với kiếp.

Thì ra phải độ kiếp xong, ổn định tu vi lại đột phá mới có lôi kiếp nữa...

Ấy chà, cũng hợp lý vãi...

Bạch Cửu nhìn bản mặt sắp đen như đáy nồi của nam nhân nhà nó, thức thời không có lên tiếng hỏi hắn những câu ngốc nghếch nữa.

Thế nhưng cảm xúc nó vì mới tăng cấp mà chưa khống chế được truyền đến cho hắn, Bạch Dữ cứng ngắt cúi đầu xuống nhìn nó.

Hay thật... Chết luôn trong đôi mặc mâu tròn xoe ngây thơ đáng thương...

Bốp!

"Ui!"

Bạch Cửu ôm cái trán bị hắn gõ đau, vành mắt nhanh chóng tích tụ một làn hơi nước mỏng manh, ủy khuất mà nhìn hắn.

"Tiểu yêu tinh đáng giận ngươi."

Bạch Dữ nói không nên lời, ôm mặt nó hôn một ngụm thật mạnh cho bỏ ghét.

Bạch Cửu bị hắn hôn trong lòng nhảy nhót, không nhịn được cười hì hì với hắn, còn không quên ôm eo hắn dụi dụi như chó nhỏ, được chiều mà sinh kiêu biểu hiện.

Hai người hoàn toàn quên mất lôi kiếp phủ đầy bầu trời trên đỉnh đầu, trực tiếp khiến cho nó nổi giận, tốc độ đánh xuống trở nên nhanh hơn, mạnh hơn.

Thế nhưng Bạch Dữ trăm năm nay chìm đắm trong Vạn Lôi Quật, nhục thân cứng như sắt thép, sao có thể sợ đây.

...

Cuối cùng Bạch Cửu không có độ thêm cái lôi kiếp thứ ba, tu vi đừng lại ở tầng bảy đỉnh phong. TruyenHD

Là do Bạch Dữ yêu cầu nó cưỡng ép đè lại tu vi. Liên tục độ hai lôi kiếp, dù căn cơ nó ổn định nhưng khí tức đang tán loạn cả lên. Là do tư lịch không đủ, không thể kiểm soát.

Hắn muốn nó giằng lại một năm sau mới được độ kiếp tiếp.

Mà một năm này Bạch Dữ cũng không bế quan, sau khi trấn áp tiểu chút chít ở trên giường, dùng pháp tắc thời gian làm tiểu chuột đến chết đi sống lại rồi dùng thời gian còn lại giúp tiểu chuột ổn định tu vi.

Dùng cách gì đâu?

"A! A!! A!!!"

Bạch Dữ nhìn cái tiểu chuột như một tia chớp chạy tới chạy lui trong làn mưa lôi điện, mỗi lần lôi điện đánh sát mông nó thì nó la toáng lên mà không nhịn được cười.

Rõ ràng nó không có khả năng bị lôi điện đánh trúng, thế nhưng nó vẫn kêu.

Mới đầu còn trúc trắc, sau đó càng thêm thuần thục, còn có thể chạy ra những cái bóng ảnh. Nếu dùng nguyên hình thì đến cái ảnh cũng không thấy.

So với nó, Bạch Dữ đều đứng một chỗ chịu đựng lôi điện đánh xuống, mà chỗ hắn đứng đảm bảo là chỗ nhiều lôi điện nhất nên tiểu chuột dù có muốn tìm hắn làm chỗ tránh gió cũng không dám đến.

Bạch Dữ một chút cũng không lo cho nó, lắm lúc nó chơi đến high, hắn phải đến nắm lên mang về nó còn không thoát khỏi trạng thái điên cuồng kia nữa.

Thế nên không thể bị biểu hiện của nó lừa dối được.

...

Ba trăm năm sau.

Trên một tửu lâu, bên cạnh chiếc bàn nơi cửa sổ đang ngồi hai người nam nhân, y bào như tuyết, tóc trắng như mây, dung mạo tuyệt mỹ.

Thiếu niên thân thể như không có xương nằm nhoài trên bệ cửa sổ, y bào có phần rộng rãi, tùy ý, vô tình che đi cái bụng đã có độ cung rõ ràng. Nam nhân thành thục đưa lưng về phía cửa sổ, một vài lọn tóc bị gió thổi bay ra ngoài nhưng đều được thiếu niên giữ lại, nắm trong tay xoắn a xoắn mà chơi đùa. Nam nhân tay bưng chén linh tửu, ánh mắt rơi trên thân thiếu niên bên cạnh ôn nhu khác hẳn vẻ lạnh lùng như băng sương của hắn.

Đại lục trôi qua bốn trăm năm có hơn, rất nhiều thứ thay đổi, cũng có nhiều thứ không thay đổi.

Không thay đổi đại loại là âm sát chi khí giống như khách cũ có danh tiếng, ổn định địa vị ở một phần của đại lục.

Thay đổi là Vân Hạc Môn, môn phái toàn nữ tử bốn trăm năm trước đống cửa sơn môn may mắn thoát khỏi một trận hạo kiếp giữa các tông môn trên đại lục. Hai trăm năm trước mở cửa sơn môn, trở thành môn phái đứng đầu cửu tông... À không, bây giờ chỉ có thất tông. Ba ma môn vẫn còn, chính phái lại mất đi hai, đó là Ngự Linh Tông và Huyền Kiếm Tông.

Ngự Linh Tông, tông phái dựa vào điều khiển yêu thú này vốn đã có nhân tố bất ổn, lụi bại cũng không khó hiểu, cớ sao Huyền Kiếm Tông - Tông môn sánh ngang với Chính Đao Tông năm đó lại cũng bị hạ bệ?

Vậy phải nói đến nguyên nhân dấy lên một trận chiến hỏa giữa các tông môn này.

Thủ phạm đồ thành năm đó Mâu Mân, là thành quả của một cuộc thí nghiệm không có nhân đạo, vốn nên là bị người người đánh đuổi. Thế nhưng, sự thật chứng minh không có kẻ nào tránh được sự trừng phạt của thiên đạo. Sự việc năm đó một lần nữa bị phơi bày, là bởi vì có người tà tâm không dứt, vẫn còn âm thầm làm chuyện thương thiên hại lý.

Huyền Kiếm Tông và Ngự Linh Tông bị diệt môn là do bị người vạch trần âm mưu kinh người kia.

Lượt bỏ một vạn chữ nói về nguyên nhân, quá trình, nói đến cùng đại lục vẫn còn Chính Đao Tông là môn phái đứng đầu lúc đó, tại sao cuối cùng danh tiếng lại chuyển đến tay Vân Hạc Môn?

Lội về bốn trăm năm trước, Vân Hạc Môn ôm một số lượng lớn tinh thạch cực phẩm đã âm thầm lớn mạnh tông môn, thiên tài lớp lớp, còn không bị tổn hại gì trong trận chiến tông phái kia, thế mới thành cục diện như bây giờ.

Nhưng Bạch Cửu chưa từng cảm thấy nguyên nhân khiến Vân Hạc Môn trở thành như hôm nay là do hai người họ giúp đỡ.

Hai người họ hiện tại ngồi ở đây, không phải là vì quá nhàm chán chạy ra ngoài chơi. Mà thật sự là không thể không đi ra.

Bốn trăm năm... Một trăm năm đầu tiên hai người đều đến tầng tám, một trăm năm thứ hai lên tầng chín. Họ lại dùng hai trăm năm tiếp theo leo đến đỉnh phong Yêu Vương, thế nhưng không một ai trong hai người cảm nhận được thời cơ đột phá.

Bạch Dữ thì bản thân hắn không thấy lạ, thế nhưng Bạch Cửu cũng bị kẹt thì thật sự quá mới lạ. Hóa ra bình cảnh của nó đang đợi nó ở chỗ này.

Bạch Cửu một chút cũng không phiền não, càng không có nghĩ nhiều như Bạch Dữ, vô tâm vô phế như vậy đó.1