Bạch Cửu chế nhạo lão một câu rồi bĩu môi bỏ đi, không muốn bận tâm nữa.
Đương lúc ai cũng nghĩ chuyện đến thế là xong thì Bạch Dữ lại phất tay, một quả cầu tựa như nước bây đến không trung giữa sảnh, rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà giãn nở ra, biến thành một cái tấm gương.
Đây là một dạng thần thông dựa vào tinh thần lực mà sử dụng, có thể lưu lại hình ảnh, sự việc mà người đó thấy, cảnh này không thể làm giả.
Bởi vì biết vậy nên đám người đều không rõ căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào tấm gương, rất sợ nó chiếu ra chuyện xấu không biết tên gì đó của bản thân.
Cảnh trong gương mờ mịt âm u, một lúc sau họ mới nhận ra đây là nơi nào.
Bạch Cửu ngồi trên đùi nam nhân, đầu ngã ra sau dựa vào vai hắn, giương mắt nhìn về phía đối diện, âm thầm quan sát biểu tình của những người bên chi thứ. Tuy nó không biết hắc y nhân kia đi vào nơi nào, thế nhưng chắc chắn không lọt khỏi Cốc sơn.
Nó hiểu rõ Huyết Thạch Hoa dùng để làm gì, đương nhiên cũng có thể tém lại phạm vi đối tượng muốn sử dụng nó làm gì.
Trong thời gian nó suy nghĩ, tấm gương cũng đã chiếu đến khe núi chứa xác kia, trong đại sảnh nhanh chóng hiện lên tiếng hít khí. Trong tấm gương không hề có một âm thanh nào, cả đoạn ký ức như một bộ phim câm khiến người ta xem mà rợn cả người.
Rõ ràng cảnh như vậy nếu là người bình thường vô tình nhìn thấy cũng phải có biểu tình khϊếp sợ một chút, thế nhưng người trong gương lại đặc biệt lãnh đạm, chỉ có lâu lâu nghiêng đầu giống như đang nói chuyện với ai đó mới thay đổi. Đương nhiên, tiểu chuột đã bị hắn xóa khỏi đoạn ký ức kia nên chẳng ai thấy được, mà cũng không có mấy người quan tâm cái này. Họ càng muốn biết rốt cuộc là ai làm chuyện này.
Cảnh trong gương bắt đầu xa dần khỏi đỉnh núi, người trong gương đang rời đi.
Ở phía đối diện hiện lên một gương mặt mang bộ dáng thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo, thế nhưng biểu tình này lại lọt không khỏi cặp mắt đen của một thiếu niên, nụ cười trên môi nó khẽ nhếch lên một độ cong tràn ngập sự khinh thường.
Y như rằng khi người trong gương ngừng lại ở một nơi nào đó thật lâu, tầm mắt vẫn hướng về đỉnh núi, ý tứ thật rõ ràng muốn đợi xem khiến kẻ kia sắp giữ không được biểu tình nữa. Bạch Cửu suýt thì cười ra tiếng.
Ha ha Dữ Dữ ngươi xem, hắn sắp điên rồi!
Nhưng nó ở trong lòng cười thành tiếng. Bạch Dữ tưởng tượng một tiểu vật nhỏ hai móng ôm bụng tròn xoe cười lăn lộn, tự nhiên tay có chút ngứa. Hắn vốn không phải người sẽ để mình chịu ủy khuất, không sờ được chuột thì sờ bụng thiếu niên trong lòng cho đỡ thèm.
Ngươi đoán xem có thật là hắn làm không?
Bạch Cửu đã quen hắn sờ soạn, không để ý mà tiếp tục hỏi.
Thế nhưng lại có nhiều người để ý hành động cùng biểu cảm thỏa mãn cùng ôn nhu như nước của hắn khi vuốt ve bụng thiếu niên. Người hiểu thì không nói, người không hiểu thì quái dị.
Cốc Tịnh Nhã đã nhìn thấy hai mặt khác nhau của nam nhân, đối với ánh mắt ôn nhu không thuộc về mình kia tự dưng cảm thấy nhộn nhạo. Nàng ở trong lòng thở dài một tiếng, lại tiếc nuối khi không có Cốc Tịnh San ở đây, đảm bảo khuôn mặt kia sẽ giấu không được sự ghen ghét đâu.
Ừm.
Bạch Dữ đáp lại nó một câu, là câu khẳng định. Mắt hắn lướt qua toàn bộ người trong sảnh, môi nở một nụ cười nhạt.
Đại sảnh người trong lòng một ý tưởng, vừa hồi hợp chờ xem cảnh trong gương đang chậm chạp trôi qua.
Đợi gần một khắc cảnh trong gương mới thay đỏi, đám người lập tức căng mắt ra nhìn xem.
Sự thay đổi không có nhìn, chỉ là có thêm một hắc y nhân mà thôi. Hắc y nhân trông có vẻ khá gần người đang rình xem bên cạnh, thế nhưng đối phương lại giống như không nhìn thấy. Nhận ra được điểm này khiến cho kẻ kia toàn thân lạnh lẽo.
Nhưng hắn có lạnh thì cảnh trong gương vẫn tiếp tục.
Từ đầu đến giờ cả một đoạn ký ức chỉ có hai ba âm thanh, một là tiếng chửi của tên hắc y nhân, hai là tiếng chưởng phong đánh vào vách núi, ba là âm thanh hắc y nha phóng hỏa hủy thi diệt tích. Nhưng chính vì vậy mà hắc y nhân trở thành nhân vật chính được ưu tiên đặc tả, khiến cho thị giác của người xem đặc biệt khắc sâu hình dáng của hắn.
Trong đại sảnh một số người đã cảm thấy thân hình của hắc y nhân kia có chút quen, ai nấy đều âm thầm hít không khí.
Nhưng không để họ tiếp tục đoán già đoán non lại không dám tiết lộ, cảnh trong gương vẫn tiếp tục, người đang quan sát hắn một đường theo hắn rời đi cấm địa, đi đi đi...
Sau khi nhận ra hắc y nhân đi vào nơi nào, toàn bộ người trong đại sảnh ánh mắt đều hướng về một nơi, có khϊếp sợ, có không thể tin được, có giận dữ... Đủ loại biểu tình đặc sắc khiến người nào đó xem đến vui vẻ.
Dù nhiều người không biết đóa hoa kia dùng làm gì, thế nhưng dùng máu người để nuôi, có thể là cá gì tốt đẹp cho cam. Chỉ riêng việc hắn gϊếŧ người của Cốc gia để nuôi hoa thôi cũng để hắn chịu tội.
Nhưng vẫn có người tò mò về lai lịch của đóa hoa.
"Đó là hoa gì?"
Người hỏi chính là đại trưởng lão luôn sợ thiên hạ không loạn.
"Xuy..."
Lão vừa hỏi, có người liền nhịn không được cười ra tiếng. Trong suy nghĩ của Bạch Cửu, nếu thêm tính chất của đóa hoa, kẻ kia sợ tội sẽ thêm một bậc.
Tiếng cười của nói trong hoàn cảnh thế này thật sự là thu hút mắt người, thế mà người cười lại không tự biết, còn mãi mê quan sát sắc mặt của ai đó. Đối phương không hiểu mà lại có vẻ bình tĩnh hơn trước đó. Là nghĩ đóa hoa kia quá hiếm lạ, ít người biết tới hay sao?
"Phụt!"
Nó lại không nhịn được cười ra tiếng nữa.
"Ai đứa nhỏ này..."
Lão gia tử nhịn không được phun ra một câu tràn ngập bất lực.
Bạch Dữ siết chặt eo tiểu chuột, trong mắt điều là sủng nịnh.
"Đóa hoa này trong thật quái lạ."
Cốc Tuyên sờ cằm nghẹo đầu vừa ngẫm nghĩ vừa lầm bầm.
Ngoài tiếng của hắn thì không còn ai lên tiếng nữa, xem chừng là không có ai biết.
"Đứa nhỏ, con biết không?"
Đúng lúc này lão bà tử lại lên tiếng, đôi mắt sáng rực trên khuôn mặt hơi có vẻ năm tháng của bà trông lại thêm hiền từ nhìn nó.
Bạch Cửu bị ánh mắt này chiếu tướng, cảm thấy bản thân không thể từ chối nổi, đã vậy còn có chút ngại ngùng hợp với vẻ ngoài ngây thơ của nó hơn sự cường ngạnh hung ác trước đó nhiều.
"A..."
Nó bối rối một chút, ngẫm nghĩ gì đó lại không trả lời liền mà moi ra một quyển đan thư thật cổ xưa đặt ở trên chân mà lật xem.
Nhiều người vốn không tin tưởng lại có chút khinh thường lão bà tử sao lại nghĩ nó có thể biết được lai lịch của đóa hoa mà cả họ cũng không biết, còn chưa kịp lên tiếng chế nhạo thấy hành động này của nó thì bao nhiêu lời đều nghẹn trong cổ họng, khiến cho khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Có điều chẳng ai quan tâm họ cả, ai nấy đều dán mắt lên quyển đan thư trong tay Bạch Cửu. Kẻ kia toàn thân còn run lên một chút, sâu trong ánh mắt nhìn nó hiện lên một tia sát khí như hóa thành thực chất.
Bạch Dữ sâu kín bắt được biểu tình kia, mặt cũng lạnh xuống, may mắn được cái xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của ai kia cứu về, nếu không có khi hắn đã vung tay đập chết kẻ kia rồi.
...................................................................