"Cốc Duyệt là chủ quản Thiên Tâm Các, cơ hội tiếp xúc với luyện đan sư ở Đan thành nhiều hơn ai hết, chuyện này không có gì là lạ. Nếu có thể thăm dò từ phía hai người này một chút là tốt nhất."
Nhạc Thiệu nghiền ngẫm nói.
"Tiền gia tiểu thư hôm nay đến đây là có chuyện gì không?"
Cốc Dịch Đạt nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên chuyển hướng câu chuyện lên người Tiền Thư Hoán, đồng thời kín đáo nhắc nhở ba người còn lại không nên nói nhiều nữa. Việc của Cốc gia không thể để người ngoài nghe thấy hoặc nhúng tay. Tiền Thư Hoán hiện tại chưa phải tức phụ nhi của Cốc gia, mà dù có phải thì cũng không thể chuyện gì cũng nói.
"Là nhị gia, ta đến để hỏi xem các vị đã quyết định tổ chức đại điển kết đạo lữ lúc nào. Có điều bên ta đã chọn được ngày, chính là ngày Tiền Các Thị khai trương tại Đan thành."
Tiền Thư Hoán nói rõ ý đồ. Lời này của nàng khiến Cốc Dịch Đạt nhíu mày, nhưng lại khiến Cốc Dĩ Thiện vui vẻ.
"Ta thấy ngày này rất tốt, song hỷ lâm môn."
Cốc Dĩ Thiện hận không thể ngay lập tức kết đạo lữ với Tiền Thư Hoán, hiện tại Tiền gia lại giống như không quan tâm thái độ của Cốc gia đối với họ mà quyết định kết quả của chuyện này luôn. Điều này khiến hắn lầm tưởng Tiền Thư Hoán là coi trọng hắn, sẽ không vì một chút vấn đề mà không tán thành việc thông gia của hai nhà.
Cốc Dịch Đạt trong lòng chuyển động thật nhanh, truyền âm nhập mật hợp bàn với hai vị khách khanh. Lúc Tiền Thư Hoán nhìn đến thì lão cũng hợp thời cho nàng ta một nụ cười như rất thỏa mãn với lời nàng ta nói.
"Nếu Tiền gia đã quyết định rồi, vậy cứ chọn ngày đó đi. Tiền gia tính toán thế nào cứ việc nói ra, nhà ta tuy không làm chủ hoàn toàn Cốc thị nhưng một số chuyện vẫn có thể làm, đảm bảo Tiền gia sẽ thỏa mãn."
Cốc Dịch Đạt thân thiết nói, biểu lộ bản thân bằng lòng làm tất cả để thông gia với Tiền gia. Thế nhưng từ đầu chí cuối đều không hề nhắc đến việc Cốc gia có hỗ trở Tiền gia mở cửa tiệm hay không. Có điều lời nói uyển chuyển của lão cũng đủ khiến Tiền Thư Hoán gừng non tâm tư không nặng thỏa mãn, vẻ kiêu ngạo trên mặt còn đậm hơn.
"Vậy ta xin phép được trở về báo lại với phụ thân."
Tiền Thư Hoán đạt được mục đích thì không lại tiếp tục dây dưa ở Cốc gia nữa, tỏ vẻ cáo từ.
Cốc Dịch Đạt phất tay, Cốc Dĩ Thiện lại không muốn chia tay mĩ nhân sớm như vậy nên theo nàng rời đi luôn. Thiên sảnh chỉ còn lại ba người, chỉ là thật lâu cũng không nghe thấy ai lên tiếng nói chuyện…
…
Lão gia tử cùng Cốc Dĩ Phong mang theo hai người Bạch Cửu đến cấm địa Cốc gia.
Cốc gia cấm địa có tận bốn cái phân thành bốn hướng bao vây Cốc sơn, phàm là người không được cho phép mà tự ý ra vào Cốc sơn sẽ bị lạc trong cấm địa.
Nhưng hai chữ cấm địa này cũng không phải chỉ là cạm bẫy đơn thuần do Cốc gia bày ra để vờn chết kẻ xâm phạm, nó thật sự là cấm địa của Cốc gia. Nơi này có đầy rẫy những kỳ trân dị thảo, dựa vào hoàn cảnh khác nhau mà sinh trưởng ra những dược liệu khác nhau. Chỉ là chúng được bao vây trong mê chướng, lại có tác dụng hỗ trợ nhất định gây ra hiệu quả mê hoặc đối với địch nhân, khiến cho họ quần đến chết trong cấm địa mà không thể dễ dàng bước ra ngoài.
Lão gia tử mang bọn họ đến cấm địa phía Bắc, nằm ở phía sau biệt viện gia chủ. Nơi này mới là cấm địa danh xứng với thực, ngoài gia chủ thì không còn ai được phép tiến vào nếu không được thông qua chủ ý của gia chủ. Đây cũng là nơi lão gia tử và trực hệ nhánh chính bế quan nếu cần.
Đừng nghĩ nơi bế quan thì chính là một cái động phủ nhỏ kín đáo với một cái bồ đoàn. Bồ đoàn thì đúng là có, thế nhưng nơi này không phải là một cái động phủ kín mít, ngược lại, nó là động thiên khá lớn, chỉ là khá âm u.
Sự âm u này có lẽ là do hoàn cảnh bên trong cấm địa, khiến cho không khí bên trong và cả bên ngoài động thiên đều có một màu xám xịt, âm trầm. Nhưng không thể phủ nhận, độ nồng đậm của linh khí nơi này cực cao. Bạch Cửu nghi ngờ nơi này có một cái tụ linh trận cao cấp.
Nơi thế này không chỉ thích hợp để tu luyện mà còn để luyện đan.
"Nơi này thật tốt."
Bạch Cửu không chút kéo kiệt nào buông lời khen.
Nói xong nó không lại lãng phí thời gian, bắt tay vào chuẩn bị luyện đan.
Đến bây giờ phụ tử Cốc Dĩ Phong vẫn không tin được là Bạch Cửu có thể luyện chế đan dược cấp tám. Cái này chẳng khác gì thần thoại, không có tính chân thật.
"Nó thật là có thể luyện?"
Lão gia tử nhịn không được hướng nam nhân bên cạnh ánh mắt chưa từng rời khỏi thân ảnh thiếu niên đang bận rộn ở kia. Nhiều lúc ông thật sự không hiểu lắm Bạch Dữ đứa ngoại tôn tôn tử này đã nhìn thấy cái mị lực gì trên người thiếu niên trong cực kỳ ngây thơ kia mà mê đắm như vậy. Thế nhưng hai người cũng đã là đạo lữ rồi, còn có đứa nhỏ việc kỳ ba như vậy, ông vẫn không nên tiếp tục xoắn xuýt nữa. Ông xem như đã rõ mức độ coi trọng của hắn với thiếu niên, ông vẫn không nên làm cho mối quan hệ vốn mỏng manh giữa Cốc gia và Bạch Dư đi về hướng nghiêm trọng hơn nữa.
"Có thể luyện hơn nữa."
Bạch Dữ không nhìn ông mà nhàn nhạt đáp. Thật ra nó đã có thể đột phá cấp chính, thế nhưng vì nguyên nhân cơ thể, hắn không cho nó luyện.1
Cốc gia phụ tử nhìn biểu hiện nhàn nhã của hai người mà dù không tin cũng phải tin. Nói đến cũng cũng chỉ là tâm tình quấy phá, chứ người ta đã tình nguyện đem ra thảo dược cấp tám quý giá, sao có thể xem là trò đùa được.
Mà luyện đan không phải là một trò đùa muốn đùa là đùa được.
...
Vài canh giờ sau, phụ tử Cốc gia mang tâm tình phức tạp ngẩng đầu nhìn trời. Đến lúc này rồi còn không tin cái gì được nữa.
Chưa kể... Cốc Dĩ Phong hít mắt nhìn trạng thái của thiếu niên đang nhàn nhã hứng đan kiếp, trong mắt lưu chuyển rất nhiều thứ khó lường.
Nói ra thì từ lúc hai người này bước vào Cốc gia, Cốc Dĩ Phong đều không nhìn thấu tu vi của họ. Bạch Dữ có thân phận long tộc thì cũng thôi đi, dạo trước nữ nhi của hắn đã có nói thiên phú của nó cực cao, đến hiện tại tu vi có khi là ở trên hắn nên mới nhìn không thấu. Đây cũng là nguyên nhân Cốc gia coi trọng đứa chắt tử này, còn sẽ vì nó kết đạo lữ với một thiếu niên nhìn một chút cũng không thấy giống đồng đạo mà sốt ruột.
Đúng vậy, họ nhìn không thấu tu vi của thiếu niên ngây ngô, tính tình trẻ con kia.
Dị bảo có thể che giấu tu vi rất nhiều, họ cũng đã nghĩ nó che giấu chứ không phải do tu vi cao thâm. Nhưng đến hôm nay họ buột lòng phải suy nghĩ lại.
Đan đạo cao thâm, còn ẩn giấu năng lực. Nhìn tư thái đón đỡ đan kiếp... Tu vi nguyên lực thâm tàng bất lộ.
Cốc Dĩ Phong đưa mắt nhìn cháu trai của mình, ánh mắt lóe lóe. Hắn nhìn quá dữ nên khiến cho Bạch Dữ chú ý, đưa mắt nhìn qua dò hỏi.
"Tu vi nó là gì?"
Hắn không nhịn được mà hỏi. Lão gia tử cũng dỏng tai lên nghe.
"Cao hơn ngài."
Hắn ý vị thâm trường nhìn Cốc Dĩ Phong nói một câu không rõ ràng nhưng thông tin đầy đủ khiến cho phụ tử Cốc gia vừa lòng.
Hắn không lại chú ý đến hai người thêm nữa, giang tay đón lấy tiểu chuột của hắn đang nhào tới, ôm chặt.
...................................................................