Chương 229: Phá quán

Bạch Dữ nhanh như chớp duỗi tay đón lấy eo thon của nó, gọn gàng đỡ vào trong lòng trước khi nó nhũn chân mà ngã xuống.

Tạ Thanh thấy hành động này thì hơi khựng lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn.

"Vừa đi vừa nói!"

Lời này vừa dứt hắn đã thấy nam nhân kia bế bổng Bạch Cửu lên, một tay đỡ mông thiếu niên, để nó dựa vào lòng ngực, đầu gác lên bả vai hắn, động tác lưu loát tự nhiên như đã được thực hiện hàng trăm ngàn lần lướt qua hắn đi ra ngoài trước.

Hắn theo bản năng chạy theo, trong đầu lại không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ "phong phạm đại sư" "phong phạm đại sư"...

Không có phong phạm đại sư!!

Phong phạm đại sư là cái chó gì!

Hắn nên thấy hiển nhiên mới đúng... Bạch Cửu vốn chưa từng có cái gọi là phong phạm đại sư a...

"Tạ Thanh! Tạ Thanh?"

"A!"

Hắn theo bản năng đáp lại, lúc này mới nhận ra bản thân đã thất thần nãy giờ.

"Là như vầy. Huyết Tuyệt Thảo là trấn bảo chi vật của Thiên Tâm Các hôm qua tại hạ đã nói rồi, vốn thứ này dù là ta cũng chưa chắc có thể thuyết phục được họ nhịn đau nhượng ra. Thế nhưng ta vừa nhận được tin có một nhóm người không rõ từ đâu xuất hiện xông vào Thiên Tâm Các muốn mua cả ba món bảo vật của họ. Lúc này đôi bên đang giằng co rất căng thẳng."

Vốn dĩ mọt món đã khó lòng thương lượng, đám người kia lại dám mạnh miệng muốn cả ba, Thiên Tâm Các sao có thể đồng ý?

"Thiên Tâm Các sẽ chịu sao?"

Bạch Cửu lại không có sốt ruột như vậy.

"Làm sao có thể? Chưa kể thái độ của đám người kia rất cường thế, còn ngông cuồng tự đại. Thiên Tâm Các thế lực lớn cỡ nào Đan thành thế gia còn không rõ, thế nhưng họ đã cắm dùi rất lâu ở đây, sao có thể là hạng dễ bị bắt chẹt. Có lẽ hôm nay sẽ được chiêm ngưỡng phong thái của đại các chủ thần bí kia."

Tạ Thanh trái lại khá là hứng thú với đại các chủ của Thiên Tâm Các.

"Đại các chủ?"

Bạch Cửu cũng bị hắn gợi lên cơn tò mò.

"Thiên Tâm Các có một đại các chủ, chính là lão bản của họ, thân phận cực kỳ thần bí. Mỗi lần hắn xuất hiện đều mang mặt nạ ngăn cản thần thức dò xét. Nhưng cũng nhiều năm rồi chưa có ai từng thấy hắn hiện thân. Thiên Tâm Các bình thường đều ba vị phó các chủ trông coi."

Tạ Thanh lập tức thao thao bất tượng.

Đồ Thiên thế giới cực kỳ rộng lớn, Bắc Thần đại lục tuy chỉ là một góc tư của thế giới này, thế nhưng nó cũng rộng lớn không kém. Người của đại lục chỉ biết những thứ nổi lên mặt nước, những thứ chìm bên dưới thì chẳng ai thấy, tất nhiên không thể ếch ngồi đáy giếng mà có thái độ khinh thường, lật thuyền trong mương cũng không thể khóc với ai được.

Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã nhìn thấy Thiên Tâm Các hiện lên ở phía trước.

Lúc này bên ngoài các rất đông các tu sĩ nghe tiếng gió mà đến hóng hớt, có điều cửa các lại bị đóng lại.

Ba người nhận thấy được khác thường thì đưa mắt nhìn nhau, cước bộ dưới chân lại nhanh hơn rất nhiều.

Tạ Thanh nhìn bóng dáng hai người bạch y phiêu phiêu chớp mắt đã đến trước cửa Thiên Tâm Các mà giật mình, lập tức một bước thành ba đuổi theo.

Thế nhưng hai người Bạch Dữ cũng không vào được cửa ngay mà đã bị chặn lại.

Ngoài cửa Thiên Tâm Các bị hai lớp người bao vây, ngoài cùng là nhân sĩ giang hồ nghe tiếng mà tới, lớp thứ hai là một nhóm người mặc áo đen hoa văn đồng nhất, thái độ không nói là ngạo mạn nhưng cũng chẳng để ai vào mắt. Chính họ đã đóng cửa chính của Thiên Tâm Các lại, ngăn không cho các nhân sĩ bên ngoài đi vào.

Bên ngoài đã giằng co như vậy, thiết nghĩ bên trong cũng chẳng kém gì. Không khí giương cung bạc kiếm, căng thẳng vô cùng.

Này chẳng khác nào đang đánh cướp cả, ngang ngược bá đạo cực kỳ.

Hai người Bạch Dữ thoát một cái đã xuất hiện giữa hai nhóm người, không hề có chút nhượng bộ mà đυ.ng vào hàng người chắn trước cửa.

Rầm!

Đám người kia không kịp phòng bị cứ thế văng ra, đập vào cánh cửa phía sau, miệng hộc máu tươi.

Xung quanh bị biến cố này dọa cho khựng lại, nhưng lập tức xôn xao lên.

"Ngươi là ai!!? Dám đánh người của chúng ta!?"

Tên cầm đầu đám người nhanh chóng phản ứng lại, hắn đứng chắn trước cửa các, nơi đã bị Bạch Dữ đánh cho rộng rãi thoáng đãng ra, lần nữa chặn lại đường đi lớn giọng quát.

"Tránh đường."

Bạch Dữ liếc nhìn tên đó một cái, đáy mắt tràn ra khinh thường thả một chữ.

Tự dung xuất hiện hai nam nhân toàn thân trắng toát, người này nằm trong lòng người kia, sử dụng cách thức cường thế như mà yêu cầu đám người kia tránh đường ra, ít nhiều cũng khiến cho người khác tò mò, háo hức còn có kiêng dè. Thế nhưng thái độ của Bạch Dữ đã chọc giận tên cầm đầu kia.

"Ngươi..."

Rầm ầm ầm!

Tên cầm đầu mặt mày dữ tợn còn chưa kịp mở miệng đe dọa đã bị kình lực hất tung. Nguyên lực cường đại đến mức đánh cho hắn đập mạnh lên cửa các, trực tiếp dùng thân mở cửa.

"Phiền phức."

Bạch Dữ chẳng muốn nhiều lời, nhấc chân đi vào cửa.

Tạ Thanh kịp đuổi tới nơi không kịp thở lật đật theo họ đi vào.

Người bên trong đang giằng co cũng bị biến cố này dọa, ai nấy đều nhìn ra cửa.

"Chuyện gì xảy ra? Tiền Thất! Ai làm!!?"

Tiền Chính Hồng - Đại quản gia của Tiền gia vốn chặn ở bên trong cửa, mục đích không cho người của Thiên Tâm Các chạy ra mở cửa nhanh chóng đỡ lấy Tiền Thất - Tên cầm đầu vừa bị Bạch Dữ đánh vào cửa còn không quên quát hỏi.

Người của Tiền gia cũng bất mãn nhíu mày nhìn ra cửa. Người của Thiên Tâm Các, ba phó các chủ tuy cũng giật mình thế nhưng lại trấn định hơn nhiều. Dù hôm nay là ai tới cửa thì vẫn có lợi cho họ hơn, có điều họ không thể trông cậy vào người khác, ba người đưa mắt nhìn nhau ra dấu trong im lặng.

Chẳng để cho họ đợi lâu, hai chữ "phiền phức" lạnh như băng cùng thân ảnh của ba người Bạch Dữ cũng xuất hiện trong tầm mắt của đám người bên trong.

Đám người bên ngoài cũng nhân cơ hội đó ùa vào, dùng thịt chắn mấy vòng nữa trong nữa ngoài của các, dập tắt ý đồ muốn chặn cửa của đám ngông cuồng kia luôn. Họ cũng rất thức thời mà không hề chen lất vào trong quá mức, vừa đủ không gian cho ba phe tạo thành một hình tam giác tiến hành giằng co.

May mắn Thiên Tâm Các đại sảnh rất lớn, nếu không cục diện hôm nay có khả năng khiến cho nơi này sụp xuống luôn.

Hai phe thế lực còn lại không nghĩ kẻ mới đến lại lấy hình thức như vậy mà xuất hiện, chẳng khác nào đi chợ mua cá, thái độ khinh miệt khiến người giận sôi máu.

Giận dữ tất nhiên là người của Tiền gia, kẻ đang mạnh miệng muốn mua lại ba món bảo vật của Thiên Tâm Các.

"Oa!"

Lúc này Bạch Cửu đang nhắm hờ mắt dưỡng thần trong lòng nam nhân bỗng nhiên che miệng ngáp một cái, lười biếng mà duỗi duỗi thân thể mềm mại không xương của nó. Thái độ không nhìn hoàn cảnh, chẳng xem ai ra gì này thật khiến người mở mang tầm mắt.

Ba người của Thiên Tâm Các đưa mắt trao đổi một chút, ra sức phán đoán thân phận của nhóm người vừa xuất hiện. Vệ Diên - Lão nhị tinh mắt nhìn thấy Tạ Thanh đứng phía sau hai người Bạch Dữ, đánh mắt với lão đại, lão tam ý nói. Hai người còn lại lập tức lĩnh ngộ, thế nhưng ba người càng thêm kinh ngạc cùng tò mò thân phận của hai nam nhân áo trắng tóc trắng còn lại.

Rốt cuộc thân phận của họ là gì mà có thể khiến cho Tạ Thanh cam nguyện nhường sân khấu?

.