"Nhưng mà..." Tô Dĩ An ngần ngại.
Thế mà Vũ Dương vẫn trấn an cô vô cùng nhẹ nhàng và hiền từ, khiến cô dường như không dám tin người đang đứng trước mắt mình chính là thằng nhóc quỷ học sinh của cô.
Không để cô suy nghĩ, Vũ Dương kéo luôn cô vào bên trong, nhập vào đám đông đang vui đùa bên trong, chơi bời đến tận tối mịt.
Tô Dĩ An cũng vì thế mà cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó. Cô cười tươi roi rói, chơi nhiều trò với Vũ Dương. Nhìn cô tươi tỉnh như thế, cậu cũng an tâm thêm đôi phần.
Mãi tới tận khuya, mọi người về hết, cả hai người cũng mới về nhà.
Vũ Dương đưa cô tới trước cổng dãy nhà trọ. Cô biết ơn Vũ Dương ghê lắm, không ngừng cảm ơn.
Tiện thể lúc đó, cô tặng luôn cho tên nhóc món quá của cô, quả cầu tuyết ấy.
Cầm trên tay hộp quà của Vũ Dương, trên bàn vẫn còn một hộp của Vũ Lăng, cô lại có chút chần chừ. Chuyện xảy ra như thế này, biết bao giờ mới có cơ hội tặng quà cho anh ấy nữa đây?
Chỉ còn ngày mai nữa là hết không khí giáng sinh rôi.
Nhưng rồi cô cũng chỉ đành tặc lưỡi cho qua, chỉ mang hộp quà của Vũ Dương ra, tặng cho cậu.
Bỗng nhiên được nhận quà, Vũ Dương thích ghê lắm, còn ngắm nghía một hồi lâu, không dám mở. Tô Dĩ An cũng chỉ biết bất lực mà cười đùa. Vũ Dương cũng có lúc nhìn đáng yêu vô cùng.
Về tới Vũ gia, sắc mặt Vũ Dương lại trở nên sầm lại khi đi qua cánh cửa phòng của Vũ Lăng.
Dường như không nhịn nổi, cậu đẩy cửa bước vào bên trong, không thèm gõ cửa.
"Không phải anh đã bảo em không được tự ý vào phòng anh hay sao?"
Vũ Lăng ngồi trước màn hình máy tình gõ chương trình lập trình, dường như không có chút phản ứng nào khi Vũ Dương bước vào.
"Tại sao anh lại không tới nơi hẹn với Tô Dĩ An?" Vũ Dương cất giọng hỏi.
Cũng từ lúc đó, ngón tay đang gõ code lia lịa của Vũ Lằn cũng dừng lại.
Vũ Dương lại nói tiếp:
"Cô ấy đã đợi anh cả tiếng đồng hồ đấy! Anh biết không?"
Đuôi mày Vũ Lăng khẽ nhíu lại. Anh nhắm mắt điều hòa lại cảm xúc. Anh không muốn chỉ vì mấy lời nói của Vũ Dương mà giữa hai anh em lại gây ra mâu thuẫn.
"Và thế là em đã đi chơi với Tô Dĩ An?"
Vũ Dương sững người, có chút lắp bắp:
"Chuyện đó..."
Vũ Lăng đứng bật dậy, tiến tới chỗ Vũ Lăng, ánh mắt sâu thăm thẳm như không thấy đáy, chỉ nhìn vào khuôn mặt anh, thật sự không thể nào đoán được tâm trạng anh bây giờ như thế nào.
"Không phải anh đã cho em một cơ hội tốt để đi chơi với cô ấy rồi sao?"
Nói ra câu này, sao trong lòng anh cứ thấy nhoi nhói.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, Vũ Dương lại điên tiết mà gào lên:
"Anh điên à!"
"Vũ Dương!"
Vũ Dương mặt đỏ tía tai lên vì tức giận. Tay vẫn siết chặt lấy món quà mà Tô Dĩ An đã tặng. Chẳng có gì lạ khi Vũ Lăng cũng trông thấy.
"Quà của Tô Dĩ An sao?"
Vũ Dương vội rụt tay lại, giấu món quà sau lưng:
"Thì sao?"
Vũ Lăng không nói gì, chỉ thấy trong lòng vô cùng rối bời. Vũ Dương nhận được rất nhiều, nhưng anh thì lại không hề có một thứ gì.
Vũ Dương cúi gằm mặt xuống đất, nói:
"Em thích Tô Dĩ An, điều đó là thật. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc anh phải nhường cô ấy cho em!", giọng cậu bắt đầu run lên, "Em sẽ cố xem Tô Dĩ An là cô giáo thân thiết của mình. Vũ Lăng, em chỉ mong anh có thể nhận ra tình cảm của mình!"
Dừng một hồi lâu, Vũ Dương lại nói:
"Cũng đã quá lâu rồi, chị ấy ở trên thiên đường cũng không muốn trông thấy anh vì thương nhớ mà không dám động lòng đâu!"
Vũ Lăng khẽ chau mày, nhìn Vũ Dương bỏ đi. Tên nhóc đó...
Thật không thể ngờ anh lại bị một thằng nhóc mười mấy tuổi dạy cách yêu đương.
Nhưng cũng không thể ngờ rằng, Vũ Dương lại có nhiều suy nghĩ đến như vậy.
Quay về phòng mình, Vũ Dương ủ rũ nằm oạp xuống giường, bóc hộp quà
Quả cầu tuyết xinh đẹp, lấp lánh trước mắt cậu, khiến tâm trạng Vũ Dương cũng đỡ hơn phần nào.
Cậu bật cười:
"Nghĩ tôi mấy tuổi rồi mà còn tặng cái này cơ chứ?"
Nhưng dù sao thì cũng đẹp. Cậu đặt luôn nó trên bàn học, xem như là trang trí.
Chơi bời cả ngày, mệt lử. Vừa ngả lưng xuống giường, Vũ Dương không buồn nghĩ ngợi gì nữa, chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng ở căn phòng bên kia, Vũ Lăng lại không tài nào tập trung nổi vào chương trình. Đầu óc anh hoàn toàn rối bời, chỉ toàn là hình ảnh Tô Dĩ An và Vũ Dương đi chơi với nhau.
Chẳng hiểu từ bao giờ, bất cứ thứ gì liên quan đến Tô Dĩ An, anh lại thấy "nhạy cảm" vô cùng.
Đã vậy, đã gần một giờ đêm, Hoắc Thừa Ân thấy tài khoản của anh còn hoạt động, điên khùng nhảy vào nhắn tin:
[Vũ Lăng, tớ tưởng cậu đi chơi với Tô Dĩ An? Sao lại thành đi chơi với Vũ Dương rồi?]
Lúc ở quảng trường, anh cũng đã trông thấy Tô Dĩ An. Dù sao ai cũng tới đó, việc Hoắc Thừa Ân bắt gặp Tô Dĩ An cũng là chuyện thường.
Đọc dòng tin nhắn của Hoắc Thừa Ân, sắc mặt Vũ Lăng khó coi vô cùng. Tâm trạng anh vốn đang không tốt, lại đọc trúng tin nhắn của Hoắc Thừa Ân, tâm trạng đã xấu nay lại càng xấu hơn.
Anh nghiến răng ken két, gõ như búa nổ xuống bàn phím. Từ bàn phím laptop, phải thảm thương tới mức nào mà anh gõ nghe rõ mồn một tiếng "lạch cạch" của bàn phím cơ:
[Hoắc Thừa Ân! Cậu đang chọc tức tôi đúng không?]u000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000eu000e