Chương 33: Bước tiến vĩ đại

Vũ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:

"Cô ấy đã có ý định nghỉ dạy cho em!"

"Hả?" Vũ Dương gấp gáp ngồi bật dậy, nhưng cơn đau ở lưng lại nhói lên khiến cậu phải nằm bẹp xuống giường.

Tô Dĩ An, thật sự không muốn tới đây nữa! Vi cậu sao? Tô Dĩ An thật sự đã ghét cậu rồi?

Vũ Lăng chỉ biết im lặng nhìn Vũ Dương. Từ bao giờ một tên nhóc quỷ quái chỉ biết nghịch ngợm như Vũ Dương lại suy nghĩ nhiều như thế này?

"Tô Dĩ An tạm thời sẽ không đi đâu! Nhưng tốt nhất, đừng để lặp lại lần hai!"

Vũ Lăng vừa nói vừa cất đống hộp thuốc vào tủ, quay người bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình Vũ Dương trong phòng, cậu nằm lì trên giường, cả người ê ẩm đến không buồn hoạt động nữa.

Quay về phòng, Vũ Lăng mệt mỏi ngồi xuống giường, tháo chiếc băng trắng trên cổ tay ra.

Cổ tay sưng vù một cục to tướng. Lúc nãy vì ngăn cản bố, cổ tay có chút chấn thương nhẹ, nhưng có lẽ sẽ không sao.

Anh với lấy tuýp thuốc bôi mà Tô Dĩ An đã mua cho anh, nặn ra một ít rồi bôi lên cổ tay.

Quả nhiên, thuốc mà Tô Dĩ An mua hiệu nghiệm vô cùng.

Anh khẽ cười, cô nhóc đó, tính ra cũng rất giỏi chăm sóc người khác đó chứ.

Điện thoại sáng lên, một tin nhắn gửi tới. Thế mà lại là tin nhắn của Vũ Dương. Nó gửi tới một tấm hình có mã QR.

Khóe môi Vũ Lăng cong lên, nhanh chóng đi quét mã. Thằng quỷ con đó, vậy mà lại gửi mã QR của Tô Dĩ An cho anh.

Nếu như Vũ Dương không chủ động gửi tới, có lẽ anh cũng sẽ hỏi nó. Tâm trạng cút Tô Dĩ An bây giờ cũng không ổn chút nào, anh cũng lo lắng không kém.

Để có thể quyết định gửi mã QR của cô cho anh trai, Vũ Dương đã phải chần chừ đến mức nào.

Ting!



Lời mời kết bạn được gửi tới.

Tô Dĩ An cũng suýt chút nữa thì phụt ngụm nước trong miệng ra ngoài.

Vài ngày trước là thằng em, vậy mà bây giờ lại tiếp tục đến thằng anh gửi lời mời kết bạn cho cô.

Hai anh em nhà này...quả nhiên là hai anh em ruột.

Nhưng lần này khác hơn. Thấy người gửi tới là Vũ Lăng, cô sướиɠ đến điên người. Ai mà tin được anh ta là người chủ động gửi lời mời kết hạn cho cô cơ chứ.

Phải chấp nhận! Ngay và luôn! Không thừa không thiếu một giây! Có hội tốt như thế, sao cô lại có thể dễ dàng buông đi được? Liêm sỉ là gì? Cô không biết!

Vừa gửi lời mời kết bạn, ngay một giây sau Tô Dĩ An đã chấp thuận.

Vũ Lăng lắc đầu ngán ngẩm, bật cười nhìn màn hình điện thoại:

"Có thể đừng hấp tấp như thế không?"

Tô Dĩ An trong lòng sướиɠ rơn như nhặt được vàng. Ngay từ lúc nãy, khi được anh ôm vào lòng, cô đã tự thề với lòng mình, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải kiên quyết theo đuổi anh đến cùng. Cho dù anh từ chối cô một ngàn lần, cô cũng không sợ nữa đâu.

Trong đầu cô đang điên loạn lên vì cái suy nghĩ: "Hay là ngày mai mình tỏ tình?"

Nhưng rồi cô lại lắc đầu nguầy nguậy, đỏ ửng mặt lên mà nhanh phóng phủ nhận. Không thể như vậy được. Cả hai gặp nhau chưa được bao lâu, sao cô có thể tự nhiên mà tỏ tình anh ta chứ? Từ chối là cái chắc.

Không được, đã đến bước này rồi, chẳng lẽ kết bạn xong là thôi?

Thế là Tô Dĩ An quyết định đánh bạo nhắn tin:

[Tiền bối, Vũ Dương ổn rồi chứ?]

Vũ Lăng cũng chỉ đành chép miệng. Cô nhóc này đúng thật là không biết giữ giá sao?

Tay Vũ Lăng lướt nhanh trên điện thoại, viết lên hai chữ ngắn gọn: "Ổn rồi!"

Nhưng hình như...hơi cộc lốc...



Vũ Lăng thở dài đỡ trán, nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu, chần chừ không dám gửi tin nhắn. Đám con gái như Tô Dĩ An mẫn cảm lắm, anh chưa nhắn tin với con gái bao giờ, thế nên...bây giờ cũng có chút rắc rối.

Nhắn tin với con gái, quả thực quá khác biệt so với nhắn tin với con trai. Quá rắc rối rồi.

Hết cách, Vũ Lăng chỉ đành nhắn dài ra một chút:

[Vũ Dương vẫn ổn! Cô không cần quá lo lắng!]

Như vậy chắc ổn rồi nhỉ?

Tin nhắn gửi tới khiến Tô Dĩ An cũng sững sờ đôi chút. Vũ Lăng lại có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy sao? Thật không thể tin được!

Vậy hóa ra, ngoài đời anh ta nhìn lạnh lùng vậy chứ nhắn tin thì cũng thân thiện đó nhỉ?

Tô Dĩ An cứ nghĩ đơn giản như thế, nhưng cô đâu có tin được để nhắn cho cô một tin nhắn ngắn gọn như thế, Vũ Lăng đã phải tốn bao nhiêu nơ-ron thần kinh để nghĩ chứ?

Cô sung sướиɠ tới quên cả trả lời, chạy tới chỗ Diệp Lục Nghiên, phấn khích lạ thường:

"Lục Nghiên! Lục Nghiên! Xem này! Bọn mình nhắn tin với nhau rồi!"

Diệp Lục Nghiên mặt mày đính đầy màu, trên vành tai còn cài một cây bút chì, mắt đen như gấu trúc vì thiếu ngủ. Diệp Lục Nghiên theo học ngành thiết kế, Tô Dĩ An không biết cái ngành ấy học những gì mà cô thấy Diệp Lục Nghiên phải vẽ luôn tay, thậm chí bây giờ còn phải vẽ gần như thâu đêm để hoàn thành.

Vốn đã mệt nhoài, nhìn màn hình điện thoại của Tô Dĩ An, cô lại bĩu môi:

"Chỉ mới nhắn với nhau được hai dòng, khoe mẽ gì chứ?"

"Đó là cả một bước tiến vĩ đại của tớ đấy!" Tô Dĩ An nói.

Được Vũ Lăng gửi lời mời kết bạn, lại còn nhắn tin với nhau, đến nằm mơ cô cũng không dám tin.

Bên phía Vũ Lăng, thấy cô đọc mà không trả lời, khuôn mặt Vũ Lăng sa sầm hẳn, đen kịt như nhọ nồi.

Điên rồi! Mày điên rồi Vũ Lăng! Bây giờ đến lượt mày mất giá hay sao? Lại còn ngồi canh điện thoại nhờ người ta trả lời tin nhắn sao?

Có lẽ phím mà anh bấm nhiều nhất trên điện thoại, chính là nút xóa.