Kể từ sau khi Tô Hạo lật đổ học viên cấp ba, thì toàn bộ bầu không khí táo bạo ở trong học viện cũng yên tĩnh hơn nhiều, đi đâu cũng có thể nhìn thấy thân ảnh người ta luyện tập.
Đối với biến hóa như thế, tất cả mọi người đều đưa ra lý giải.
"Cái này chính là trách nhiệm cường giả mà Ngô Hướng Võ nói ra!."
Dưới nhận định của bọn hắn, Ngô Hướng Võ dùng sức mạnh của mình, thay đổi toàn bộ bầu không khí của học viện, cảnh tỉnh rất nhiều đệ tử bởi vì có chút tài năng mà khinh đời. Ngô Hướng Võ còn được mọi người công nhận là đệ nhất cao thủ của Học viện, còn là "Cường giả có trách nhiệm."
Đồng thời, chuyện này còn làm cho nhiều thiên kiêu chi tử, tiến hành tự cảnh tỉnh lại bản thân mình: Ta được người đời gọi là thiên tài, nhưng thực sự hợp cách sao?
Ngô Hướng Võ lúc này, không còn được gọi là "Táo Bạo Phi Nhân Ngô Hướng Võ" nữa rồi, hình tượng của hắn đã trở thành chói rọi, nhiều chuyện hoang đường hắn làm ra, cũng bị người ta bắt đầu đào móc lại để nghiên cứu học tập, sau đó từ đó cho ra một ít triết ly về nhân sinh.
Ngày hôm sau, Tiểu Béo tìm được Tô Hạo, vẻ mặt lo lắng, lặng lẽ nói ra: "Hướng Võ, ta mới nhận được tin tức, nghe nói Đan Toại muốn tìm ngươi trả thù. Tuyên bố muốn gϊếŧ ngươi. Ngươi phải cẩn thận a."
Lông mày Tô Hạo nhíu lại, kinh ngạc nói: "Đan Toại là ai?"
Tiểu Béo lập tức khoa chân múa tay nói: "Chính là cái tên đầu nhím đệ tử cấp ba kia, bị ngươi đá một cước vào háng, nghe nói trong nhà tìm quan hệ, muốn tìm sát thủ cường đại gϊếŧ ngươi."
Tô Hạo sau khi nghe xong, gật gật đầu nói: " Ừ, tốt, hiểu rồi!."
Tiểu Béo vội vàng la lên:"Không phải, Hướng Võ, ngươi một chút cũng không lo lắng gì sao? Sát thủ đấy! Nếu ngươi gặp phải nhất định sẽ chết!."
Tô Hạo cười nói: "Chẳng lẽ ta lo thì hắn sẽ không tới à?"
Tiểu Béo nói: "Ta sao biết được a! Hướng Võ, nếu không chúng ta đi tìm lão sư nhờ giúp đi!."
"Ngươi đến tìm lão sư thì thế nào? Lão sư cũng không thể bởi vì mấy tin tức này, tùy thời ở bên cạnh ngươi được?"
Tiểu Béo cụt hứng ngồi xuống nói: "Vậy làm sao đây bây giờ! Nếu không để ta chạy về nhà kêu cha ta tới! Cha ta lợi hại lắm đấy, nhất định sẽ bảo vệ được ngươi."
Tô Hạo lắc đầu, hiện tại Lão Lý đánh chưa chắc đã ăn hắn, đến đây hỗ trợ thì có tác dụng gì?
Tô Hạo thả sách xuống, nghiêm túc nói với Tiểu Béo: "Nếu như ngươi thật sự muốn giúp đỡ ta, thì ngươi giúp ta nghe ngóng về tên Đan Toại nhiều một chút, hắn thường xuyên xuất hiện ở đâu, bối cảnh trong nhà thế nào, ở đâu....Nếu quả thật hắn dám tìm người ám sát ta, ta sẽ gϊếŧ chết hắn."
Tiểu Béo muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi: "Hướng Võ, ngươi nghiêm túc?"
Tô Hạo gật đầu nói: "Đương nhiên."
"Tốt lắm, ngươi cẩn thận một chút!." Tiểu Béo gật đầu rời đi.
Sau khi Tiểu Béo rời đi, khuôn mặt Tô Hạo liền lạnh xuống.
Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, bởi vì hắn sớm biết sẽ có phiền toái tìm tới cửa. Thứ hiện tại hắn cần là làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây.
Một người sinh sống ở trên thế giới này, chắc chắn sẽ có ngàn vạn mối quan hệ, gϊếŧ chết một người, sẽ có người thứ hai xuất hiện, dùng danh nghĩa vì báo thù người đâu tiền mà làm hắn phiền toái, nếu như gϊếŧ người thứ hai, thì đến người thứ ba, gϊếŧ càng nhiều, thì càng nhiều người chạy đến báo thú, cứ như vậy tiếp diễn....
Trừ khi có thể gϊếŧ tất cả, gϊếŧ đến khi bọn họ kinh sợ, nhổ cỏ tận gốc.
Hiển nhiên, điều này không thực tế lắm.
Tô Hạo chuyển sinh đến thế giới này, mục tiêu của hắn hết sức rõ ràng, chính là vì có thể sống lâu nhất, sau đó tận khả năng học tập cái loại tri thức, làm bản thân đạt đến trình độ nhất định, vì thế giới này mà hồi đáp một chút.
Nhưng mà, mục tiêu đơn giản như vậy nhưng khi thực hiện thì hết sức khó khăn, chắc chắn sẽ đủ loại chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, mang đi tính mạng của hắn, nên hắn vẫn luôn cực lực tránh cho chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Nhưng một khi chỉ cần người nhắc lên mối quan hệ, thì khó mà tránh khỏi phiền phức.
Chỉ có thể trực tiếp đối mặt, sau đó dùng lực lượng cường đại đem tất cả phiền toái nghiền ép.
Tô Hạo ngồi ở phía cửa sổ thư viện Lăng Vân, suy tư, một lát sau.
Hắn trực tiếp đứng dậy đi tìm lão Lưu đầu trọc, chính là thầy giáo hướng dẫn của hắn.
Tô Hạo sau khi tìm được lão Lưu, liền nói thẳng: "Lưu Lão Sư, ngài có rảnh không? Ta có một chút ít vấn đề muốn thỉnh giáo ngài."
Lão Lưu thấy Tô Hạo tìm mình thì cũng không quá kinh ngạc, mặt mỉm cười gật đầu: "Được, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện."
Tô Hạo nhìn xung quanh còn lão sư khác, cũng tò mò liếc nhìn về phía này, hắn liền gật đầu nói: "Được, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, không quấy rầy đến người khác."
"Ta biết rõ một nơi, ngươi đi theo ta." Lão Lưu đứng dậy đi ra ngoài trước tiên. Tô Hạo đi theo ở phía sau.
Phùng Mãn Nhi cùng các lão sư định hóng chuyện, thấy bọn họ đi ra liền thất vọng, mất đi vài chuyện bát quái.
Một lát sau, các lão sư lại tiếp tục thảo luận về Tô Hạo, từng người một đều phát biểu ý kiến của mình về hắn, bàn luận xa xôi, sau đó lại tranh cãi nhau đến lúc đỏ mặt.
....
Tô Hạo đi theo Lão Lưu tiến vào một khu rừng nhỏ yên tĩnh, nơi đây u tĩnh nhẹ nhàng khoan khoái, chính giữa còn có một cái bàn hai ghế đá, là một nơi tốt.
"Ngồi xuống nói chuyện!." Lão Lưu ngồi xuống trước, lại chỉ về cái ghế đối điện.
Tô Hạo nghe vậy ngồi xuống.
Còn không đợi Tô Hạo mở miệng, lão Lưu mỉm cười nói: "Ta đoán, ngươi tìm đến ta vì sự tình Đàn Toại phải không?"
Tô Hạo vốn định gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: "Cũng có một phần, nhưng chủ yếu về vấn đề võ giả."
Lão Lưu hiểu rõ gật đầu nói: "Tin tức kia là thật, Đan Toại xác thực nhờ người chuẩn bị gϊếŧ ngươi. Chuẩn xác mà nói, là phụ thân Đan Toại tự mình xuất thủ gϊếŧ ngươi."
Tô Hạo cau mày nói: "Phụ thân của Đan Toại?"
Lão Lưu nói: "Phụ thân của Đan Toại là võ giả tinh anh cao giai, cũng có một chút quan hệ, bất quá cũng không cường đại lắm, chỉ là phiền toái nhỏ."
Tô Hạo hỏi: "Bọn họ có thể mời võ giả tông sư không?"
Lão Lưu bật cười nói: "Làm sao có thể? Võ giả Tông Sư cũng không phải rau cải trắng, không dễ mời như vậy, hơn nữa, mỗi võ giả Tông Sư đều vì nhân tộc mà ra sức chiến đấu, đều có nhiệm vụ riêng của mình, ai mà rảnh đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Tô Hạo gật gật đầu, trong lòng hiểu ra điểm mấu chốt.
Giọng nói của Lão Lưu cũng trở nên vô cùng kiên định: "Ngươi yên tâm đi! Nơi nay là Học Viện Võ Giả Lăng Vân, không có bất kỳ ngoại nhân nào được xông vào, kể cả Tông Sư Võ Giả xông vào học viện chúng ta, cũng khó mà toàn thây thoát ra ngoài."
Tô Hạo lập tức lên tiếng cảm ơn: "Ta hiểu rồi, cảm ơn Lưu lão sư."
Sau đó liền hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất: "Lưu lão sư, ta hôm nay hẹn ngài ra đây, chủ yếu muốn hỏi về phương diện võ giả."
Lão Lưu lộ ra mim cười, nói:"Ngươi rất ít khi thỉnh giáo về vấn đề, nên chắc hẳn câu hỏi này không dễ, ngươi hỏi đi, ta biết gì nói nấy, không biết không nói."
Tô Hạo lập tức nói: "Lưu lão sư, huyết khí của ta bây giờ đã đạt đến cực hạn của thân thể....Tuy rằng chậm rãi đợi thân thể trưởng thành vẫn có thể tăng thêm nữa, nhưng đối với ta chút này cũng quá thấp, vì vậy ta nghĩ, ở mấy tháng tiếp theo, tiến giai lên võ giả Tông Sư, mong Lưu Lão Sư chỉ điểm."
"Ha hả?" Nụ cười trên môi Lưu lão sư cứng lại, tự hồ nghe không rõ, sững sờ hỏi một tiếng.
Tô Hạo chỉ có thể nói lại lần nữa: "Lưu lão sư, hiện tại ta đã đạt đến võ giả tinh anh cao đoạn, muốn tiến giai lên võ giả Tông Sư, mời Lưu Lão Sư dạy ta."
Lão Lưu nghe xong lời nói của Tô Hạo, đôi mắt lập tức mở lớn. Dùng biểu lộ khó tin từ trước đến nay nhìn Tô Hạo.
"Thật sự?"
Tô Hạo thở dài, cũng không đáp lời, trực tiếp đi vào bãi đất trống, tay phải nắm lại, huyết khí trong nháy mắt tràn ra bao phủ lấy cánh tay.
Tô Hạo quát nhẹ một tiếng, một quyền đấm xuống đất.
"Oanh —— "
Bùn đất bay vụn ra, trên mặt đất hình thành một cái lỗ hơn một thước.