Tô Hạo không muốn sau này lại xảy ra chuyện đệ tử cấp bốn chạy tới chặn đường, vì vậy dứt khoát xử lí vấn đề, một hơi giải quyết toàn bộ, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Còn chuyện đánh từng cấp một gì gì đó, quá lãng phí thời gian rồi, hắn không có rảnh như vậy.
Khi danh hào "Ngô Hướng Võ" của hắn chấn nhϊếp mọi người rồi, thì khẳng định sẽ không có một chuyện phiền phức nào xảy ra.
Trước kia xem tiểu thuyết hay TV, nhân vật chính đánh tiểu nhân xong, thì lại tới người lớn, đánh người lớn xong thì tới lão nhân, hết đánh người này lại đánh người nọ, mọi chuyện đều phát sinh lên người nhân vật chính.
Lúc đó hắn xem thì rất thoải mái, nhưng khi mọi chuyện phát sinh lên người hắn thì hắn không hề vui.
Mỗi ngày đánh lớn rồi lại đánh nhỏ, thời gian đâu mà hắn còn học tập? Hắn còn phải luyện võ nữa, vì vậy, khi hắn gặp được một chuyện phiền toái, thì ưa thích xử lý cả tai họa ngầm. Bằng không rất nhiều tri thức ở trong quả cầu không gian lúc nào hắn mới có thể học xong được?
Ví dụ như gần đây hắn không có thời gian nghiên cứu về máy tính quang học cùng máy tính lượng tử. Vì vậy lực tính toán của quả cầu ánh sáng cũng chưa được tăng cao, khiến cho "Vũ Trụ Ánh Sáng" của hắn không thể update thêm phiên bản mới, lúc đó, quả cẩu ánh sáng đối với hắn cũng không có trợ giúp gì lớn.
Vì vậy, hắn rất cần thời gian để học tập.
Hơn nữa, gần đây hắn có kế hoạch đột phá Võ Giả Tông Sư, cần phải tĩnh tâm.
Tuy nhiên hỏi nhiều người như vậy, hắn mới hiểu rõ tình huống trong học viện, ở học viện, chắc chắn sẽ không gặp được học viên cấp bốn, bởi vì đệ tử cấp bốn đã gia nhập cái đội thủ thành để thực tập.
Tô Hạo lúc này mới yên lòng, sau khi hắn dạy cho để tử cấp ba cùng cấp hai một trận, thì về sau chắc hẳn sẽ không có chuyện phiền toái gì đâu.
Bất quá hôm nay hắn xúc động đá nát hai quả trứng của tên đầu nhím, chắc chắn tên kia sẽ nghĩ biện pháp trả thù. Hắn cần chuẩn bị sẵn sàng mới được, nếu có năng lực, thì đem đối phương cùng chỗ dựa sau lưng diệt hết.
"Như vậy chuyện kế tiếp, chính là đột phá lên võ giả tông sư, phòng ngừa vạn nhất."
Nghĩ vậy, Tô Hạo đi đến bên cạnh Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo, người xung quanh thấy vậy liền thối lui ra xa.
"Tiểu Béo, Thanh Thanh, chúng ta đi thôi!."
Đám người Tô Hạo vừa chuẩn bị rời đi.
Thì một tiếng kêu khẽ truyền đến "Đứng lại!."
Tô Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện là nữ tử tóc ngắn hắn mới đập mở miệng, hắn đối với cô bé này cũng có ấn tượng nhất định, bởi vì trong nhiều đệ tử như vậy, chỉ có nàng là võ giả tinh anh duy nhất.
Tô Hạo cau mày, than nhiên nói: "Sao, ngươi có việc gì?"
Diệp Tiểu Mộng khó thở: "Ngươi là ai, tại sao lại đến đây đại náo một trận, rồi lại phủi mông bỏ đi, ngươi coi nơi này là gì, chúng ta là cái gì? Là công cụ cho ngươi hả giận sao?"
"Công cụ hả giận?" Tô Hạo nhìn nhìn đối phương, nói tiếp: "Các ngươi còn chưa xứng!."
"Ngươi..." Diệp Tiểu Mộng chỉ vào Tô Hạo, tức giận đến nỗi nói không ra lời, nếu không phải nàng xác thực đánh không lại, thì nàng đã xông lên đâm mù mắt đối phương rồi.
Tô Hạo lại nói: "Nếu không có việc gì khác, ta đi đây!."
"Đứng lại!." Diệp Tiểu Mộng chợt quát lên một tiếng, trực tiếp chạy đến trước mặt Tô Hạo, lạnh lùng nói: "Ngươi phải nói lý do cho ta biết, bằng không cho dù ta có chết ở đây, cũng sẽ không cho ngươi rời đi."
Tô Hạo đột nhiên nở nụ cười lạnh: "Nói rõ? Ngươi đang chọc ta cười à?"
Diệp Tiểu Mộng nói: "Không có gì buồn cười cả! Ngươi phải nói cho rõ ràng, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Ánh mắt Tô Hạo chuyển lạnh: "Ngươi đang uy hϊếp ta sao?"
Nội tâm Diệp Tiểu Mộng run lên, nhưng chính nghĩa ở trong lòng làm cho nàng không lùi bước: "Không phải uy hϊếp, mà ta không thể không biết lý do mình bị đánh một trận vô duyên thế được. Đệ tử năm ba chúng ta cũng không thể không biết lý do vì sao mình bị đánh. Chúng ta cũng không phải công cụ hả giận cho ngươi, hay là bậc thang cho danh tiếng của ngươi."
Tô Hạo tiến lên một bước, đối mặt với Diệp Tiểu Mộng: "Vì vậy ta mới nói ngươi đang kể chuyện cười."
Diệp Tiểu Mông nghi hoặc.
Tô Hạo tiếp tục nói: "Ngay tại thời điểm vừa rồi, có một đám đệ tử cấp ba ngăn trước cửa ký túc xá nữ sinh cấp một, dùng vũ lực bức hϊếp một tiểu nữ sinh, bảo nàng trở thành bạn gái một tháng, không đồng ý thì đánh bạn cùng phòng của nàng. Ngươi nói cho ta biết, bọn họ có đáng bị đánh hay không?"
Diệp Tiểu Mộng lúc này mới biết chuyện xảy ra, sắc mặt xanh mét nói: "Bọn hắn ở đâu?"
Tô Hạo cười nói: "A! Sớm bị ta đánh gãy tay gãy chân rồi, bằng không thì chờ ngươi đi xử lý à?"
Diệp Tiểu Mộng không phục nói: "Sự tình do bọn hắn gây nên, xử bọn hắn là đủ rồi, tại sao ngươi lại đánh hết toàn bộ đệ tử cấp ba, ngươi đây không phải muốn hả giận hay sao?"
Tô Hạo nói: "Ngươi nói sai rồi, ngươi còn chưa biết rõ nguyên nhân đâu."
Diệp Tiểu Mộng nhíu mày nói: "Nguyên nhân gì?"
To Hạo nói: "Ngươi chính là đệ tử cấp ba mạnh nhất phải không?"
Diệp Tiểu Mộng trực tiếp gật đầu.
Tô Hạo cười nhạo: "Nguyên nhân ngay tại chính ngươi!."
"Ngươi có ý gì?"
Tô Hạo lắc đầu nói :"Ngươi là một kẻ mạnh không hợp lệ, tuy sức mạnh vượt quá đám bạn cùng lứa tuổi, nhưng lại không có một chút tác dụng. Ngươi khả năng không rõ, ở bên trong một quần thể, người mạnh nhất sẽ phải làm tốt công việc dẫn đầu, hoàn toàn đem ý chí của mình, quán triệt xuống dưới, làm cho cả quần thể biết ý của ngươi mà làm việc, khiến cho cả quần thể có thể bộc phát lực lượng cường đại."
"Mà ngươi thì sao? Ngươi có vai trò gì? Ngươi có xứng với danh xưng mạnh nhất đệ tử cấp ba không?"
"Đệ tử cấp ba của ngươi vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm, không có ai quản thúc. Hôm nay khi dễ đệ tử cấp một ,ngày mai khi dễ người yếu đuối, ngày sau thiếu tiền, liền chặn đường ăn cướp, tương lai có phải ỷ vào lực lượng cường đại, thích ai gϊếŧ nấy. Mà ngươi thì sao? Ngươi cái gì cũng không biết, cho dù có biết, cũng sẽ dung túng đối phương. Xin hỏi, ngươi có tác dụng gì? có quy củ không?"
Diệp Tiểu Mộng mở to hai mắt mà nhìn, vẻ mặt sợ hãi.
Tô Hạo tiếp tục nói: "Hôm nay xảy ra chuyện này, nếu như không có ta, ngươi thử đoán hậu quả thế nào? Ngươi cảm thấy, chuyện này đối với học viên cấp một sẽ xảy ra tâm lý bi thương thế nào? Người phạm sai lầm chính là những tên ác ôn kia, nhưng với tư cách là người mạnh nhất đệ tử cấp ba, ngươi nói cho ta biết, ngươi có đáng bị đánh hay không? Mà mấy người còn lại, với tư cách bạn của đám người kia, cũng dung túng chuyện này phát sinh, là vô tội sao? Có đáng bị đánh không?"
Tô Hạo lớn tiến nói: "Ta nói cho ngươi biết! Dung túng người khác làm chuyện xấu, còn đáng giận hơn mấy người kia!."
Dứt lời, Tô Hạo tiến lên một bước, một quyền đem Diệp Tiểu Mộng đánh bay.
Mà Diệp Tiểu Mộng thì ngây ngây ngốc ngốc, không tránh không né, sau khi ngã trên mặt đất, cũng không nổi giận, hai mắt nhìn chằm chằm trên bầu trời, chỉ thấp giọng thì thào nói: "Ta không quản...là sai rồi sao?"
Mà Tiêu Ngọc Thư, cũng bị chấn nhϊếp một chỗ: "Ta....ta cũng sai rồi sao?"
Ngay cả thiên tài của Kim gia, Kim Đại Yên cũng sững sờ nhìn bóng lưng của Tô Hạo, như thể suy nghĩ điều gì.
Toàn bộ người tự xưng mình là bất phàm ở đây, cũng bị mấy lời nói vừa rồi của Tô Hạo chấn nhϊếp.
Tựa hồ như đã mình bạch ra đạo lý gì, hay vẫn còn đang mơ hồ.
Bọn họ giống như đã hiểu rõ kẻ vô pháp vô thiên "Ngô Hướng Võ", lại giống như nhìn không hiểu.
Những lời này vừa nói ra, làm cho tất cả mọi người phải thay đổi cách nhìn về Tô Hạo, trong lòng thì tự nói một câu: Có lẽ, Táo Bạo Phi Nhân Ngô Hướng Võ cũng không cuồng vọng ngang ngược như trong tưởng tượng?
"Tiểu tử này, thú vị!."
Xa Xa ở trên mái nhà, có một nam tử mặt áo bào màu trắng hình đám mây, cười ha ha vài tiếng.
Người này chính là viện trưởng của học viện võ giả Lăng Vân, Tiếu Quý Hiên, trò khôi hài này, hắn đã xem từ đầu tới cuối.