Cách luyện võ trưởng của đệ tử cấp ba không xa có một Luyện Thí Tràng rất lớn, nơi đây đều giam giữ rất nhiều hung thú nguy hiểm, mấy con hung thú này chuyên môn để cho đệ tử cấp ba tiến hành thực chiến.
Lúc này, trong một căn phòng phong bế, có một nữ hài khoản mười hai mười ba tuổi, mái tóc ngắn, đang cùng một con hung thú có hình thể to lớn giằng co.
Hung thú này cao khoản hai mét, thân dài ít nhất ba mét, thân thể to lớn, bộ dạng như gấu, nhưng cũng không phải là gấu, đầu thì giống cá sấu, có một cái miệng vô cùng dài, lộ ra hàm răng nhọn, xếp đặt chỉnh tề, từ đầu tới thân theo đường xương sống thì mọc ra xương nhọn, nhìn qua vô cùng hung dữ.
Hung thú này tên là Ngạc Xỉ Thú, là một hung thú đẳng cấp rất thấp,mặc dù thực lực mới chỉ là võ giả tinh anh, võ giả tinh anh sơ giai chưa chắc đã là đối thủ của nó.
Thiếu nữ tóc ngắn đột nhiên triển khai chiến kỹ, bay thẳng vào trước mặt Ngạc Xỉ Thú, thời điểm Ngạc Xí Thủ há muốn cắn ra, thì nàng đột nhiên chuyển hướng lao sang một bên, sao đó tung ra một đòn đá cao nhắm vào trên cổ Ngạc Xỉ Thú, khiến toàn bộ người Ngạc Xỉ Thú lật ra sau.
"Ngạc Ngạc!." Yết hầu Ngạc Xỉ Thú phát ra tiếng kêu nặng nề thảm thiết, móng vuốt nhỏ bé hướng thiếu nữ tóc ngắn đánh tới.
Thiếu nữ tóc ngắn nhẹ nhàng nhảy lên, liền tránh được đòn đánh từ móng vuốt, thời điểm đang muốn tiếp túc tấn công, thì ở ngoài cửa truyền đến giọng nói hấp tấp.
"Tiểu Mộng lão đại, ngươi may ra đây, bên phía luyện võ trường xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì?" Thiếu nữ tóc ngắn tung một cước đá bay Ngạc Xỉ Thú đang tức giận ra. Sau đó nàng thừa cơ mở cửa, thoát ra ngoài.
"Ngươi nhanh đi theo ta, chỉ có thể ngươi mới ngăn được tên điên kia thôi!." Mới ra cửa, một thiếu nữ tàn nhanh đã lôi nàng trực tiếp chạy đi.
....
Bên kia, đệ tử cấp ba đã mất đi ý chí chống cự, nhìn thấy Tô Hạo xông đến, bọn họ liền tản ra như chim, riêng phần mình tự bay để thoát chết. Trong lúc nhất thời, Tô Hạo không thể đuổi hết kịp tất cả mọi người, nên hiệu suất có chút thấp.
Một lát sau, Tô Hạo ngừng lại, bất mãn nói: "Các ngươi còn có cốt khí của đệ tử cấp ba hay không? Mau tới đây, chúng ta phân ra cao thấp! Các ngươi có thể cùng lên hay lên từ từ cũng được."
Lúc này, trong lòng đệ tử cấp ba đều mắng Tô Hạo là rắm thối, nhưng bọn họ cũng chỉ dám mắng trong lòng, nửa chữ cũng không dám nói.
Bởi vì bọn họ đều rõ một điều, chỉ cần bị Tô Hạo nhắm tới, thì khỏi phải chạy.
Đúng lúc này, một đám người vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp, hướng Tô Hạo đi tới.
Thiếu nữ tóc ngắn đang mặc một bộ đồ luyện võ, toàn bộ người lộ ra khí chất hào hùng, nếu không phải nàng là nữ, thì đoán chừng rất nhiều nam sinh nguyện ý kết bái huynh đệ với nàng.
Một người trong đó chỉ vào Tô Hạo, vẻ mặt bi phẫn nói: "Tiểu Mộng lão đại, chính là hắn! Không biết hắn có phải bị bệnh hay không, chứ xông vào cứ gặp người là đánh!."
Diệp Tiểu Mộng hất cằm lên, giọng nói thanh thúy: "Tiểu Tử kia, ngươi tới đây kiếm chuyện sao?"
Tô Hạo nhếch miệng cười cười, cũng không nói chuyện, trực tiếp lao tới.
Muốn nói thì đợi tất cả mọi người đều nằm rồi nói. Đối diện nhiều người như vậy, hắn mà nói chuyện, bọn họ còn tưởng rằng hắn yếu thế, vì vậy, cứ để bọn họ ôm đất đã rồi nói tiếp.
"Cuồng Vọng!" Sắc mặt Diệp Tiểu Mộng chuyển sang lạnh lẽo, vượt qua đám người, nàng hướng Tô Họa lao tới. Nàng muốn giáo huấn cho thằng ngu này một bài học, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.
Ánh mắt Tô Hạo ngưng tụ, tốc độ của tiểu cô nương này nhanh hơn tốc độ của võ giả phổ thông rất nhiều, xem ra cũng có tí thực lực.
Nhưng mà, cũng không có ý nghĩa nào, Tô Hạo liền bộc phát huyết khí, tốc độ trong nháy mắt tăng cao đến tận cùng.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
"Thăng Không Quyền!."
Hai người rất nhanh tiếp xúc với nhau, tiểu cô nương Diệp Tiểu Mộng kêu thảm một tiếng, bay lên trên không, sau đó ngã ầm rơi xuống mặt đất.
Yên tĩnh!
Đệ tử cấp ba vốn đã tuyệt vọng, nay người mạnh nhất bọn hắn còn ngã xuống, cả đám bọn hắn còn hi vọng nào sao?
"Lên !!!!! Mọi người cùng nhau xông lên."
"Đúng! Chúng ta cùng nhau xông lên."
"Xông lên a!."
Trong giọng nói còn kèm theo vẻ bi hùng!
Nhưng mà vẫn như cũ, đều nằm đất, thực lực cách biệt quá xá, nhiều người cũng không thể bù được.
Sau khi tất cả mọi người đều nằm, Tô Hạo mới chậm rãi thở ra một hơi.
Đệ tử cấp ba so với để tự cấp hai thì mạnh hơn nhiều, trận gofl ngày hôm nay, khiến hắn tiêu hao không ít huyết khí.
....
"Oanh----."
Đệ tử cấp hai cùng cấp một vây xem liền oanh động hẳn lên.
Bọn hắn vừa tận mắt nhìn thấy một trận chiến huyền thoại sinh ra, một đệ tử cấp một đem toàn bộ đệ tử cấp ba đánh gã, bất kể là ai, cũng phải nằm đất, đến ngay cả thiên tài tấn cấp võ giả tinh anh, Diệp Tiểu Mộng lão đại, cũng bị một quyền đánh bay.
Nội tâm đệ tử cấp hai bây giờ cũng được thả lỏng. Mấy tháng trước bọn hắn bị Tô Hạo một người tẩn cho một trận, bây giờ nghĩ lại chuyện này cũng bình thường thôi, đến đệ tử cấp ba còn không phải là đối thủ, thì bọn hắn đánh không lại cũng là chuyện bình thường.
"Ngô Hướng Võ thật lợi hại! Một người đánh gã toàn bộ đệ tử cấp ba!."
"Không thể tưởng tượng nổi! Hôm nay có thể nhìn thấy kỳ tích như vậy, đáng gia cho việc ta trốn học!."
"Quả nhiên là Táo Bạo Phi Nhân Ngô Hướng Võ!."
"Về sau Ngô Hướng Võ chính là đại ca của ta, ngay mai ta phải đi hiếu kinh đại ca mới được, có ai đi chung không?"
"Có có, tính thêm ta với."
"Ta đi với!."
....
Tô Hạo đi tới, tiện tay kéo một người đang xem ra ngoài, hỏi: "Đúng rồi, ngươi biết đệ tử cấp bốn ở đâu không?"
Người nọ bối rối, lắp bắp nói ra: "Không....Không biết!."