Chương 42: Đệ Tử Cấp Bốn Ở Đâu (1)

Ở Học Viện Võ Giả Lăng Vân, đệ tử cấp ba, đã được lão sư dẫn dắt đi ra ngoài dã ngoại tiến hành thực chiến, chủ yếu là học tập kỹ xảo sinh tồn, cũng với kỹ xảo chiến đấu cùng dã thú.

Trải qua một năm ở bên ngoài huấn luyện, thì đệ tử cấp ba so với đệ tử cấp hai, cấp ba, đã kéo ra một chênh lệch vô cùng lớn, khí chất trên người cũng đã có chỗ bất đồng.

Hầu như đệ tử cấp ba nào, đều có kinh nghiệm giao thủ với mãnh thú, lợi hại một chút, thậm chí còn không cần lão sư bảo vệ, có thể giao phong cùng mãnh thú.

Nhưng những thứ này đối với Tô Hạo cũng chỉ là muỗi, vô luận đệ tử cấp ba có kinh nghiệm phong phú cỡ nào, thì cũng chỉ là đám nhóc mười hai mười ba tuổi, cả đám đều là võ giả phổ thông, cho dù là thiên tài đột phá lên võ giả tinh anh, thì cũng thuộc về tầng lớp thấp nhất, trong thân cũng chỉ sợ có vài giọt huyết khí tinh anh.

Mà Tô Hạo gắp mấy thứ này, đều có thể gϊếŧ chết trong nháy mắt.

Đi tới nơi đệ tử cấp ba đóng quân, Tô Hạo đem Hà Thanh Thanh giao cho tiểu Béo, sau đó hướng về phía đệ tử cấp ba đi đến, một đường cao giọng nói: "Tại hạ Ngô Hướng Võ, đặc biệt đến đây để lĩnh giáo mấy vị đệ tử cấp ba, để tránh khỏi mất thời gian, tất cả có thể cùng xông lên."

Lúc này, vô số đệ tử cấp hai cùng cấp một đã sớm chạy tới, ai nấy đều tìm một chỗ view đẹp để xem.

Mạc Tâm tiến đến gần mặt Kim Đại Yến, mở to hai mắt nhìn, tò mò hỏi: "Đại Yên ca, ngươi nói Ngô Hướng Võ có thể đánh thắng đệ tử cấp ba không? Những đề tử cấp ba này đều có thân thể vô cùng to lớn, nhìn qua là biết không dễ chọc rồi."

Kim Đại Yến cách xa khuôn mặt, lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, mấy người này ta nhìn không thấu."

Kim Tiểu Hàm kéo Mạc Tâm ra goài, đem ca ca của mình bảo vệ, nói: "Mạc Tâm, ngươi muốn hỏi thì ở nguyên một chỗ mà hỏi, đừng có chiếm tiện nghi của đại ca ta."

Mạc Tâm cười khanh khách nói: "Theo ta thấy, lần này Ngô Hướng Võ không làm được đâu, đệ tử cấp ba không giống như đệ tử cấp hai."

Kim Tiểu Hàm cũng gật đầu nói: "Ừm, ta cũng nghĩ vậy, hiện tại hắn cũng quá cuồng vọng rồi."

Mạc Tâm gật đầu nói: "Ngô Hướng Võ quả thật là yêu nghiệt, có vốn liếng để cuồng vọng. Tuy nhiên chỉ sợ lần này phải ngã đau rồi."

Mạc Tâm quay đầu mỉm cười nói: "Đại Yên ca, nói thế nào ngươi cũng là thiên tài của Lăng Vân trấn, vậy mà cũng hâm mộ bản lĩnh của Ngô Hướng Võ sao?"



Kim Đại Yến tỏ ra không sao, nói: "Đương nhiên là hâm mộ rồi, ta chỉ là thiên tài, còn hắn là yêu nghiệt, thiên tài sao có thể so sánh với yêu nghiệt được."

Mạc Tâm cùng Kim Tiểu Hàm không có lời nói để nói.

Bên kia, Tiêu Ngọc Thư đang đứng vào một góc nhỏ, lẳng lặng nhìn thân ảnh của Tô Hạo, một người lao vào thiên quan vạn mã, trong mắt hắn mang theo một chút mê mang, thì thào tự nói: "Ngô Hướng Võ, ta không bằng ngươi!."

....

Tô Hạo đi tới trước mặt một tên đệ tử cấp ba đang mê mang, đưa tay đánh ra một quyền. Đệ tử cấp ba này thấy vậy liền đưa tay ngăn cản, nhưng bị Tô Hạo dùng một chiêu Hoạt Ảnh Bổ đảo bước, đem một quyền chuẩn xác đánh vào cằm đối phương, khiến đối phương bay cao vài thước, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đánh ngất xỉu là chuyện tốt nhất, cũng bớt phải nhiều hơi.

Sau đó, hắn liền chạy về phía một người gần nhất.

Người nọ nhanh chóng triển khai tư thế, nhìn lộ tuyến di chuyển của Tô Hạo, vậy mà sớm đưa ra đòn dự đoán di chuyển.

Tô Hạo lần nữa dùng Hoạt Ảnh Bổ đổi bước, Thăng Không Quyền!.

Đem đối phương đánh bay!

Lúc này, đệ tử cấp ba mới kịp phản ứng, hôm nay có người đến phá quán rồi.

Gặp mặt liền đánh, một lời cũng không thèm nói, ra tay thì tàn nhẫn, cúng quá kiêu ngạo rồi!

Vì vậy, đại bộ phận đệ tử cấp ba đều hướng Tô Hạo vây lại, trong miệng thì la hét muốn dạy cho Tô Hạo một trận. Cũng có người tò mò đi qua xem, có chút không biết xảy ra chuyện gì.

Bất quá, không sao, rất nhanh bọn hắn liền biết rồi.



Bởi vì trong khoảng thời gian này, Tô Hạo lại dùng một quyền đánh bay người khác, một cước đạp bay một người, đối phương hoặc là vừa bay vừa rên, hoặc là trực tiếp ngất xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.

Rất nhanh, quân đoàn cảm tử xông lên đã bị tiêu diệt, hiện trường một mảnh lộn xộn.

Tô Hạo thì vẫn như cũ, đổi hướng đem một người đánh bay đi, sau đó lớn tiếng lặp lại lời nói: "Tại hạ Ngô Hướng Võ, đệ tử cấp một, hôm nay đến đây để lĩnh giáo đệ tử cấp ba, để tránh làm mất thời gian của mọi người, tất cả mọi người lao vào đi."

Tô Hạo nói xong, liền lao vào đại sát tứ phương, một quyền một cước đều có uy lực vô cùng mạnh, đυ.ng phải ai cũng khiến người nấy bay lên không trung, rơi xuống mặt đất.

Rất nhanh, những đệ tử cấp ba đứng dậy được liền sợ hãi, có người thì lựa chọn chạy trốn, có người có chút không cam lòng, xông lên lần nữa, nhưng lần này, sau khi bị đá bay xong, thì bọn họ không thể đứng dậy.

"Cái thằng ngốc này nổi điên rồi, cũng quá mạnh đi, chúng ta căn bản không ngăn được, các ngươi nhanh đi tìm Diệp Tiểu Mộng."

"Tìm Diệp Tiểu Mông? Ngươi còn mặt mũi nào không?"

"Đúng vậy, đánh không nổi đi tìm con gái tới cứu? Muốn tìm thì ngươi tìm đi, ta không tìm."

"Nhưng bây giờ chỉ có Diệp Tiểu Mộng mới là đối thủ của hắn thôi."

"Đúng vậy, Diệp Tiểu Mộng đã là võ giả tinh anh, cái này nhỏ này tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Tiểu Mộng."

"Mả mẹ nó, cái thằng nhỏ Hướng Võ lại xông tới bên này nữa rồi."

"Các ngươi cản lại nhanh lên, kéo dài thời gian, để ta chạy đi tìm Diệp Tiểu Mộng"

"Kéo cái thằng cha ngươi....!"

....