Tô Hạo trước đây đã đối mặt đầy đủ kiểu chết, nên đối với tử vong cũng không hề sợ hãi, điều này làm cho hắn thoạt nhìn rất trấn tĩnh.
Uy hϊếp tử vong ở ngay phía trước mắt, lần này hắn xem ra, tám chín phần khó thoát khỏi một kiếp, nhưng hắn cũng không tính đứng yên chịu trận.
Hai mắt hung đồ đỏ máu, tư duy như lâm vào điên cuông, dao bầu từ trong tay, đã không còn chuẩn xác.
Tô Hạo nhìn kỹ đường đao, đầu co rụt lại rồi dùng sức lăn về một hướng, tránh thoát khỏi đường đao của hung đồ, lại nhanh chóng đứng lên, hướng một phía trong góc phòng chạy tới, chỗ đó có chút chướng ngại, nói không chừng có thể tránh một cái.
Hung đồ một dao bổ hụt, hắn cũng không nghĩ nhiều, đang muốn bổ thêm đao nữa, thì nhìn thấy tiểu hài tử này vừa lăn vừa bò qua một bên.
Chạy? Chạy được không? Trong mắt tên hung đồ hiện lên vẻ tàn nhẫn, lập tức đuổi theo.
Tô Hạo nhìn thoáng qua hung đồ phía sau lưng, hai ba bước đuổi theo, nâng đao chém lên. Hắn tỉnh táo dự đoán điểm đao rơi xuống, chính là bả vai của mình.
Tô Háo lập tức té nhào, dao bầu rơi xuống xẹt qua cổ của hắn, suýt nữa đã bị chặt đứt đầu.
Thời điểm hắn muốn đứng dậy chạy tiếp, thì phát hiện cổ chân của mình đã bị một cánh tay bắt lại, sau đó hướng về sau kéo đi, mặc kệ hắn khuấy động thế nào, đều không ngăn cản được thân thể cứ bị trượt về sau.
"Xong rôi !."Trong lòng Tô Hạo ái oan một tiếng, thật sự không có cách nào sống quá năm tuổi a!.
Hung đồ đắc ý lộ ra nụ cười tươi, cái tên tiểu hài tử chán ghét này chạy không thoát rồi. Lần thứ ba nâng đao, nhắm tới sau lưng Tô Hạo hạ xuống.
"Đát !."
Dao bầu bổ vào miếng nhựa cứng plastics sau lưng Tô Hạo, bắn ngược trở về, phát ra một tiếng giòn vang.
Hung đồ sửng sốt, không tin mà tiếp tục chém xuống thêm một đao nữa, đao vẫn bắn ngược trở về như cũ, hắn xốc lên quần áo Tô Hạo, phát hiện hai tấm nhựa phân biệt trước ngực cùng sau lưng rơi ra. Hung quang phóng đại trong nháy mắt tên hung đồ, hắn không thể chờ được nữa lại nâng đao lên chém, cùng lúc này, hắn ngược lại muốn nhìn, tên tiểu hài tử chán ghét này, sẽ lấy gì ngăn cản, lấy gì mà tránh!
Thời điểm hai tấm nhựa trên người Tô Hạo rơi xuống, hắn từ trong túi quần lấy ra một đống cát, hướng phía mắt hung đồ ném tới.
Hung đồ theo bản năng buông chân Tô Hạo che mặt, tuy đại bộ phận đã được che, nhưng mà do khoảng cách quá gần, hơn nữa Tô Hạo lại vừa nhanh vừa đột ngột, nên vẫn có vô số hạt cát bay vào mắt tên hung đồ.
"A!." Hung đồ kêu thảm một tiếng, dốc sức liều mạng xoa mắt, còn vội vàng lấy tay xoa xoa.
Tô Họa lăn lông lốc đứng lên, một quyền đánh vào dưới háng tên hung đồ.
"Ngao------." Con dao bầu từ trên tay hung đồ rơi xuống, hắn thống khổ lấy tay che chỗ hiểm, chậm rãi ngồi chồm hổm.
Tô Hạo lập tức nhân cơ hội này hướng phía cửa chạy tới.
Cát trong mắt tên hung đồ rất nhanh sẽ bị thanh lý sạch, mà quả đá vừa rồi vào chỗ hiểm, chỉ cần qua vài giây, cũng có thể khôi phục lại, đến lúc đó đừng mong chạy thoát. Nếu lần này hung đồ bổ thêm một đao nữa, thì hắn cũng không có cách nào ngăn cản.
Tô Hạo thuận lợi trốn về phía ngoài cửa, vừa ra ngoài cửa đã thấy ba bốn nam tử tay cầm gậy bổng trong tay, hướng phòng học lao tới.
"Hô, cuối cùng cứu hộ cũng tới." Tô Hạo lập tức thở dài một hơi, chân sau chân trước không ngừng chạy về phía trước, thẳng đến khi bị một nam tử xa lạ ôm lại.
Nam tử ôm hắn vào trong đám người, đặt hắn xuống vào trong đám hài tử, sau đó quay đầu cầm gậy lao vào trong phòng.
Lúc này đám tiểu hài tử khóc sướt mướt, nhìn thấy Tô Hạo tiến lên, nhao nhao sửng sốt một chút, lại nhìn thấy ánh mắt Tô Hạo quét lui quét tới, cả đám đều đình chỉ khóc, chỉ dám thút thít nỉ non, cẩn thận quay sang chỗ khác, yên lặng nức nở.
Rất nhanh, tên hung đồ đã bị mấy thanh niên chế ngự đàn áp. Xa xa cũng truyền đến tiếng xe cứu thương cùng xe cảnh sát.
Tô Hạo kích động vung bàn tay nhỏ bé, lúc này tạm thời an toàn rồi.
Cho tới bây giờ, bời vì quá căng thẳng, nên tim của hắn vẫn còn đập loạn xa lên, hô hấp thì dồn dập, trên mặt đỏ chót.
Vừa rồi hắn chỉ cần có một chút sai sót, thì hiện tại, khả năng cao là nằm trên xe cấp cứu rồi, hắn cũng không ảo tưởng thân thể nho bé của mình có thể ngăn được con dao bầu đấy.
Nguy hiểm nhất là đoạn tên hùng đồ nắm được cổ chân hắn, thì hắn đã trở thành cá trên thớt, mặc người chém gϊếŧ rồi. Nếu như hung đồ không phải chém ở sau lưng, mà ở trên đầu, thì hắn đã chết không phải nghi ngờ.
Tô Hạo chậm rãi bình phục lại, lại phát hiện mình đã xảy ra biến hóa, nếu ở trước kia, hắn tuyệt đối không cách nào có thể đối mắt với tên hung đồ như vậy, hơn nữa còn tỉnh táo suy nghĩ, tùy cơ ứng biến nữa chứ.
Trải qua rất nhiều lần tử vong, chuyển sinh, chết rồi lại chết, tố chất trong lòng của hắn đã cường đại đến dị thường, càng là thời điểm nguy hiểm, hắn càng có thể tỉnh táo suy nghĩ vấn đề.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải hoàn toàn là tốt, hắn đã mất đi nỗi sợ đối với tử vòng. Điểm này vô cùng đáng sợ đấy, cái này giống như lúc rơi vào tuyệt cảnh mà mất đi du͙© vọиɠ sống vậy.
Rất nhanh, sự tình liền kết thúc, hiện trường cũng bắt đầu bị phong tỏa, cảnh sát mang tên hung đồ đi, mấy tiểu hài tử bị thương cũng được khẩn cấp đưa đi bệnh viện điều trị, giáo viên nhà trẻ cũng thông tri phụ huynh tới đón, rất nhiều phóng viên chen chúc phỏng vấn.
Lúc Hoàng Thục Quân tới nhà trẻ với vẻ mặt kinh hoàng, nhìn thấy Tô Hạo không tổn hao gì, nước mắt nước mũi chảy xuống như mưa, trào trào không dứt. Gắt gao ôm lấy Tô Hạo không chịu buông tay.
Đáy lòng Tô Hạo thì thầm may mắn bởi vì bản thân vẫn còn sống tốt, nếu như hôm nay mình chết rồi, thì đối với người mẹ này cũng thống khổ cùng tự trách.
....
Rất nhanh, một đoạn video hiện trường bắt đầu truyền lưu.
Trong video có một tiểu nam hài, một lần lại một lần tránh thoát hung đồ chém gϊếŧ, cuối cùng còn phản kích ngược lại, về sau thành công chạy thoát khỏi cái chết.
Tiểu nam hài trên video kia đúng là Tô Hạo.
Phía dưới bình luận lập tức nổ tung.
"Con mẹ nó, không phục không được. Đấy chính là "Lấy yếu thắng mạnh" trong truyền thuyết a."
"Tiểu hài tử này là ai, quả thực cũng quá đẹp trai đi!."
"Giờ phút này ta chỉ biết nói một câu: Ngưu bức!."
"Ta thừa nhận đứa nhỏ này rất thông minh, có tài năng đánh nhau...."
"Cũng quá giỏi rồi."
"Đoán chừng tên tội phạm này cũng không nghĩ tới mình lại thua trong tay một tên tiểu tử."
"Khả năng là ta cũng không đánh lại đứa nhỏ này, có phải ta quá yếu rồi không?"
"Tự tin lên, ngươi cũng có khả năng thắng mà, không thắng thì xanh cỏ."
"Đứa nhỏ này về sau khó lường nha!."
"Ta còn tưởng trong phim mới có mấy cảnh này, không nghĩ tới ngoài đời cũng có, hơn nữa còn khoa trương hơn."
"Phải biết rằng người và người không bao giờ giống nhau."
"Tiểu nam hài này là ai? Ta muốn gả cho hắn, ta nguyện ý chờ hắn mười năm!."
"Trên lầu không bằng cầm thú, mười năm sau người ta mới mười sáu tuổi! Sao lại hạ thủ được?"
"Không biết các ngươi có chú ý tới hay không, toàn bộ hành trình đứa nhỏ này vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy kẻ bắt cóc liền vội chạy đi tìm hai tấm nhựa bảo về mình. Còn thuận tay bốc vài nắm cát bỏ vào trong túi, chỉ có thể nói tính quá kỹ. Đứa bé này tuyệt đối là thiên tài."
Tô Hạo nổi danh, nổi danh thiên tài.
Tất cả mọi người khi xem hết video, đều không thể không thừa nhận, trên thế giới này ,quả thật có thiên tài, không phục không được.
...
(Trong lúc đợi chương mới, các bạn có thể qua bộ truyện Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại đọc thử, thể loại Đô Thị-Trọng Sinh)