Tô Hạo yêu cầu tóc hui cua dẫn hắn đi tìm mấy đệ tử cấp hai lợi hại nhất, mấy người tóc húi cua liếc nhìn nhau, vậy mà đồng loạt giữ im lặng.
Tô Hạo còn tưởng rằng bọn họ không muốn, giọng nói dần dần trở nên lạnh lùng nói: "Sao? Các ngươi không muốn dẫn?"
Tóc húi cua lập tức khoát tay nói: "Không phải là không muốn, mà ngươi....muốn đến thật sao?"
"Đương nhiên!."
"Tốt lắm, ngươi đi theo chúng ta. Tuy nhiên, người ta có thể tìm, nhưng hắn ở trong giới đệ tử cấp hai là vô địch đấy, đến lúc đó ngươi đánh không lại, cũng không thể trút giận lên mấy người chúng ta."
"Yên tâm, ngươi cứ dẫn đường là được rồi."
Mấy người tóc húi cua nghe xong liền yên lòng.
Mấy người bọn hắn kỳ thật ở trong vòng đệ tử cấp 2 cũng bài danh trong năm mươi thứ hạng đầu, nhưng từ lúc bắt đầu nhập học cho đến tận bây giờ, vẫn là bị đàn áp bởi vì thiên tài cấp hai, Tiêu Ngọc Thư.
Với một người mạnh mẽ như vậy, tóc húi cua công nhận Tiêu Ngọc Thư là thiên tài. Nhưng mà gần đây không biết ai truyền tin nói, Ngô Hướng Võ cấp một có thể so sánh với Tiêu Ngọc Thư cấp 2, điều này đối với đệ tử cấp hai quả là sự sỉ nhục, vũ nhục bọn họ, hơn nữa càng vũ nhục bản thân Tiêu Ngọc Thư. Vì vậy mới có cảnh tới chặn cửa ngày hôm nay.
Bọn hắn muốn dùng hành động thực tế để chèn ép cái người mới được gọi là "Thiên tài" này, làm cho Ngô Hướng Võ biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Sau đó bọn họ liền bị nhét hành vào mồm, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Tuy bọn họ đã thất bại, cũng thừa nhận danh tiếng thiên tài của Ngô Hướng Võ, nhưng nếu để so sánh với Tiểu Ngọc Thư thì vẫn chưa được, Tiêu Ngọc Thư ở trong cùng một lứa tuổi, không ai có thể đánh bại được.
Đám người tóc húi cua đoán chắc Tô Hạo sẽ thất bại, chỉ hy vọng khi Tô Hạo thất bại, đừng đem tâm tình thất bại phát tiết lên trên người bọn họ là được.
Tóc húi cua dẫn Tô Hạo đến một cái sân bãi khác, nơi này cùng luyện võ trường không sai biệt lắm, chỉ là ở đây có rất nhiều dụng cụ huấn luyện, là nơi đệ tử cấp hai thường xuyên tới cư trú, ngày ngày ở chỗ này rèn luyện võ công.
Rất nhanh, tin tức thiên tài cấp một Ngô Hướng Võ đi tìm siêu cấp thiên tài cấp hai Tiêu Ngọc Thư đã được truyền đi rất nhanh, lập tức thu hút một nhóm người đến tham gia náo nhiệt, cả đám người đi sau lưng Tô Hạo.
Chuyện này cũng không phải hiếm, lúc trước cũng đã từng phát sinh qua, rất nhiều đệ tử cấp cao vì mộ danh nên đã đến khiêu chiến Tiêu Ngọc Thư, nhưng mà một để cấp một đến khiêu chiến, thì vẫn còn là lần đầu tiên.
Quần chúng đi theo đều muốn xem Ngô Hướng Võ xấu mặt, đều muốn thấy Ngô Hướng Võ bị chiến bại, xám xịt rời đi, lúc đấy bọn họ có thể vừa đi vừa khịa rồi.
....
Bên kia, luyện võ trường của đệ tử cấp hai.
"Tiêu Ngọc Thư, một tháng nay ba người chúng ta đã khổ luyện một môn tuyệt kỹ, hôm nay chúng ta sẽ lật đố thần thoại bất bại của ngươi, đem cái danh mạnh nhất cấp hai tháo xuống!" Ba người thiếu niên vô lại ngăn lại đường đi của Tiêu Ngọc Thư.
"Các ngươi..." Tiêu Ngọc Thư nhìn xung quanh một vòng, mí mắt cụp xuống. "Cùng lên đi."
Tiêu Ngọc Thư là một thiếu niên mặt trắng, cao hơn Tô Hạo một cái đầu, cũng tầm phải khoản 1m7, mái tóc dài đến ngang bả vai, khuôn mặt sắc sảo rõ ràng, hai mắt thanh tịnh, làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng cao quý.
Ba người thiếu niên liếc nhau, cười lạnh nói: "Tiêu Ngọc Thư, ngươi đừng có mà tự phụ, phải biết rằng ba chúng ta chính là đệ tử cấp hai xếp trong mười hạng đầu, ngươi tự tin mình có thể đối phó nổi với ba chúng ta ư?"
Tiêu Ngọc Thư không đáp, chỉ ngoắc tay, nói: "Đến!."
Một thiếu niên có lông mày thô ở trong đó hừ nói: "Là ngươi muốn chúng ta lên cùng lúc đấy, đến lúc đó thua đừng nói chúng ta ỷ nhiều hϊếp yếu."
"Đừng nói nhảm, chúng ta lên! Mạnh nhất cấp hai, chúng ta phải lấy được!."
Ba người liếc nhau, chợt quát một tiếng, đột nhiên hướng Tiêu Ngọc Thư lao tới, ai nấy đều dùng chiêu mạnh nhất của mình.
"Trùng Kích Quyền!."
"Tam Trọng Điệp Cước!."
"Viên Lực Trảm."
Tiêu Ngọc Thư vậy mà né cũng không thèm né.
Trực tiếp cứng rắn đón đỡ công kích của ba người.
Đưa tay đánh tay võ kỹ "Trùng Kích Quyền", nắm đấm còn thuận thế đấm lên l*иg ngực của đối phương, đem người đánh cho ngã xuống đất.
Lại một chân chính diện đỡ "Tam Trọng Điệp Cước", khiến đối phương phải ôm chân ngã xuống đất, ai oán kêu đau.
Tay trái cũng nhấc lên, liền vững vàng tiếp được "Viêm Lực Trảm", lại liếc nhìn đối phương, dưới ánh mắt hoảng sợ, trực tiếp lấy tay chặt trên bờ vai, đem người đánh cho quỳ rạp xuống đất.
Quyền đối với quyền, chân đối với chân, cổ tay làm đao chặt đối thủ.
Tiêu Ngọc Thư toàn thắng.
Một cuộc chiến như vậy mà kết thúc, khiến người vây xem phải hít một hơi lãnh khí.
"Thật mạnh!."
Hình tượng vô địch của Tiêu Ngọc Thư lại khắc sâu vào tâm chí người khác.
...
Rất nhanh, Tô Hạo đã ở luyện võ trường cấp hai gặp được Tiêu Ngọc Thư.
Trong nháy mắt Tô Hạo nhìn thấy Tiêu Ngọc THư, đã biết rõ người này, thuộc về thể loại người theo đuổi cực hạn của thân thể.
Tô Hạo hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về Tiêu Ngọc Thư cao hơn mình, nói: "Ngươi chính là ngươi mạnh nhất trong đám đệ tử cấp hai?"
Vô luận là cấp hai hay cấp ba, cũng chỉ là mấy đứa nhóc mới nhú mười một mười hai tuổi mà thôi, kỹ xảo chiến đấu cùng lắm cao hơn võ giả phổ thông một chút, cũng không thể bù đắp được chênh lệch đẳng cấp to lớn.
Lấy thực lực võ giả tinh anh của Tô Hạo, đánh mấy đứa nhóc này, cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tiêu Ngọc Thư vừa mới rời đi, đột nhiên lại bị cản lại, lập tức có chút tức giận. Hắn nheo mắt nhìn Tô Hạo, thản nhiên nói: "Việc gì?"
Tô Hạo chỉ vào mấy tên tóc húi cua, nói: "Quả thật là có việc, hôm nay có mấy tên đệ tử cấp hai đến chọc ta, vì vậy ta tính đánh gã toàn bộ đệ tử cấp hai, như vậy, về sau sẽ không có người chạy đến làm phiền. Mà ta, quyết định bắt đầu từ người lợi hại nhất ở trong đám các ngươi. Nghe nói ngươi được mọi người công nhận là mạnh nhất, vậy bắt đầu từ ngươi đi!."
Tất cả mọi người xung quanh đều bị sự cuồng vọng của Tô Hạo làm cho ngây người.
Bọn hắn đã nhìn thấy nhiều người chạy đến khiêu chiến, nhưng chưa thấy qua gia hỏa nào cuồng vọng như vậy. Chẳng lẽ thằng lùn cấp một này, là một đứa bị thần kinh sao?
Tiêu Ngọc Thư đã bị rất nhiều người khiêu chiến, nhưng chưa có người nào như Tô Hạo, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy qua, cũng được mở mang đầu óc.
Tiêu Ngọc Thư rất ít cự tuyệt người khác khiêu chiến, bởi vì càng chiến đấu hắn càng có thể tiến bộ nhanh.
Nhưng mà giờ phút này hắn bắt đầu hoài nghi, mình có nên tiếp nhận khiêu chiến của một đứa học viên cấp một không, có phải khá lãng phí thời gian rồi không?
Hơn nữa, hắn hiện tại còn có chuyện khác cần sử lý, không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Vì vậy hắn muốn giải quyết nhanh vấn đề, rồi rời đi.
Tiêu Ngọc Thư thản nhiên nói: "Đến!."
Tô Hạo cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng đối diện phía Tiêu Ngọc Thư.
Mà người vây xem cũng tự giác chừa ra một bãi đất trống.
Người tới đây tham gia náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
Gió nhẹ lướt qua vạt áo, vài ánh nắng chói tráng xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, khí tức hai người dần dần tăng cao.
Tô Hạo cất bước về phía trước, càng chạy càng nhanh, cuối cùng như biến mất, nhanh chóng tới gần Tiêu Ngọc Thư, đưa ra một quyền.
Thời điểm chỉ cách Tiêu Ngọc Thư có một mét, khóe miệng Tô Hạo nhếch lên.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
Nắm đấm đang đánh tới Tiêu Ngọc Thư chợt biến mất, thân ảnh Tô Hạo cũng biến mất theo.
Đồng tử Tiêu Ngọc Thư bỗng nhiên co lại mãnh liệt, hắn cảm nhận được nguy cơ mà trước đây chưa từng có, cái cảm giác này, trước đây chưa có bất kỳ người nào có thể cho hắn.
Hắn nhanh chóng bình tâm, hai tay giao nhau ngăn tại trước mặt.
"Bành!."
Một cỗ lực lượng vỗ cùng từ cách tay truyền đến toàn thân, hầu như muốn đem hai tay hắn đang tan, hai tay hắn không đỡ được liền đánh về tận trán, khiến đầu hắn vang lên ông ông, toàn bộ người đều bị đánh bay lên trời rớt ra ngoài.
Phần lưng chạm đất, trượt về sau hai mét.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi tình cảnh đang thấy trước mắt.
Bọn hắn đang thấy gì vậy? Bọn hắn thấy được siêu cấp thiên tài trong giới đệ tử cấp hai, một tồn tại vô địch, bị người ta đánh ngã? Hơn nữa phần lưng còn chà với đất.
Lúc này, Tô Hạo kinh ngạc nói: "Ơ ~ phản ứng cũng nhanh đấy! Cú đấm của ta bị ngươi chặn lại rồi."
Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn Tô Hạo một cách quỷ dị.
Tiêu Ngọc Thư chậm rãi đứng lên, khí thể trở nên cuồng bạo, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như một mãnh thú đã tìm thấy con mồi.
Khóe miệng Tiêu Ngọc Thư xuất ra hai chữ: "Lại đến!."
Dưới chân lấy đà, lao đến người Tô Hạo.
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa chịu nhận thua, Tô Hạo quyết định ra tay tàn nhẫn, muốn một kích chấm dứt chiến đấu, hắn liền điều động huyết khí tinh anh trên người, xong rồi vọt tới trước, một quyền đánh tới hướng Tiêu Ngọc Thư.
"Phá Sơn Quyền!." Tiêu Ngọc Thư hét lớn một tiếng, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay đánh về hướng Tô Hạo.
Tô Hạo thu hồi nắm đấm, đưa tay một chỉ, một kích toàn lực của Tiêu Ngọc Thư, vậy mà lại bị hóa giải dễ dàng như vậy.
"Làm sao có thể!." Một quyền thất bại, nội tâm của Tiêu Ngọc Thư cũng bị tan vỡ.
"Cương Lực Quyền!." Tô Hạo áp sát Tiêu Ngọc Thư, nắm đấm từ dưới đấm lên cằm Tiêu Ngọc Thư.
Tiêu Ngọc Thư trơ mắt nhìn nắm đấm Tô Hạo đánh tới, cũng không kịp đỡ đòn nữa rồi.
"Bành!" "Rặc rặc!."
Nương theo tiếng xương cốt va chạm, toàn thân Tiêu Ngọc Thư bay lên không cao hai mét, mang theo vết máu bay về phía sau, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất. Mà bản thân hắn, mang theo sự không cam lòng mà bất tỉnh.
Theo Tiêu Ngọc Thư nằm xuống, tín ngưỡng bọn họ về Tiêu Ngọc Thư cũng đổ vỡ theo, một thần thoại vô địch, liền chấm dứt từ đây.
Bọn hắn không thể tin được chuyện trước mắt lại xảy ra, hơn nữa còn là sự thật. Hiện trường im ắng một mảnh, không có người dám nói chuyện.
Đám người tóc húi cua ngây ra như phỗng, ai nấy đều há to miệng.
Tô Hạo quay đầu nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: "Kế tiếp, các ngươi cùng lên đi! Ta nói, muốn đem tất cả các ngươi đánh ngã, ai còn đứng, chính là còn khıêυ khí©h với ta!"
Nhưng mà, cũng không có người nào dám động.
Tô Hạo lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Các ngươi đã không lên, thì để ta lên."
Tô Hạo lấy đà, lao vào đám người.
Trong lúc nhất thời, phong vân biến sắc.