Chương 35: Giấy Nợ

Những hài tử khi đạt đến năm sáu tuổi, đã được người nhà rèn luyện bằng cách cho chạy bộ, nên chạy bộ cũng không phải là một chuyện khó khăn, nhưng mà chạy đường dài vẫn là một khảo nghiệm đấy.

Tô Hạo dựa đoán một vòng luyện võ trường này khoản 1500m, chạy hai mươi vòng, chính là ba mươi ki lô mét, đây cũng không phải là nhiệm vụ mà người bình thường có thể hoàn thành được.

Thời điểm Tô Hạo chạy đến vòng thứ năm, đã có một bộ phận đệ tử bởi vì tốc độ chậm lại, bị đào thải.

Thời điểm Tô Hạo chạy đến vòng thứ tám, một số đệ tử mệt mỏi co quắp, liền bị đào thải.

Thời điểm Tô Hạo chạy đến vòng thứ mười, đã có đệ tử từ bỏ, hùng hùng hổ hổ nằm xuống đất, bị đào thải.

Thời điểm Tô Hạo chạy đến vòng thứ mười hai, đã có khoản 80 người bị loại, trong đó bao gồm cả bạn cùng phòng mới quen của Tô Hạo, Hoa Vạn Lý.

Theo thời gian trôi qua, nhân số bị đào thải tiếp tục gia tăng.

Lúc này, Tô Hạo quan sát được Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh đã cố hết sức.

Thời điểm vòng thứ mười lăm, đội ngũ đã được kéo dài vô hạn, từng người đều thở hổn hển, hầu như ai nấy đều đã đạt đến cực hạn rồi. Lúc này, đã đào thải được một trăm người.

Kim Đại Yến liền xung trận chạy lên trước.

Mặt hắn lúc này đã đỏ tới tận mang tai, thở hổn hển, nhưng đừng tưởng nhìn hắn như vậy mà hiểu lầm, trên thực tế hắn vẫn còn rất nhiều khí lực, dựa theo quan sát của hắn, ngoài trừ một số người còn không nhìn ra sâu cạn, thì đại bộ phận đệ tử ở đây đều đã đạt tới cực hạn, nói cách khác, chuyện hắn đạt vị trí đầu tiên, đã nắm chắt rồi.

"Hả?" Kim Đại Yên đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đó không phải là tiểu tử gặp ở khách điếm khi bữa sao? Như thế nào khí độ của hắn lại nhẹ nhõm thong dong như vậy, mũi cũng không hề thở gấp! Chẳng lẽ hắn đang giả bộ?

....

Sau khi chạy khoản mười lăm vòng, Tô Hạo quan sát được một chuyện, chỉ cần vượt qua mười lăm vòng, thì cho dù đã đạt đến cực hạn cũng không bị đào thải, những người chưa đạt đến mười lăm vòng mà không thể tiếp tục liền bị.

Trong nội tâm của hắn thầm nắm chắt, chạy tới bên cạnh Hà Thanh Thanh nói: "Thanh Thanh, chỉ cần một chút sức, cố gắng kiên trì chạy tiếp cho ta, tin ta"

Sau đó thả chậm tốc độ chạy tới bên cạnh Tiểu Béo, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.

Lúc này, Tiểu Béo đã không còn khí lực đáp lại lời của Tô Hạo, hắn như một cái xác không hồn chỉ biết chạy về phía trước, hắn không biết mình là ai, ở đây làm gì, chỉ biết phải tiếp tục chạy tiếp, nếu không chạy, cả đời này không thể ngốc đầu lên được, làm một người nhu nhược cả đời.

Nhìn Tiểu Béo như vậy, Tô Hạo hơi buông lỏng nội tâm, hắn sợ nhất tiểu Béo bởi vì mệt mỏi, đột nhiên từ bỏ, như vậy kiếm củi ba năm liền thiêu một giờ rồi.

Hắn cẩn thận quan sát trạng thái của mọi người, không khỏi âm thầm gật đầu.

Không hổ võ giả được rèn luyện từ nhỏ, cường giả có cả đống người, người bị loại bỏ cũng chỉ có thể trách bản thân quá yếu đuối mà thôi.

Bây giờ, trên sân cũng chỉ có khoản một trăm người vẫn như cũ bảo trì trạng thái chạy ổn định, mấy người chạy ở hàng đầu càng thêm khoa trương, chỉ có hơi chút đỏ mặt, thở hổn hển, nhưng mồ hôi cũng không đổ được bao nhiêu.

Thời điểm Tô Hạo chạy đến vòng thứ mười tám, đã đào thải được 118 người, nhưng Kim Đại Đồng vẫn không có hô ngừng.

Đột nhiên, chân của Tiểu Béo lảo đảo, ngã sấp xuống về phía trước, còn chưa té xuống mặt đất mà đã mất đi ý thức.

Tô Hạo nhanh tay mắt lẹ, thò tay ra chụp, vững vàng đem tiểu Béo tiếp được, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, mà hắn cũng không tiếp tục chậm trễ, tiếp tục chạy về phía trước.



Hành động này của hắn, lập tức thu hút sự chú ý của Kim Đại Đồng.

Ánh mắt Kim Đại Đồng nhìn theo Tô Hạo đang chạy, nhíu mày lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Tên biếи ŧɦái này xuất hiện từ đâu ra vậy? Toàn trường có hơn trăm người, có người nào không thở hổn hển mà chạy, mồ hôi đổ như mưa, còn tên tiểu tử này, mồ hôi còn chưa chạy, đến thở gấp còn không có, có phải hắn còn giữ sức hay không?"

Kim Đại Đồng suy nghĩ một lát, liền quyết định thử nội tình của Tô Hạo, vì vậy cất cao giọng nói: "Hiện tại chúng ta chơi một trò chơi, chỉ cần có thể chạy đến đích đầu tiên, ta sẽ thương cho người đó 10 đồng vàng!."

Kim Đại Đồng nhìn Kim Đại Yến chạy ở vị trí đầu tiên, tính toán khoảng cách, âm thầm đắc ý: Mười đồng vàng đối với tất cả mọi người ở đây đều có lực hấp dẫn đấy, nhưng mà khoảng cách kết thúc chỉ còn hai vòng, vô luận là người nào, đều khó có thể vượt qua nổi tên đệ đệ ngu ngốc của ta, như vậy, đợi tên đệ đệ ngu xuẩn này đạt được hạng nhất, liền có thể danh chính ngôn thuận đem mười đồng vàng này thu lại, ha ha ha!."

Tất cả mọi người đều nghe được lời này.

Tám lão sư ở phía sau liền kinh ngạc nhìn về hướng Kim Đại Đồng, bọn họ đều bất ngờ bởi vì sự hào phóng khó tin của Kim Đại Đồng, sao mấy năm qua chưa nghe hắn hào phóng như vậy, mấy năm qua, người đạt được hạng nhất cũng chỉ được một đồng thôi.

Đệ tử nghe xong phần thưởng, ai nấy ánh mắt đều tỏa sáng, dường như trong thân thể bọn họ lại tuồn lên nguồn sức mạnh vô hạn.

Vừa dứt lời, Hà Thanh Thanh liền ngã sấp xuống, bị Tô Hạo túm lấy đặt trên mặt đất, Hà Thanh Thanh lúc này vẫn còn ý thức, chỉ là nàng mơ mơ màng màng mà thở, nói không ra lời.

Mười đồng vàng, theo phép tính của Tô Hạo, thì là mười vạn đồng nha, là một số tiền lớn.

Mà hắn, lại rất cần tiền!

Vì vậy, Tô Hạo liền khởi động.

"Mười đồng vàng này là của ta, ai cũng đừng nghĩ tới mà lấy!."

Tô Hạo liền vận lực toàn thân, đột nhiên bộc phát, tốc độ chạy càng thêm nhanh chóng, càng lúc càng nhanh, cơ hồ tốc độ của hắn đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, vượt qua vô số đệ tử.

Mà để tự bị vượt qua lập tức trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều người liền quên mất chạy tiếp, buông tha cho việc chạy, dần dần dừng lại, ngây ngốc nhìn Tô Hạo càng chạy càng nhanh.

"Người kia là ai?"

Đây là nghi vấn của tất cả mọi người.

Kim Đại Yên chạy ở đằng trước cũng cắn chặt răng, không ngừng tăng tốc, hắn cũng nghe được lời nói của đại ca nhà mình, mười đồng vàng đối với hắn cũng không phải là một số lượng nhỏ, chừng đó cũng đủ để hắn đóng một bộ giáp xịn rồi.

Thời điểm hắn đang tràn đầy tự tin nhất, thì bên người chạy tới một thân anh "Vèo", hắn liền sửng sốt.

"Gì vậy?"

Tập trung nhìn vào, là một bóng lưng đang chạy, nhìn niên kỷ thì còn rất nhỏ, nhưng mà cái tốc độ kia chắc chắn hắn không theo kịp.

Nội tâm của hắn lập tức nhận lấy trùng kích, trong lúc nhất thời chỉ có thể thốt ra một câu: "Làm sao có thể!."

Lòng của hắn vỡ vụn, vẻ mặt tràn đầy cảm giác không cam lòng, tốc độ dần dần chậm lại, dừng ở một bên, đưa mắt nhìn Tô Hạo chạy xa.

Bởi vì cho dù có tiếp tục chạy nữa, cũng không còn ý nghĩa gì.



Vì vậy, luyện võ trường xuất hiện một màn thần kỳ, tất cả đệ tử đứng im một chỗ, nhìn thân ảnh Tô Hạo càng chạy càng xa.

Thời điểm Tô Hạo chạy vòng cuối cùng thì phát hiện mọi người không còn chạy nữa. Hơn nữa địa phương hắn chạy tới, mọi người liền nhao nhao nhường đường, cực kỳ giống tình cảnh chạy bộ trong thế vận hội.

"Tình huống gì thế này?" Trong lòng Tô Hạo lúc này cũng có chút hơi mơ hồ, tuy nhiên hắn cũng không thèm nghĩ nhiều, còn một vòng cuối nữa thôi là hắn có được mười đồng vàng rồi.

Hắn đối với tiền không có hứng thú, nhưng đó là ở kiếp trước, khi đó tiền của hắn đã nhiều đến nỗi không tiêu hết.

Nhưng mà hắn hiện tại rất nghèo nha, không có tư cách nói ra tiền đối với tôi không có hứng thú được, trước khi kiếm được nhiều tiền, hắn vẫn phải luôn nâng cao thái độ kiếm tiền đã.

Tốc độ Tô Hạo luôn rất cao, rất nhanh đã trở về vạch xuất phát, hoàn thanh nhiệm vụ chạy hai mươi vòng.

Sau đó, mặt không đỏ tim không gấp nhảy lên đài cao, đi tới trước mặt Kim Đại Đồng, đưa tay nói: "Kim lão sư, ta chạy về đầu tiên, mười đồng vàng, cảm ơn."

Khóe miệng Kim Đại Đồng co giật, trên người hắn căn bản không mang theo tiền, quay đầu lại nhìn tám vị lão sư cầu xin giúp đỡ, tám lão sư liền quay đầu đi , giả bộ như không thấy.

Kim Đại Đồng lúng túng ho khan một tiếng: "Cái kia....Mà rất rốt, ngươi tên gì?"

"Ta là Ngô Hướng Võ."

Kim Đại Đồng rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái, vẻ mặt nghiêm túc uy nghiêm nói: "Rất tốt, Ngô Hướng Võ, ta nhớ kỹ ngươi, làm rất tốt."

Tô Hạo lần nữa đưa tay ra nói: "Kim lão sư, thế mười đồng vàng của ta đâu?"

Mắt Kim Đại Đồng thiếu chút nữa rơi xuống đất, gân xanh ở trên lông mày không ngừng nổi lên, tiểu tử này da mặt thật dày, đòi tiền mà còn đòi tận hai lần.

Hắn tạm thời không nhắc đến tiền, chắc hẳn đứa tân sinh này cũng phải hiểu ý rồi chứ.

Theo cách nhìn của hắn, người đoạt được đệ nhất cuối cùng sẽ là tên đệ đệ ngu ngốc của mình, lúc đó hắn có thể hứa lèo khoản tiền kia.

Chưa từng nghĩ đến, nửa đường đột nhiên xuất hiện tên biếи ŧɦái, đem tất cả mọi người ở đây làm cho choáng váng. Xem ra, mười đồng vàng này hắn phải đưa rồi.

Kim Đại Yến thật sự là đồ ngu, đồ đệ đệ ngu ngốc!

Lấy lại bình tĩnh, Kim Đại Đồng nói: "Ngô Hướng Võ, ngươi yên tâm, mười đồng vàng cũng không phải ít, ngày mai ở chỗ này, lão tử sẽ đem mười đồng vàng giao tới tận tay cho ngươi, ngươi yên tâm, ta nói lời giữ lời!."

Tô Hạo nhíu nhíu mày, dính đến mấy thứ tiền bạc, phải sòng phẳng, một khi kéo dài, sẽ sinh ra các loại nhân tố không xác định, tiền không về túi có khả năng xảy ra rất cao. Hơn nữa ngày mai Kim Đại Đồng chạy trốn, hắn biết chạy đi đâu tìm người?

Vì vậy, Tô Hạo ở dưới ánh mắt trừng trừng của Kim Đại Đồng, từ trong túi tiền lấy ra một mảnh giấy, để xuống mặt đất viết viết.

Kim Đại Đồng tò mò hỏi: "Ngô Hướng Võ, ngươi viết cái gì vậy?"

"Giấy nợ!."

Trong nháy mắt, mặt Kim Đại Đồng tái đi, hình như hắn là đại thiếu gia của Kim gia mà, từ lúc nào nhận qua đãi ngộ như vậy?

Tám vị lão sư ở đằng sau cuối cùng cũng không nhịn được cười, ha hả cười lên.