Vừa rạng sáng ngày thứ hai, toàn bộ tất cả tân sinh đã tập trung ở luyện võ trường. Đếm đại khái cũng phải có khoản năm trăm đệ tự, đứng lộn xộn khắp chỗ, người quen biết thì tụ tập lại với nhau, líu ríu nói không ngừng.
Hiện tượng như vậy quả thật bình thường, cũng không có vị lão sư nào ra duy trì lại trật tự.
Tô Hạo cùng tiểu Béo còn có Hà Thanh Thanh đứng chờ với nhau, bọn họ tò mò nhìn đám người xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi, cũng không ai nói gì.
Biến hóa rất nhanh đã xuất hiện, trên đài cao ở phía trước luyện võ trường, đi ra tám người có quần áo thống nhất với nhau, nhìn ra thì hẳn là tám vị lão sư, 5 nam 3 nữ, từng người đều có khí khái hào hùng, tỏa ra khí tràng thập phần cường đại. Từ lúc tám người xuất hiện, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của đệ tử, hiện trường dần dần yên tĩnh lại.
"Ba ba ba!." Lúc này, một hồi vỗ tay vang lên, mọi người thuận mắt nhìn sang.
Là một nam nhân trung niên phát ra, người này mặc một thân áo báo trắng có hình đám mây, vừa vỗ tay vừa đi lên phía trước tám vị thầy giáo, thấy tất cả mọi người đã chú ý đến mình,nam nhân trung niên mở miệng nói: "Hoan nghênh tân sinh đến Học Viện Võ Giả Lăng Vân."
Giọng nói của trung niên này khàn khàn, nghe cũng không lớn lắm, nhưng thần kỳ chính là, dù đứng ở bất kỳ đâu cũng có thể nghe rõ rành mạch những lời hắn nói ra.
"Ta là viện trưởng của Học Viện Võ Giả Lăng Vân, Tiếu Quý Hiên."
"Oanh ~."
Tiếu Quý Hiên tự giới thiệu mình xong, đệ tử dưới sân lập tức ầm ĩ hẳn lên.
"Đây chính là viện trường Tiếu Quý Hiên!." "Trời ạ, đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, cũng quá đẹp trai tài giỏi rồi!." "Không hổ là một trong tam đại cường giải của Lăng Vân Trấn, nhìn thôi đã biết vô cùng cường đại!." "Quá đẹp trai rồi, hắn là thần tượng của ta!."
...
Tiếu Quý Hiên cũng không tức giận, mà chờ mọi người bình tĩnh lại, hắn chậm rãi mở miệng nói tiếp: "Các ngươi đều là hạt giống tốt của nhân tộc, là tương lai của nhân tộc chúng ta, có thể gặp các ngươi vào ngày hôm nay, là vinh hạnh của ta. Cảm ơn các ngươi đã tin tưởng Học Viện Võ Giả Lăng Vân, báo danh vào học ở đây."
Tiếu Quý Hiên dừng một chút, lại nói tiếp: "Nhân tộc chúng ta đứng đầu ở trong thiên địa này, một là dựa vào trí tuệ của nhân tộc, hai là dựa vào đời đời truyền thừa từ các bậc tiền bối. Mà Học Viện Võ Giả, chính là nơi truyền thừa chi địa quan trọng nhất của nhân tộc. Các ngươi học ở đây, có thể tiến lên phía trước, đạt được lực lượng cường đại, chống cự dị tộc xâm lấn, giúp nhân tộc mở mang bờ cõi, vì nhân tộc truyền thừa mà chiến đấu."
Chúng đệ tự nghe được lời này, nhiệt huyết dâng lên cao.
"Ở chỗ này, ngoài trừ luyện võ ra, các ngươi còn phải học tập tri thức, làm cho tri thức của mình ngày càng thêm phong phú, mở miệng có đức, làm việc có hồn, làm cho tâm của ngươi trở nên cao quý.."
"Tập võ, có thể giúp ngươi đạt được lực lượng cường đại, thối lui nội tâm nhát gan: học tập, có thể làm cho tri thức lặng lẽ lau đi vẻ nông cạn trên khuôn mặt của ngươi."
....
"Như vậy, chúng các ngươi ở Học Viện Võ Giả Lăng Vân, học hữu sở thành, đạt được mục tiêu của mình."
Tiếu Quý Hiên sau khi nói xong, liền mang theo mỉm cười rời đi. Dưới đài, đệ tử sau khi nghe hắn nói chuyện, trên khuôn mặt từng người đều hiện lên vẻ kích động.
Tô Hạo nhìn Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo kích động đến đỏ cả khuôn mặt, không khỏi bất đắc dĩ thở dài: "Bài diễn văn tẩy não này, chấm hắn 99 điểm."
Một lát sau, một trang hán áo bào màu vàng hình đám mây đi tới, khuôn mặt lạnh như băng, tự hồ như tất cả mọi người ở dưới đài đều thiếu nợ hắn. Tất cả mọi người đều cảm giác được bầu không khí ngột ngạt, lập tức an tĩnh lại, cẩn thận dò xét người lão sư mới xuất hiện này.
Rất nhanh, trang hán mở miệng giới thiệu: "Nhớ đây, lão tử là Kim Đại Đồng. Ngoan ngoãn nghe lời của ta thì mới có lợi, không nghe, cút ngay ra khỏi Học Viện."
Trong đám người, Kim Tiểu Hàm lập tức che mặt, nói: "Tam ca, đại ca thật mất thể diện mà."
Kim Đại Yên thường xuyên lạnh lùng cũng nhịn không được phải đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Nói cái gì vậy, hắn là đại ca đấy."
Ngược lại, vẻ mặt Mặc Tâm lại hiện lên vẻ mê trai: "Soái ca quá đi mất thôi, Đại Đồng ca soái ca ca!."
Lúc này, Kim Đại Đồng tiếp tục nói: "Mấy tên tiểu tử nghe này, các ngươi đừng nghĩ đám người các ngươi có thể thuận lợi nhập học hay sao? Cũng quá si tầm vọng tưởng rồi. Lão tử nói cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi sẽ phải lên biểu diễn, ai mà làm lão tử xem ngứa mắt khó chịu! Thì lão tử liền đá người đấy về nơi sản xuất, từ đâu đến thì cút về đó lại!."
Mọi người liền sợ hãi, còn có trò này nữa à? Cả đám lập lức rối loạn lên.
Tiểu Béo bên cạnh Tô Hạo có chút khẩn trương, níu Tô Hạo nói: "Hướng Võ, ngươi nghe thấy chưa? Hắn còn muốn đào thải người, chúng ta bây giờ còn chưa phải là tân sinh chân chính a! Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể bị loại hay không?"
Vẻ mặt của Hà Thanh Thanh cũng đầy khẩn trương nhìn Tô Hạo, mong Tô Hạo có thể nói cho nàng biết, nàng nhất định có thể vượt qua bài kiểm tra.
Tô Hạo an ủi: "Yên tâm đi, gặp chiêu phá chiêu là được."
Kim Đại Đồng tiếp tục cười lạnh nói: "Nhìn thấy sau lưng ta còn có tám vị lão sư không? Từng vị lão sư ở đây chỉ nhận 50 học sinh, vì vậy, ở đây hiện tại chỉ có bốn trăm danh ngạch, mà các ngươi lại có đến 518 người! Nói cách khác...."
Kim Đại Đồng từng chữ một nói ra: "118 người các ngươi sẽ bị loại."
"Oanh~."
Dưới sân lần nữa nổ tung.
Lần này so với lần trước còn bùng nổ hơn, một đống hài tử chưa trải sự đời, trên mặt đều mang vẻ lo lắng cùng bất lực, gấp đến trình độ thiếu chút nữa khóc đi.
Tiểu Béo nóng nảy, giữ chặt Tô Hạo nói: "Hướng Võ, làm sao bây giờ? Nếu như bị đào thải thì nên làm gì?"
Tô Hạo bất đắc dĩ nói: "Bị loại thì về lại trạm gác Trà Sơn thôi!."
"Không được, vậy cũng quá mất mặt rồi, cứ như vậy trở về, thế nào ta cũng bị người ta cười nhạo chết."
"Vậy các ngươi phải nỗ lực hết sức mà ở lại!."
"Hướng Võ, nếu được thì ngươi giúp ta một chút a, được không?"
Tô Hạo gật đầu nói: "Nếu giúp được thì ta sẽ giúp."
Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Kim Đại Đồng lại mở miệng: "Hiện tại, tất cả mọi người phải nghe theo lời ta, ai không nghe sẽ bị đuổi."
Thế nhưng, vào lúc này, lại có người nhảy ra, chỉ vào Kim Đại Đồng mắng: "Dựa vào cái gì mà ta phải nghe ngươi, dựa vào cái gì ngươi nói đuổi là đuổi? Ta vừa nộp tiền đấy, còn có lệnh bài đây này!."
Kim Đại Đồng gật đầu nói: "Rất tốt, như vậy lão tử xin chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành người đầu tiên bị đuổi, tịch thu lệnh bài, đem đồ đạc cùng hắn đuổi ra khỏi học viện."
Mặc cho tiểu thí hài kia khóc lóc thế nào cũng không thay đổi được cục diện.
Lúc này, Tô Hạo mới phát hiện, không biết từ lúc nào, ở luyện võ trường đã xuất hiện hơn mười nam tử mặc áo bào đen.
"Đây là đùa hay thật vậy!." Tô Hạo thì thào tự nói. Lập tức trở nên nghiêm túc, không vào học, liền mất không một đồng vàng rồi.
Kim Đại Đồng cười lạnh nói: "Còn có ai không phục nữa hay không? Đi ra, để ta đuổi luôn cho khỏe, khỏi tốn thời gian."
Chờ giây lát, thấy không có người đáp lại, liền nói: "Như vậy, kế tiếp, tất cả mọi người ở sung quanh luyện võ trường chạy hai mươi vòng, ta sẽ tùy thời đào thải những người không vừa mắt! Đồng dạng, người chạy đến đích đầu tiên, sẽ có phần thưởng, còn phần thưởng gì thì còn phải xem tâm tình của ta. Cứ như vậy đi!."
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vậy mà không có người chạy trước.
Kim Tiểu Hàm lập tức lại che mặt, trong miệng không ngừng nhắc lại: "Quá xấu hổ rồi, quá xấu hổ rồi!."
Kim Đại Yên thì xoay mặt qua một bên, không dám nhìn.
"Còn không chạy đi!." Kim Đại Đồng đột nhiên trở nên cuồng bạo, hướng về mọi người rít gao nói: "Ta đếm tới ba, không chạy thì ta đuổi hết!."
"Ba!."
Một đám nhóc con khoản mười tuổi lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, bắt đầu từ từ chạy.
Tô Hạo mang theo Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo lẫn trong đám người, cũng theo dòng mà chạy.
Từ nãy đến giờ hắn đều chú ý tới lời nói của Kim Đại Đồng, trong quá trình chạy sẽ đào thải một số người không vừa mắt, nhưng mà Tô Hạo không biết tiêu chuẩn "không vừa mắt" của Kim Đại Đồng là gì, vì vậy trước mắt cứ bảo trì trạng thái ung dung, đợi thu thập đầy đủ thông tin xong rồi tính tiếp.
Hắn tin chắc Kim Đại Đồng không dám làm xằng bậy, tất nhiên là bọn họ sẽ lựa chọn học viên đạt tiêu chuẩn theo phương pháp của mình rồi.
Mục đích của chạy bộ, kỳ thật chính là đem mấy người không đạt tiêu chuẩn đào thải hết.