Đang lúc mọi người trầm trồ khen ngợi, Tô Hạo dẫn Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo rời khỏi khách điếm, mà hai túi tiền kia, dĩ nhiên cũng trở thành của Tô Hạo, cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có hơn 10 đồng bạc.
Trong mắt Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo hiện lên vẻ sùng bái không cách nào che giấu. Tuy rằng bọn họ biết rõ Tô Hạo lợi hại, nhưng mà không nghĩ tới chuyện này lại đơn giản như thế.
Trở về học viện, một lát sau, Hà Thanh Thanh đột nhiên nói: "Hướng Võ, tiền chúng ta cầm về rồi, nhưng mà lại đánh gãy tay của hắn, có thể bị..."
Tô Hạo buồn cười nói :"Cũng không phải ngươi bị trộm tiền, vì vậy ngươi cảm thấy ta quá mức phải không? Ngươi hỏi tiểu Béo xem, xem tiểu Béo có cảm thấy ta quá phận không?"
Tiểu Béo nhìn Thanh Thanh, do do dự dự mà nói: "Nói như thế nào nhỉ, ta cảm thấy đoạn một tay cũng được, đoạn hai tay thì cũng có chút quá phận, nhưng mà không sao, tìm được tiền là tốt rồi."
Tô Hạo bĩu môi nói: "Các ngươi cảm thấy không đành lòng, bởi vì các ngươi còn chưa biết sức nặng của đồng tiền. Nếu như hắn ăn trộm tiền của ta, không chỉ có hai cái tay này không đâu."
Nghĩ đến đoạn Tô Hạo bẻ tay không chút tình cảm, hai ngươi không khỏi rùng mình một cái.
Tô Hạo nhìn hai người, nói: "Hiện tại chúng ta cũng không phải đang ở trạm gác Trà Sơn, hết thảy đều dựa vào chính mình. Chúng ta không chủ động đi gây chuyện, nhưng mà nếu có người chủ động trêu chọc chúng ta, thì phải dùng thủ đoạn lôi đình, đánh bọn họ một trận, về sau bọn họ mới biết sợ."
"Bởi vì một khi các ngươi nương tay, người ta sẽ cảm thấy các ngươi dễ khi dễ, lần sau lại tiếp tục tái phạm, các ngươi hiểu chưa?"
Hà Thanh Thành cùng Tiểu Béo gật đầu, có cái hiểu có cái không.
Tiểu Béo liền hỏi: "Hướng Võ, vậy như thế nào là thủ đoạn lôi đình?"
Tô Hạo mỉm cười nói:" Cái này thì đơn giản, dưới tình huống khác nhau, thủ đoạn lôi đình cũng có nhiều cách khác nhau. Ví dụ như! Ngươi rất thích ăn bánh bao, nếu như trên tay ta có một cái bánh bao, bảo ngươi đổi một cánh tay lấy cái bánh bao này, ngươi có đổi hay không?"
Tiểu Béo liền run rẩy một cái, lập tức dấu hai tay ở phía sau lưng, lui ra xa hai bước nói: "Đương nhiên là không rồi, Hướng Võ, ngươi đừng đánh chủ ý tới ta."
Tô Hạo có chút cạn lời: "Ta chỉ lấy vị dụ thôi mà."
Lại nói: "Vì sao ngươi không muốn đổi?"
"Đương nhiên là không đổi rồi! Kẻ ngu mới đi đổi."
Tô Hạo cười nói: "Ta đoán chừng, kẻ ngu cũng không đổi đâu, tại sao lại vậy? Bời vì cánh tay có thể làm nhiều việc, đi đổi một cái bánh bao, cũng không đáng phải không?"
"Tiểu Béo gật đầu nói: "Đúng đúng đúng!."
Tô Hạo nhìn Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo, duỗi ra một ngón tay nói: "Vì vậy, các ngươi chỉ cần hiểu rõ điều này là được, chính là, một khi có người đánh chủ ý tới ngươi, có ý định đến khi dễ ngươi, thì ngươi phải cho hắn biết, thu hoạch của hắn cũng không bằng cái giá hắn phải bỏ ra đâu, vì vậy hắn sẽ không khi dễ ngươi nữa rồi."
Nhìn Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo đều trầm tư suy nghĩ, Tô Hạo lại đưa ra một cái tổng kết: "Vì vậy, để đối phương phải trả giá cao, đây gọi là thủ đoạn lôi đình."
Dứt lời, mặc kệ hai người có nghe hiểu hay không, hắn liền mang theo hai người đi đến nhà ăn, ăn xong bữa tối.
....
Sau khi ba người Tô Hạo rời đi, khách điếm, tầng hai, trong phòng, đồng dạng cũng có mấy tiểu hài tử đang dùng cơm, bọn họ đang nghé tai nhau thảo luận.
"Đại Yên ca, tên nam hài tóc ngắn kia vừa rồi thật lợi hại, xem ra cũng là tân sinh năm nay phải không?" Một tiểu cô nương đầu búi hai cục tròn nói ra, dán sát bên cạnh tiểu nam hài lạnh lùng.
Nam hài lạnh lùng bất động thanh sắc rời xa một chút, lạnh lùng nói: "Hẳn là vậy! Rất lợi hại."
Nam hài tóc dài này gọi là Kim Đại Yên, là tam thiếu gia của Kim gia, một trong ba đại tộc ở Lăng Vân Trấn, được người đợi xưng tụng là thiên tài thế hệ mới của Kim gia, vẻn vẹn mới mười tuổi, đã đột phá đến võ giả phổ thông cao đoạn, thiên phú còn xuất chúng hơn hai vị đại ca ở phía trước, trong khoảng thời gian ngắn oanh động toàn thành, hiện tại ở Lăng Vân trấn có danh khí rất lớn. Nhưng mà người có thể tận mắt nhìn thấy tam thiếu gia của Kim gia thì rất ít người thấy.
Một tiểu cô nương váy trắng khác nhịn không được, vội vàng đứng lên, đem nữ tử đầu cột hai bím kéo ra, cao giọng nói: "Mạc Tâm, ngươi cách xa ca của ta một chút."
Nữ tử áo trắng này gọi là Kim Tiểu Hàm, là em gái ruột của Kim Đại Yến, thế hệ này của Kim gia được đặt tên vô cùng thú vị, nam gọi là "Đại", nữ gọi là "Tiểu", khiến người khác nghe vào cảm thấy mắc cười không thôi.
Nữ hài đầu tóc bím liền bất mãn nói: "Thế này còn chưa đủ xa à? Tiểu Hàm, ngươi quá mẫn cảm rồi đấy!."
Kim Tiểu Hàm trợn mắt nói: "Mặt của ngươi còn cách mặt của ca ca ta một chút thôi đấy!."
Mạc Tâm cười khanh khách, quay đầu hỏi Kim Đại Yên, nói: "Đại Yến ca, vừa rồi tên kia thoạt nhìn còn nhỏ hơn chúng ta, nhưng mà một cái liền có thể đánh ngã ba võ giả trung giai, có phải hắn cũng là võ giả cao đoạn hay không?"
Kim Đại Yến lắc đầu, không chắc chắn nói: "Không biết, tuy nhiên nếu đổi lại ta, cũng không có thể gọn gàng như hắn, đem ba người kia toàn bộ đánh gã."
Nụ cười của Kim Tiểu Hàm cùng Mặc Tâm lập tức cứng đờ, vội nói: "Không có khả năng ! Chắc hẳn tiểu tử kia may mắn thôi."
Khóe miệng Kim Đại Yên khẽ cong lại, thản nhiên nói: "Có lẽ vậy! Có cơ hội phải gặp mặt một chút!."
....
Lúc này trời đã tối xuống, trong học viện cũng chỉ có vài ánh đèn ảm đạm, cũng may trăng hôm nay vô cùng sáng.
Sau khi đưa Hà Thanh Thanh về ký túc xá, Tô Hạo còn cố ý lôi kéo Tiểu Béo đưa nàng đến tận phòng, trực tiếp cho bạn cùng phòng Hà Thanh Thanh biết sau lưng nàng còn có người, miễn cho khỏi bị cô lập.
Tô Hạo tuy rằng tự xưng kiến thức rộng rãi, nhưng mà hắn vẫn như cũ, không hiểu rõ sự phức tạp ở ký túc xá nữ. Lấy tính huống như Hà Thanh Thanh, lần đầu tiên rời khỏi thôn, cái gì cũng không hiểu, nên nàng rất dễ dàng trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Tô Hạo cùng Tiểu Béo trở lại ký túc xá, phát hiện hai người bạn cùng phòng đều đã tới.
Một người trong đó cao lớn cường tráng, trên mặt lộ ra vẻ ngăm đen, so với Tô Hạo còn cao hơn một cái đầu, cơ bắp nổi toàn cánh tay, nhìn tướng mạo ít nhất cũng phải mười hai tuổi. Nhìn qua thì hẳn là tuyển sinh trực tiếp.
Một người khác có vóc dáng nhỏ hơn, khoản mười tuổi, so với mấy người bạn cùng tuổi, thì lộ ra vẻ thiếu dinh dưỡng, còn gầy hơn cả so với Hà Thanh Thanh. Lúc này hắn đang co người ngồi một góc trong giường mình ,khϊếp đảm nhìn nam tử mặt đen cao lớn.
Xem ra hai người này không phải một phe.
Nam tử mặt đen nhìn thấy Tô Hạo cùng tiểu Béo trở về, liền lộ ra nụ cười sáng lạn, nói: "A! Hoan nghênh trở lại ký túc xá. Trước giới thiệu một chút, ta là Khổng Dương, có thể gọi ta là Dương ca, về sau ta sẽ làm lão đại ở phòng này, lời ta nói sẽ cao nhất. Được rồi, đến phiên ngươi! Tiểu Béo cùng tiểu Lùn giới thiệu đi!."
Tô Hạo cảm thấy nhức đầu, hắn muốn tu cũng không ai cho hắn tu cả, liếc nhìn tiểu Béo, phát hiện hắn bắt đầu rụt rè.
Chỉ nghe Tiểu Béo nói: "Dương ca....Dương ca tốt, ta là Lý Tồn Chí, ngươi có thể gọi ta là Tồn Chí."
Chí nghe Khổng Dương nghiêm mặt nói: "Cái gì mà Tồn với chả Trí, hừ, rõ ràng ngươi là mập mạp chết bầm."
Tiểu Béo giận không dám nói gì.
Khổng Dương nhìn thấy Tiểu Béo sợ rồi, liền lập tức lộ ra nụ cười chiến thắng, đắc ý nhìn về phía Tô Hạo nói: "Ngươi thì sao? Tiểu Lùn."
Tô Hạo trước sửa lại quần áo, sau đó quay đầu nói với tiểu Béo, nói: "Nhìn đây, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là thủ đoạn lôi đình!."
Tiểu Béo mê mẩn gật đầu.
Tô Hạo nhìn Khổng Dương, ngoắc ngón tay nói: "Đến, chúng ta ra ngoài nói chuyện!."
Dứt lời quay người rời đi.
Khổng dương cười hắc hắc, cất bước đi theo sau ra ngoài.
Hai người đứng lại, dưới ánh trăng không thể nhìn thấy biểu lộ của nhau.
"Ta là Tô Hướng Võ, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Tô Hạo nhắc nhở.
"hắc hắc hắc, ngươi tới đây, nể tình là bạn cùng phòng, ta sẽ hạ thủ lưu tình." Khổng Dương khoe lên cánh tay đầy cơ bắp của mình.
"Được!." Dứt lời, dưới chân Tô Hạo khẽ động, liền biến mất tại trỗ.
Không Dương kinh hãi: "Người đâu?"
"Bành!."
Tô Hạo vòng ra sau lưng Khổng Dương, đạp một cước.
Khổng Dương vẻ mặt mờ mịt đứng lên, nhìn Tô Hạo vừa đứng phía đối diện bây giờ đã ở sau lưng, giận dữ nói: "Ngươi đánh lén!."
Tô Hạo lại nói: "Vậy ngươi để ý cẩn thận, ta lại lên rồi."
"Bành!."
Một quyền nện lên trên mặt, đem người đánh cho té gã.
"Ngươi..." Khổng Dương vừa đứng dậy, còn chưa kịp chỉ trích Tô Hạo.
"Bành!."
Lại một cước nữa đưa hắn bay xa vài mét.
"Đại ....đại ca."
"Bành!."
"Ta...."
"Bành!."
....
Một lát sau, Khổng Dương không thèm đứng dậy nữa, cứ như vậy nằm trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, nói: "Đại ca!, đừng đánh nữa, ta nhận thua, về sau ngươi sẽ là đại ca của ta, tất cả đều nghe theo lời ngươi."
Tô Hạo lúc này mới dừng tay, sau đó quay người nhìn tiểu Béo đang trợn mắt há hốc mồm, nói: "Biết thế nào là thủ đoạn lôi đình chưa?"
Tiểu Béo lắp bắp nói ra: "Biết....Đã biết!."
Lúc này, nam hài có vóc dáng nhỏ cũng lao tới, nhìn Tô Hạo nói: "Hướng Võ đại ca, ta là Hoa Vạn Lý, ngươi có thể dạy ta học võ không? Ta có thể trả học phí!."
Tô Hạo quay đầu nhìn lại, bật cười nói: "Không cần ta dạy, ngươi ở trong Học Viện cũng có thể học được."