Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 32: Tìm Tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Tiểu Béo buồn rười rượi, bất lực nhìn Tô Hạo cùng Hà Thanh Thanh.

Rất rõ ràng, túi tiền Tiểu Béo đã bị trộm, còn không biết là do ai trộm, lúc này còn biết chạy đi đâu mà tìm đây?

Tô Hạo im lặng nói: "Còn có thể làm sao? Ta cùng Thanh Thanh tiếp tế cho ngươi một chút, ăn ít uống ít vẫn có thể sống được qua ngày."

Tiểu Béo kêu rên: "Không muốn đâu!."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Hà Thanh Thanh tràn đầy tức giận nói: "Đừng để ta biết đứa nào làm, nếu không ta sẽ đoạn luôn tay của hắn."

Tô Hạo quay đầu nhìn Hà Thanh Thanh nói: "Thanh Thanh, tiền của ngươi cũng không vứt ở ký túc xá chứ?"

Hà Thanh Thanh lắc đầu nói: "Cha ta còn dặn ta phải mang ở trên người."

Tiểu Béo tràn đầy oán niệm nói: "Vì sao cha ta không đưa cho ta cất a~."

Tô Họa không thèm để ý tới hắn, trực tiếp nói với Hà Thanh Thanh: "Để ở trên người cũng chưa chắc đã an toàn, ngươi cũng phải thường xuyên chú ý mới được."

Hà Thanh Thanh gật đầu.

Suy nghĩ một lát, ý thức của Tô Hạo tiến vào quả cầu không gian, ra lệnh cho tiểu Sáng nói: "Kiểm tra số liệu căn phòng trước và sau khi rời đi."

"Kiểm tra thành công."

"Điểm khác biệt trước và sau."

"So sánh...so sánh thành công."

"Phát hiện nhiều dấu chân cùng vân tay kỳ lạ."

"Dấu chân thu nhận sử dụng thành công, thu nhập vân tay thất bại, mời tự động thu nhập."

Ngay sau đó, Tô Hạo căn cứ vào thông báo của tiểu sáng, cầm lấy đồ vật có chứa vân tay, đặt ở trước mặt.

"Thu nhập vân tay sử dụng thành công."

Tô Hạo rời khỏi quả cầu không gian, đi ra khỏi ký túc xá: "Thanh Thanh, Tiểu Béo, theo ta."

Tiểu Béo hữu khí vô lực đuổi theo, thở dài mà hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Tìm người!." Nói xong không thèm để ý tới tiểu Béo nữa.

Vẻ mặt Hà Thanh Thanh tràn đầy to mò: "Đi tìm tên ăn trộm kia sao?"

Tô Hạo gật đầu nói: "Đúng!."

"Làm sao mà tìm được?"

"Ta tự nhiên có cách của ta!." Nói xong, Tô Hạo lần nữa ra mệnh lệnh cho tiểu Sáng: "Tìm toài dấu chân cùng vân tay."

Rất nhanh tiểu sáng đã đưa ra phản hồi cấp tốc, dùng màu đỏ để đánh dấu vị trí dấu chân ở trong phòng, hoặc là vị trí dấu chân phỏng đoán...



Dưới ánh mắt hoài nghi của Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo, Tô Hạo mang theo hai người một đường đi tìm, đến đường cùng, dấu chân mất tích, lại chuyển qua hướng khác tiếp tục tìm toài, rất nhanh đã tìm được chỗ.

Chỉ một lát sau, ba người Tô Hạo dừng chân bên một quán ăn ngoài học viện võ giả.

Tiểu nhị nhìn thấy ba người đi tới, liền cười tươi đến chào hỏi: "Ba vị khách nhân mời vào trong, muốn ăn món gì, ở đây đều có cả."

Tô Hạo lắc lắc đầu, nói: "Không cần, tìm người, ngươi đi trước đi."

Tiểu nhị có chút thất vọng nói: "Được, mời ba vị tùy ý."

Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh tâm thần bất định đi theo sau lưng Tô Hạo, thở mạnh cũng không dám. Bảo bọn họ đến đây một mình, khẳng định không được, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Hạo, hai người bội phục không thôi.

Thuận theo cầu thang đi lên tầng hai, Tô Hạo liền phát hiện được mục tiêu của mình, là một gã nam tử tóc ngắn, dáng người bình thường, nhưng từ khí chất có thể nhìn thấy đã luyện võ qua, đoán chừng là một võ giả, tướng mạo bình thường, bởi vì nụ cười quá rộng, làm ngũ quan liền chen lấn lại gần nhau. Hắn lúc này đã gọi một bàn đồ ăn, ngồi cùng hắn là đồng bọn có thân hình cường tráng, việc kế tiếp bây giờ chỉ cần tới xác nhân vân tay là được.

Năm tử tóc ngắn lúc này đang khoe thành quả với đồng bạn, hắc hắc cười nói: "Hai năm nay làm ăn không tốt lắm, ta rất lâu rồi mới gặp được mấy tên tiểu tử ngu ngốc, lần này chỉ ôm thái độ tìm vận may, theo sau, không nghĩ tới lại kiếm được một khoản, hôm nay phát tài rồi."

Tên đồng bạn ở bên liền phụ họa nói: "Tiểu tử ngươi hôm nay rất may mắn a. Chúng ta thì không được gì, không có thu hoạch gì luôn, hôm nay dính chút vận may của ngươi, mới có thể ăn được một bữa ngon đây."

Nam tử tóc ngắn đắc ý nói: "Được thôi! Khoản này, có thể làm cho ta thoải mái tiêu sài một tháng."

"Đến, chúng ta làm một ly, cầu chúc hôm nào cũng phát tài như hôm nay."

"Uống."

Ba người cười to, chén rượu đυ.ng vào nhau, thời điểm chuẩn bị uống xuống bụng,

"Thật có lỗi, quấy rầy một chút, ta cũng cần xác nhận lại một việc."

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một giọng nói non nớt, nhưng ngữ khí lại thập phần thành thục.

Ba người quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một hài tuổi khoản chín mười tuổi, nam tử tóc ngắn liền lập tức nhịn không được nói: "Cút cút, cút qua một bên, đừng ảnh hưởng đại gia uống rượu."

Nói qua, còn thò tay đến đẩy Tô Hạo.

Tô Hạo một phát bắt được tay nam tử tóc ngắn, hướng lên nhìn.

"Vân tay đối lập thành công."

Tô Hạo nở ra nụ cười sáng lạn nói: "Tốt rồi, tìm được ngươi rồi! Như vậy hiện tại, ngươi đem tiền lấy ra đi!."

Nam tử tóc ngắn kinh hãi, muốn dùng lực rút tay về nhưng không được, nghe được Tô Hạo nói xong, liền lập tức la lớn: "Cái đứa nhóc này, muốn gì, mau thả tay tao ra."

Tô Hạo cười lạnh nói: "xem ra ngươi vẫn còn chưa nhớ ra gì rồi."

Quay đầu hướng tiểu Béo vẫy vẫy tay, nói: "Tiểu Béo, qua đây cho hắn nhớ lại một chút."

Nam tử tóc ngắn lúc này mới phát hiện tiểu Béo đứng ở một bên.

Không ổn, đây chính là người mà hắn trộm tiền, hắn liền ra hiệu cho hai đồng bạn đứng lên giúp đỡ.

Chỉ thấy hai người hiểu ý đứng lên, thò tay chụp vào người Tô Hạo, trong miệng thì la hét: "Tiểu tử, ngươi có phải muốn gây sự hay không, thiếu đánh hả! Hôm nay ta sẽ thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi một trận."



Tô Hạo nhìn cùng không thèm nhìn, nhấc chân chọn góc thật chuẩn đem hai người đá bay. Hai người bay tới đập vào trên thân cột, rớt xuống, rêи ɾỉ không đứng dậy được.

Lúc này khách nhân xung quanh nghe được động tĩnh, liền nhao nhao đứng dậy né qua một bên, để tránh khỏi bị họa vây.

Tiểu nhị ở bên cạnh lập tức xông lên, nhưng cũng không dám tới gần, bối rối nhìn Tô Hạo nói: "Ôi ôi, đừng đánh nhau mà, chuyện gì cũng có thể nói chuyện, bình tĩnh tĩnh tình."

Tô Hạo quay đầu cười với tiểu nhị, nói: "Không phải vội, rất nhanh là xong thôi."

Sau đó hắn lạnh lùng nhìn nam tử tóc ngắn, nói: "Vì vậy, ngươi bây giờ biết rõ ta tới đây làm gì chưa? Đem tiền trộm giao ra đây."

Nam tử tóc ngắn liền chối bỏ: "Tiền gì, ta không biết, ngươi nhận lầm người rồi."

Tô Hạo cũng không rảnh cùng hắn nói nhảm, liền bẻ cổ tay đối phương.

"Rắc rắc!."

Cổ tay nam tử tóc ngắn liền bị bẻ gãy, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Trái tim tiểu Béo co rút lại, mắt trợn to đến ngây người. Hà Thanh Thanh cắn môi, gắt gao sít chặt nắm đấm, nhìn ra nàng nhận được trùng kích rất lớn, trong nội tâm thì tự hỏi, có phải vừa rồi nàng nói muốn đánh gãy tay tên ăn trộm. Nên Hướng Võ mới đem tay đối phương bẻ gãy không?

Khách nhân xung quanh cũng ngây cả người, tiểu thiếu niên này có gương mặt rất hiền lành, nhưng không nghĩ tới một lời không hợp liền bẻ gãy tay người ta, đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Trong lòng của Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo đều xuất hiện dấu chấm hỏi: "Hướng Võ, sao ngươi biết nam tử này chính là kẻ trộm tiền? Vạn nhất nhận sai thì sao?"

Tô Hạo cũng không để bọn hắn trờ lại, sau khi bẻ cổ tay nam tử xong, mặc kệ nam tử này cầu xin tha thứ thế nào, hắn trực tiếp đá ngã xuống đất, ở trên thân lục lọi một hồi, rất nhanh tìm được ba túi tiền.

Tô Hạo cầm lấy ba túi tiền này, hỏi tiểu Béo: "Cái nào là cái của ngươi?"

"Cái này!!." Hai mắt tiểu Béo sáng lên, lập tức xông lên ôm một cái túi tiền căn phồng trong đó, bảo bối lại trở về thân, khiến tiểu Béo thiếu chút nữa rơi nước mắt, tâm tình của hắn bây giờ, rất muốn quỳ xuống ôm chân Tô Hạo mà cảm tạ.

Lúc này, bọn họ đã không còn hoài nghi chuyện Tô Hạo nhận lầm người nữa.

Mà thực khách xung quanh cũng tựu hồ hiểu ra vấn đề, ánh mắt nhìn về phía nam tử tóc ngắn không còn là sự thương cảm nữa, mà là hả hê, từng người vây quanh đều chỉ trỏ, xong rồi châm chọc.

Nam tử tóc ngắn lúc này vẫn còn cầu xin tha thứ.

Tô Hạo cầm hai túi tiền còn dư lại trong tay, lộ ra nụ cười mỉm.

Nam tử tóc ngắn liền đại hỉ, cho rằng Tô Hạo muốn bỏ qua cho hắn.

Không nghĩ tới Tô Hạo lại giơ chân lên, đạp gãy cánh tay còn lại của hắn.

"Rặc rặc."

Nam tử tóc ngắn lại lần nữa tru lên như heo bị cắt tiết. Cánh tay còn lại của hắn cũng bị đạp gãy.

Tiểu nhị lúc này gấp đến độ xoay người, nhìn Tô Hạo muốn nói lại thôi: "Vậy...Vậy rượu cùng đồ ăn của bàn này....tiền thì sao..."

Tô Hạo nhìn hắn khó xử, liền tiến lên lục soát thân nam tử tóc ngắn cùng hai đồng bạn nằm sàn, tìm ra một ít đồng bạc, ném cho tiểu nhi, nói: "Chừng này đã đủ chưa?"

Tiểu nhị lập tức lộ ra nụ cười tươi, liên tục gật đầu nói: "Đủ rồi, đủ rồi, đã đủ rồi!."
« Chương TrướcChương Tiếp »