Chương 31: Chạy Đi Đâu Rồi

Đường ở Lăng Vân Trấn vô cùng sạch sẽ, Tô Hạo còn tưởng chỗ nào giống như giống như Trung Quốc thời phong kiến, bẩn thiên nhiều rác, nhưng vào đây mới biết hắn tưởng tượng hơi nhiều, đường đi ở đây được lát những phiến đá xanh kín kẽ, hai bên thì toàn là nhà ở, đầy đủ kiểu dáng, sắp đặt chỉnh tề, kéo dài đến xa xa.

Người ra vào thị trấn nối liền không dứt, phần lớn là người thôn trấn xung quanh mang hàng hóa của mình đến nội thành buôn bán, ngựa xe ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Đối với Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo mà nói, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy nhiều người như vậy, trong mắt đều là "người, người, người...", tiểu Béo tò mò nhìn cái này, tò mò xem cái kia.

"Kẹo đường làm bằng Thú Liệt, 2 đồng một cái."

Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào, nuốt xuống nước bọt.

"Bánh bao làm bằng thịt heo rừng, mới ra lò, một cái 3 đồng."

Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo gửi thấy mùi thơm bánh bao, liền lập tức thay lòng đổi dạ.

"Bánh nướng nóng hầm hập, vừa thổi vừa ăn."

Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo đều muốn ăn.

.....

Hà Kiến Dũng cùng lão Lý hôm nay đều vô cùng hào phóng, nhìn thấy con cái mình thích, liền trả tiền mua luôn, đương nhiên, Tô Hạo ở một bên cũng có phần.

Mỗi thứ Tô Hạo đều thử một chút, ngon!

Sau đó Hà Kiến Dũng lại dẫn mọi người tới tiệm may, cho ba đứa nhỏ hai bộ đồ kiểu dáng mới lạ, thợ may làm cũng rất nhanh, chỉ một lát là đã có thể lấy đồ rồi.

Tô Hạo nhập gia tùy tục, cũng không may bộ nào đặc thù, mà chọn vài kiểu thoạt nhìn thoải mái tự nhiên nhất, áo gồm áo trong cùng áo ngoài, áo trong chọn màu trắng, áo ngoài chọn màu lam nhạt, kiểu dáng có chút phức tạp, lại dùng đai lưng thắt lại, nhìn qua vô cùng thoải mái.

Hà Thanh Thanh thì chọn một bộ đồ màu xanh, xanh trắng giao nhau, mặc vào hết sức nổi bật, khiến nàng biến thành một tiểu cô nương duyên dáng.

Tiểu Béo thì lựa một bộ đồ vô cùng nổi bật, nhìn qua còn tưởng rằng hắn là thiếu gia nhà giàu, lòe loẹt. Cảm giác như kiểu mặc quần đùi đeo kính râm đi biển.

Lúc này, Tô Hạo cũng không biết xấu hổ mà để cho Hà Kiến Dũng rút hầu bao trả tiền, hắn tự mở túi của mình ra, bỏ ra hai đồng bạc. Đột nhiên, hắn phát hiện mình lại thiếu tiền rồi.

Sau đó lại đi theo Hà Kiến Dũng đến một tiệm vũ khí, chọn lấy áo giáp cùng vũ khí.

Tiệm vũ khí rất lớn, Tô Hạo đảo quanh một vòng, phát hiện áo giáp ở đây rất đa dạng, vũ khí cũng rất phong phú, nào là rìu tay, đại rìu, đại đao cán dài, mâu.....ở đây có tất cả loại vũ khí, nhưng lại không có thanh kiếm nào cả.

Mộng tưởng trở thành kiếm khách của hắn lập tức bị hủy bỏ. Ở thế giới này, đối thủ chủ yếu của nhân tộc là hung thú có hình thể cực lớn, phòng ngự cường hãn, có lẽ kiếm ở đây không có tác dụng gì lớn.

Áo giáp Tô Hạo mới đổi một năm trước, nên hiện tại không cần đổ, nhưng thanh đoản đao thì không giống vậy, nó có chút tổn hại với lại không còn cầm vừa tay nữa rồi. Vì vậy, hắn đem đoản đao của mình bán cho tiệm vũ khí, nhận được hai đồng bạc, sao đó bỏ ra 5 đồng bạc mua một thanh đao dài khoản 70 li.



Cầm thanh đao mới trên tay, càng cầm Tô Hạo càng yêu thích, hắn phát hiện chuyện có mới nới cũ cũng không phải xấu như trong tưởng tượng.

Hà Thanh Thanh cùng Tiểu Béo lựa chọn cho mình một thanh trường đao cùng áo giáp, sau đó mọi người rời khỏi tiệm vũ khí.

Ở trên đường cái đi dạo một vòng, đem đồ dùng sinh hoạt đều mua một đống, sau đó đoán người liền hướng thẳng Học Viện Võ Giả đi đến.

Hôm nay là thời gian báo danh của tân sinh học viện, nên ở trong ngoài học viện đều vô cùng náo nhiệt, cũng coi như chen lấn.

Báo danh cũng rất đơn giản, trước mười hai tuổi có thể cảm nhận được huyết khí là được, sau đó điền thông tin của mình, giao 1 đồng vàng là được rồi, cũng chính là 100 đồng bạc.

Điều kiện nhìn thì đơn giản, nhưng người đạt được cũng không nhiều lắm. Đầu tiên là chuyện mười hai tuổi có thể cảm nhận được huyết khí, cái này đã có thể loại được nửa số người báo danh, sau đó học phí là 1 đồng vàng, đây chính là con số khổng lồ, không phải gia đình nào cũng có thể thoáng bỏ ra nhiều tiền như vậy.

Tô Hạo ở trong túi lục lọi rất lâu, mới lấy được 1 đồng vàng, sau đó không nỡ mà giao cho người đăng ký, nhận lấy một bài tử có khắc hình đám mây.

"Đây là lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử ở học viện Lăng Vân, nếu mất phải bỏ tiền ra làm cái mới đấy." Nhân viên đăng ký trịnh trọng nói rõ.

Tô Hạo suy nghĩ thật lâu, cũng không biết nên cất vào đâu để không để mất, cuối cùng quyết định ném vào trong túi tiền.

Thuận lợi báo danh nhập xong, lại sắp xếp xong chuyện kí túc xá, Hà Kiến Dũng cùng Lão Lý chia tay, trở về trạm gác.

...

Một gian ở học viện có 4 người, tiểu Béo cùng Tô Hạo được an bài vào chung một phòng, còn hai người khác vẫn chưa xuất hiện.

Nữ sinh nhân số rất ít, nên được an bài ở ký túc xá bên kia. Hai người Tô Hạo sắp xếp đô xong xuôi, liền mang theo Hà Thanh Thanh tìm được ký túc xá của nàng, ở bên ngoài đợi nàng sắp xếp hành lý.

Lúc này, tiểu Béo quay đầu nhìn Tô Hạo ,nói: "Hướng Võ, chúng ta làm gì tiếp đây?"

Vẻ mặt Tô Hạo tỏ ra khó hiểu, hỏi: "Ngươi hỏi ta làm gì?"

Tiểu Béo mặt đầy xoắn xuýt, nói: "Cha ta về rồi, hiện tại chỉ có ba người chúng ta, ta có chút..."

Tô Hạo liền hiểu được, tiểu Béo đây là đang sợ hãi.

Lần đầu tiên rời khỏi cánh chim của cha mẹ, đối mặt với nhân sinh của mình, lo sợ cũng là điều bình thường thôi.

Tô Hạo vỗ vỗ bả vai tiểu béo: "Không cần phải lo, kế tiếp cứ đợi Học Viện an bài là được, ngươi không phải nhận được một cuốn sổ hướng dẫn sao? Trước mắt cứ làm theo nó đi."

Tiểu Béo vẫn còn chút bất an nói: "Thế nhưng mà....Ở đây có chút vắng vẻ quá. Hướng Võ, ngươi không có chút cảm giác nào sao?

Tô Hạo bật cười nói: "Sao lại không? Không phải chúng ta đều giống nhau sao? Đều lần đầu tới đây.....Tiểu Béo, yên tâm đi, đâu là lần đầu tiên ngươi đến trường, chưa quen, đợi quen rồi, ngươi sẽ thích nơi đây cho xem."

Tiểu Béo gật gật đầu, không nói gì thêm.



Chỉ chốc lát sau, Hà Thanh Thanh đi ra. Tuy rằng Hà Thanh Thanh che giấu rất khá, nhưng mà Tô Hạo vẫn cảm giác được Hà Thanh Thanh đang mê mang giống như Tiểu Béo vậy.

Hắn không khỏi cảm thấy lắc đầu thở dài: "Đúng là tiểu hài tử mà."

"Đi thôi!." Tô Hạo vẫy tay đi trước.

"Đi đâu?" Tiểu Béo truy vấn.

Tô Hạo giơ lên cuốn sổ hướng dẫn ở trong tay mình, bình tĩnh nói: "Mang các ngươi đi dạo một vòng, làm quen một chút, bằng không lại sợ sau này các ngươi lại lạc đường. Sau đó đi ăn tối."

Tiểu Béo hỏi :"Hướng Võ, không phải ngươi mới tới đây lần đầu tiên à?"

Tô Hạo gật đầu nói :"Đúng vậy, là lần đầu tiên tới đây!"

Vẻ mặt Tiểu Béo tràn đầy sùng bái, trong mắt Hà Thanh Thanh cũng hiện lên nét hâm mộ, nàng cũng muốn được như Ngô Hướng Võ, bình tĩnh, tự tin, tự nhiên, cơ trí, như thể nắm hết tất cả trong lòng bàn tay.

"Đây là nhà ăn, về sau sẽ tới đây ăn cơm...Bên này là luyện võ đường, trên cơ bản huấn luyện đều được cử hành ở đây, ta đoán rằng chúng ta về sau sẽ ngây ngốc ở đây khá lâu....Còn nơi đây là nhà tắm, nơi để tắm rửa...Đây là phòng học, chúng ta sẽ học tri thức ở đây....Bên này là chỗ ở của lão sư, bình thường không có chuyện gì cũng không cần tới...."

Trong mắt Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo tràn đầy những ngôi sao nhỏ.

"Tốt rồi, hình như cũng hết chỗ đặc biệt rồi, các ngươi nhớ kỹ chưa?"

Hà Thanh Thanh gật đầu, tiểu béo vốn dĩ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Hướng Võ, có ngươi ở đây rồi, chúng ta phải nhớ kỹ làm gì?"

Tô Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ, các ngươi tưởng ta là bảo mẫu rồi hả? Còn đòi hỏi nhiều vậy."

Tiểu Béo lúng túng cười cười, không nói lời nào.

Tô Hạo nhìn lên bầu trời, mặt trời cũng sắp lặn, liền nó: "Đi thôi! Chúng ta đi ăn một bữa."

Tiểu Béo đột nhiên nói "Tốt! Hôm nay là ngày đầu tiên, để ta mời các ngươi ăn!."

Nói xong không chờ Tô Hạo cùng Hà Thanh Thanh phản đối, lập tức lôi kéo hai người chạy về phía ký túc xá nam sinh: "Đi đi đi, về phòng lấy tiền trước."

Tô Hạo nhướng mày nói: "Tiểu Béo, về sau mấy thứ đồ vật quý giá như tiền, ngươi không thể để ở trong phòng, phải mang theo trong người."

Tiểu Béo vung tay nói: "Này! Không sao đâu, ngươi yên tâm đi, nó còn có thể tự chạy mất được sao?"

Trở lại ký túc xá, tiểu béo tìm kiếm một lát, đột nhiên kinh hoàng hét lớn: "Hướng Võ, ngươi tới tìm giúp ta với, tiền của ta chạy đi đâu rồi!."

"!!!." Tô Hạo đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo....