Chương 30: Lăng Vân Trấn

Tô Hạo quay đầu lại nhìn Hà Thanh Thanh, cười nói: "Không có gì, đây là lần đầu tiên ta vào thành, có chút tò mò!."

Hà Thanh Thanh bị phản ứng của mình làm cho giật mình, lập tức đem đầu ngoảng sang một bên.

So sánh với mấy năm trước, thì Hà Thanh Thanh bây giờ nội liễm hơn rất nhiều, chính thức coi như là đại cô nương, kể từ khi Tô Hạo ở trước mặt các nàng đánh chết Bĩnh Nhãn Giao Lang, thì dường như trong nháy mắt nàng liền thành thục, không còn đến tìm Tô Hạo, nhắc đến mấy chuyện cùng nhau chơi đùa.

Nhưng cũng kể từ khi đó, mối quan hệ giữa Hà Thanh Thanh cùng Tô Hạo trở nên vô cùng kỳ quái, không còn là Tô Hạo trốn tránh Hà Thanh Thanh, mà Hà Thanh Thanh trốn tránh Tô Hạo, nếu gặp mặt nhau, cũng chỉ nói vài câu, Hà Thanh Thanh liền vội vã rời đi.

Điểm này làm cho Tô Hạo buồn bực rất lâu, nha đầu này không phải mắc chứng bệnh tự kỷ rồi chứ!.

Ngược lại tiểu Béo vẫn như cũ, không khai biệt gì khi còn nhỏ, mới rời khỏi trạm gác không lâu, hắn liền líu rít hỏi thăm phụ thân mình.

"Cha! người nói trước đây đã từng học ở Học Viện Võ Giải sao? Có chém gió không đó!." Vẻ mặt Tiểu Béo hoài nghi nhìn cha của mình.

Lão Lý hung hăng trừng mắt: "Chém gió? Cái đứa oắt con này, ngươi nói ai chém gió! ta đây năm đó học ở học viện, cũng là nhân vật phong vấn đấy, người nào không biết Nhị Lão Lý ta? Ta nói cho ngươi biết, năm đó...."

Tiểu Béo cùng Hà Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc lắng nghe, sau khi nghe xong liền trợn tròn mắt nhìn lão Lý, tiểu Béo nhìn cha mình, có chút không tự tin lắm, lẩm bẩm nói: "Cha, sao con có cảm giác, hình như người đang nổ nhỉ."

Lão Lý tỏ ra bình tĩnh nói: "Thích thì tin, không thích thì thôi, lúc trước ta chính là như vậy, còn bị mẹ ngươi theo đuổi đấy, còn nữa, ngươi đi vào học viện cũng không thể làm ta mất mặt, đứa nào dám khi dễ ngươi, cứ hung hăng đánh lại."

Tiểu Béo lập tức vỗ ngực đáp ứng, nói: "Đương nhiên rồi, con chắc chắn sẽ không làm cho cha mất mặt, nhất định sẽ bảo vệ cho Thanh Thanh thật tốt, ai dám khi dễ chúng ta, ta liền đánh hắn, phải không Hướng Võ!."

Tô Hạo thuận miệng đáp: "Đúng đúng đúng!."

Tiểu Béo liếc qua Hà Thanh Thanh, đắc ý nói ra: "Ai nha, đáng tiếc Đào Sỏa chưa tìm được huyết khí, bằng không có thể cùng nhau bảo vệ Thanh Thanh rồi."

Nhìn thấy Thanh Thanh quay đầu nhìn mình, hắn nói tiếp: "Thanh Thanh, ngươi yên tâm, dù chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, không cho ngươi bị khi dễ."

Hà Thanh Thanh trừng mắt nhìn lại: "Ta còn cần ngươi bảo vệ à?"

Tiểu Báo không chút nào lúng túng, nói lại: "Ta chỉ muốn cho ngươi thấy lập trường của mình thôi."

Sau đó hắn chạy đến bên người Tô Hạo, lôi kéo Tô Hạo nói ra: "Hướng Võ, ngươi lợi hại như vậy, đến lúc ta đánh không lại, ngươi phải bảo kê ta đó."



Hà Thanh Thanh nghi ngờ nói: "Chúng ta đi học viện luyện tập, sao lại có nhiều người chuyên môn đi khi dễ ngươi như vậy?"

Lão Lý lúc này đang đi ở phía sau, nghe vậy cười hắc hắc nói: "Có đấy, bằng không sao lại đặt tên là Học Viện Võ Giả? Vào đó chính là dạy ngươi đánh nhau thế nào mà, hắc hắc hắc!."

Tô Hạo lườm Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo, âm thầm cảm thấy phiền toái: "Nói như vậy chẳng phải suốt ngày đánh nhau rồi sao, còn phải chiếu cố hai tiểu gia hỏa này nữa, thật là nhức đầu a! làm sao bây giờ, có nên vừa vào trường là đánh toàn bộ bạn học khóc luôn khôn? Trở thành đại ca trường học, đến lúc đó sẽ ít đi phiền toái rất nhiều..."

Hà Thanh Thanh vỗn dĩ nhíu mày, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dần dần kiên định.

Tiểu Béo vô cùng lạc quan, vung vẩy nắm đấm của mình: "Ta đánh nhau ngoài trừ Hướng Võ ra, thì còn sợ người nào? Tới một người đánh một người, tới hai người đánh một đôi, ta đây là võ giả phổ thông sơ giai, cũng sắp bước lên võ giả phổ thông trung giai rồi."

Sau đó hắn quay đầu tò mò nhìn Tô Hạo, nói: "Hướng Võ, ngươi bây giờ đăng ở đẳng cấp gì?"

Thời điêm tiểu Béo hỏi đăng cấp của Tô Hạo, Hà Kiến Dũng đi tuốt đằng trước cũng dựng lỗ tai lên.

Hắn kỳ thật cũng vô cùng tò mò đối với đẳng cấp hiện giờ của Tô Hạo. Bởi vì hắn có thể từ trên người Tô Hạo mơ hồ cảm nhận được một tia uy hϊếp, chuyện này không hề bình thường...Hắn chưa bao giờ lại có cảm giác nguy hiểm từ trên thân một đứa trẻ. Điều này làm hắn vô cùng hoài nghi giác quan của mình.

Tô Hạo cười ha ha nói ra: "Cái này ta cũng không rõ lắm, nhưng mà chắc cũng không kém đâu!."

Tiểu Béo đối với câu trả lời của Tô Hạo thì vô cùng bất mãn, vì vậy suy đoán nói: "Hướng Võ, ngươi không phải là đã đến võ giả phổ thông cao giai rồi chứ? Mấy năm trước ta nghe người ta nói ngươi là võ giả trung giai, hiện tại qua nhiều năm, khẳng định đã lên võ giả phông thông cao giai rồi!."

Tô Hạo cười ha hả nói: "Ha ha, có lẽ vậy, chắc cũng không kém là bao, ta cũng không rõ mà...."

Tiểu Béo còn tưởng Tô Hạo thừa nhận, lập tức sợ hãi nói: "Hướng Võ, ngươi thật lợi hại! Quả nhiên là thiên tài của thôn chúng ta. Nghe nói ở cái độ tuổi này mà đặt đến võ giả phổ thông cao đoạn, đều là thiên tài cả, ở trong học viện chính là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm."

Tô Hạo khoa trương nói: "Thật sao! Tiểu Béo, ngươi biết nhiều thật."

Tiểu Béo đắc ý nói: "Đương nhiên rồi!."

....

Một đường đi không có gì trắc trở, chuyện mong chờ hung thú tập kích của tiểu Béo cũng không có xuất hiện.



Một đoàn người không nhanh không chậm đi tới, rốt cuộc vào lúc buổi chiều đã tới nơi----Lăng Vân trấn.

"Đây chính là Lăng Vân trấn sao?" Tiểu Béo đứng trước cửa thành của Lăng Vân trấn, há to miệng nói ra.

Đến ngay cả Hà Thanh Thanh cũng sợ hãi than một câu: "Lăng Vấn trấn thật lớn, tường thành đã cao như vậy rồi, quá độ sồ!."

Lão Lý cười hắc hắc nói: "Không nghĩ tới đúng không, hặc hặc! Sau khi vào thành đừng biểu lộ ra như vậy, kẻo không người ta còn nói các ngươi từ vùng nông thôn đến đây, lại xem thường các ngươi đấy."

Thời điểm nhìn thấy tòa thành trì này, đến cả Tô Hạo kiến thức rộng rãi cũng bị trấn nhϊếp một phen.

Không biết Lăng Vân trấn có diện tích bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn đơn thuần vào tường thành, liền biết chỗ này vô cùng rộng lớn, từ dưới đất nhìn lên tường thanh không có đoạn cuối, ít nhất bức tường này cũng cao bằng tòa nhà mười lăm tầng? Nói như thế, bức tường này cũng phải cao bốn năm mươi mét, cũng quá cao rồi....

Người đứng dưới tường thành, lộ ra mình vô cùng nhỏ bé.

Tường thanh cao như vậy, căn bản không phải xây dựng đề phòng ngừa nhân loại tấn công, mà giống như để phòng ngừa mãnh thú khổng lồ, nếu mà như vậy, loại mãnh thú nào lại to đến như thế, khiến ngươi ta đem tường thành xây cao như vậy....

Không hiểu liền hỏi, đây là phẩm chất của Tô Hạo, chỉ nghe hắn tò mò hỏi: "Dũng thúc, vì sao bức tường thành này lại xây cao như vậy? Nó dùng để chống lại địch nhân cường đại sao?"

Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo cũng đầy hiếu kỳ, hỏi: "Đúng vậy, vì sao lại xây cao như vậy?"

Hà Kiến Dũng cười ha ha nói: "Ha ha ha, thường cách một đoạn thời gian, sẽ có hung thú cường đại đi ngang qua Lăng Vân trấn, vì phòng ngừa nó đói bụng ăn quàng, vào thành ăn thịt người, vì vậy tường thanh được xây cao như vậy, có thể tránh được đa số hung thú."

Tô Hạo cũng biết hung thú là gì, hung thú cùng mãnh thú bình thường không hề giống nhau.

Mãnh thú mạnh nhất cùng lắm thì chỉ có hình thể cực lớn, thực lực cao nhất đạt tới là võ giả phổ thông cao đoạn.

Nhưng mà hung thú thì không có giới hạn cao nhất, hính dáng đa dạng, hình thể bất định, lúc nhỏ thì như nắm tay, lúc lớn thì như một ngọn núi to, vô cùng khủng bố.

Một đầu hung thú cường đại, một kích của nó có thể hủy diệt một tòa thành thị.

Thấy Hà Thanh Thanh cùng tiểu Béo khi nghe được ba chứ "Ăn thịt người" liền bị dọa đến run sợ, Hà Kiến Dũng lại cười hặc hặc, nói ra :"Các ngươi cũng không cần phải lo lắng, ở đây so với trạm gác Trà Sơn của chúng ta thì an toàn hơn nhiều, lúc nào cũng có chiến sĩ cường đại đóng giữ trên tường thành, một khi phát hiện hung thú tới gần, sẽ lập tức xua đuổi chúng đi."

Dứt lời tiến vào cửa thành nói: "Đi thôi, chúng ta vào thành, mau chóng báo danh."