Chương 29: Rời Đi

Tô Hạo quát khẽ một tiếng, lần nữa đánh về phía Ngô Vân Thiên, một quyền xuất ra.

Thấy Tô Hạo tấn công trực tiếp như vậy, khóe miệng Ngô Vân Thiên không khỏi co lại, công kích lỗ mãng như vậy, nếu để ở lúc khác, hắn có thể một đao chấm dứt.

Ngô Vân Thiên cố nén xúc động lấy đao bổ xuống, đưa tay ra ngăn cản lại một quyền này.

"Bành!."

Tô Hạo một quyền không thành công, liền lấy chân đá nghiêng.

Ngô Vân Thiên đưa tay làm trảo, muốn bắt được cổ chân Tô Hạo, nhưng không nghĩ tới một cỗ đại lực từ trân nện lên lòng bàn tay, khiến cánh tay của hắn rung lên, không còn thủ vững, lui về sau hai bước.

Tô Hạo nắm lấy cơ hội thừa thắng xông lên.

"Hoạt Ảnh Bộ!."

Chiến kỹ Tô Hạo phát động, đột nhiên lướt tới người Ngô Vân Thiên, cánh tay biến thành cùi trỏ. Dưới sự gia tăng của huyết kí, tốc độ của Hoạt Anh Bộ bạo tăng đột biến.

"Bành!."

Ngô Vân Thiên ngăn lại cùi trỏ của Tô Hạo xong liền vội vàng mượn lực lui vể sau, kéo dài khoảng cách. Khuôn mặt hắn ngưng trọng hẳn lên.

Tô Hạo cũng không cho địch nhân nhiều cơ hội điều chỉnh, nếu như bản thân đã chiếm ưu thế, thì phải tiếp tục đem ưu thế này mở rộng, cho đến khi giành được thắng lợi.

"Hoạt Ảnh Bộ!." Tô Hạo lướt trái lướt phải, rất nhanh đã tiếp cận Ngô Vân Thiên, lần nữa dùng ưu thế tốc độ của bản thân, đối với Ngô Vân Thiên phát động công kích.

Một trận đấu lộn kịch liệt xảy ra nơi manh đất trống, khiến cát bụi vẩy bay, những chiếc là vừa nãy còn rơi rụng trên mặt đất, đã bị kình lực cường đại thổi bay ra ngoài.

Ngô Vân Thiên càng đánh càng ngưng trọng, hắn phát hiện huyết khí của mình càng ngày càng ít hơn con trai. Huyết khí của hắn đã không còn nhiều để điều chỉnh, nên chỉ có thể dựa vào sức mạnh của thân thể để đón đỡ, công với kinh nghiệm phong phú của mình, hắn mới có thể miễn cương ngăn chặn Tô Hạo một hồi, nếu Tô Hạo lớn hơn một tí, thân thể lại cao to lên, thì hắn chăc chắn không phải là đối thủ.

Cũng không lâu lắm, Tô Hạo bởi vì liều lĩnh công kích Ngô Vân Thiên nên lộ ra sơ hở, bị Ngô Vân Thiên nắm lấy thời cơ, đem cổ hắn kéo một phát, trước làm Tô Hạo mất đi trọng tâm, sau đó giơ chân đá vào lưng của hắn, đạp hắn bay ra xa.

Tô Hạo sắp rơi xuống đất thì đưa tay chống lại, liền bật dậy đứng vững.

Thở hổn hển vài hơi, vuốt đôi chân đang đau bởi vì chiến đấu, Tô Hạo liền thẳng thắn nhận thua, nói: "Phụ thân, người thật sự quá lợi hại!."

Những lời nói này của Tô Hạo cũng phát ra từ sự thật, cùng Ngô Vân Thiên giao thủ, hắn cũng học rất nhiều kỹ xảo cận chiến khi đối địch.

Ngô Vân Thiên cười nói: "Thêm một đoạn thời gian nữa, có lẽ ta đã không còn là đối thủ của ngươi. Hiện tại ngươi biết mình ở tầng thứ nào chưa?"

Tô Hạo suy tư về cảm ngộ ở trong trận chiến vừa rồi, gật đầu nói :"Hẳn là so với phụ thân thấp hơn một cấp, nhưng chắc hẳn cũng là võ giả tinh anh cao đoạn. Thế nhưng con không phải mới tiến vào võ giả tinh anh sao? Sao thoáng cái liền lên cao đoạn rồi, cảm giác quả thật có chút khó tin nổi."

Ngô Vân Thiên đồng ý nói: "Ngươi cảm thấy khó tin là tốt rồi."



Tô Hạo vẫn còn suy nghĩ về cảm giác chiến đấu, không thể nói là hắn vô cùng ưu thích, nhưng cũng không thể nói chán ghét được, chỉ có thế nói ở trong chiến đấu hắn có thể tìm thấy cảm giác vui sướиɠ khi trưởng thành.

Đột nhiên, Ngô Vân Thiên hỏi một câu: "Hướng Võ, năm nay ngươi 9 tuổi rồi?"

Tô Hạo gật đầu nói: "Hơn chín tuổi một chút."

"Ngươi đã đạt đến tiêu chuẩn. Vì vậy ta tính đợi chín tháng sau, sẽ đưa ngươi đến Lăng Vân trấn, tiến vào Học Viện Võ Giả Lăng Vân để học tập." Ngô Vân Thiên quay đầu nhìn về hướng Lăng Vân trấn.

"Học viện võ giả?" Tô Hạo tỏ ra hứng thú.

Ngô Vân Thiên gật đầu nói: "Không sai, năm đó ta cũng ở đó học tập một đoạn thời gian, đáng tiếc không học đủ bốn năm mà đã đi ra ngoài."

Ngô Vân Thiên dừng một chút, lại nói: "Thứ ta có thể dạy cho ngươi đã không còn nhiều, hơn nữa con đường đi lên Tông Sư Võ Giả ta cũng không biết đường đi, nhưng mà thế giới này rất lớn, không chỉ có những thứ mà ngươi bây giờ mới thấy được, còn phải chờ ngươi đi tìm hiểu và học tập....Nói thật, ngươi đi Học viện võ giả cũng sẽ không học được nhiều thứ, sở dĩ ta muốn ngươi đi, là hy vọng ngươi có thể học tập lý luận, hệ thống về võ giả ở trong đó, điểm ấy vô cùng quan trọng, ở đây ta không có biện pháp dạy ngươi."

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Hạo nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tô Hạo lập tức nói: "Được."

Trong nội tâm thì âm thầm mong đợi. Hắn rốt cuộc cuối cùng cũng đi ra khỏi trạm gác Trà Sơn rồi, đi xem thế giới bên ngoài. Hơn nữa lấy hắn hiện tại, không còn là hài tử mà không có năng lực tự vệ nữa. Bây giờ hắn là: Võ giả tinh anh cao đoạn. Để ở bên ngoài cũng là một nhân vật có tiếng.

"Đúng rồi." Ngô Vân Thiên tựu hồ như nhớ đến chuyện gì đó, nhắc nhở: "Trạm gác của chúng ta có Thanh Thanh cùng nhi tử lão Lý là đạt đến yêu cầu, nên sẽ cùng ngươi đi nhập học, đến lúc đó ngươi phải chiếu cố cho người ta một chút."

"Cái gì?"

Tô Hạo kinh hãi. Đi đọc sách rồi còn phải chiếu cố tiểu hài tử nữa?

....

Hai tháng sau, Tô Hạo đã quen thuộc với lực lượng của võ giả tinh anh cao đoạn, đem huyết khí có thể tùy tâm mà phát, tùy ý mà động.

Tô Hạo cũng căn cứ vào trạng thái của thân thể, đổi mới thanh tin tức thân thể.

"Tuổi: 9 lẻ 7 tháng;

Thân cao: 149cm;

Cân nặng: 50KG;

Trạng thái thân thể: Khỏe manh;

Đẳng cấp: Võ giả tinh anh cao đoạn;

Huyết khí tinh anh: 31.

Chiến kỹ: Đạo thuật trụ cột (tinh thông); bộ pháp trụ cột(tinh thông); Hoạt Ảnh Bộ (tinh thông); chém ngang (thuần thục); Quỷ Thứ (thuần thục); Cương lực quyền (thuần thục); húc (nhập môn); Thuẫn kích (nhập môn); nhảy chém (nhập môn);



Khống chế: Hàm số cường hóa huyết khí (tinh thông), Hàm số cường hóa cơ (tinh thông), Hàm số cường hóa xương cốt (nhập môn), Hàm số cường hóa lục phủ ngũ tạng (chưa); hàm số cường hóa ngũ giác (chưa)."

Từ số liệu này thì có thể nhận ra, một năm nay, thứ biến hóa nhiều nhất chính là huyết khí tinh anh, đằng sau có con số "31", nói rõ hắn đã chuyển hóa huyết khí bình thường thành huyết khí tinh anh 31 lần, mỗi lần huyết khí bình thường chuyển hóa thành huyết khí tinh anh thì con số này sẽ được cộng thêm 1.

Tốc độ chuyển hóa của hắn rất nhanh, mỗi ngày có thể chuyển hóa được một lần, nếu muốn từ 0 đến 31, thì hắn cần 31 ngày mới xong.

Mà người bình thường, đoán chừng phải cần mười ngày mới có thể tích lũy đầy huyết khí bình thường, sau đó thì chuyển hóa thành huyết khí tinh anh, càng mất thêm nhiều ngày, từ đây, có thể nhìn ra chỗ biếи ŧɦái của Tô Hạo.

Còn có "Hoạt Ảnh Bộ" từ "Thuần thục" đến bây giờ là "Tinh thông". Hai tháng nay nhờ thỉnh thoảng cùng Ngô Vân Thiên đối chiến, nên hắn hơi có chút tâm đắc, làm Hoạt Ảnh Bộ đột phá đến đẳng cấp cao hơn.

Thời điểm hắn sử dụng "Hoạt Ảnh Bộ", thậm chí ở trong quá trình chiến đầu có thể biến ảo phương vị, hình bóng trùng trùng điệp điệp, khiến đối thủ không rõ sau một giây nữa mình ở hướng nào.

Đương nhiên, thân thể hắn cũng cao thêm được mấy cm, tới 149cm, thể trọng cũng đạt đến 50kg, cực hạn huyết khí có thể chứa được ở trong thân cũng được tăng lên đôi chút, cũng thật đáng mừng.

Hôm nay đã đến thời gian báo danh vào học viện võ giả Lăng Vân, Tô Hạo đã đóng gói tốt đồ dùng sinh hoạt của mình, tùy thời có thể xuất phát.

Trạm gác Trà Sơn cách Lăng Vân trấn không xa, chỉ cần nửa ngày cuốc bộ là đến.

Tính cả Tô Hạo, cuộc hành trình này có 5 người. Tiểu cô nương Hà Thanh Thanh, tiểu béo Lý Tồn Chí, phụ thân Hà Thanh Thanh, Hà Kiến Dũng, phụ thân của tiểu Béo là lão Lý, còn lại là Tô Hạo. Về phần tại sao Ngô Vân Thiên không đi theo, bởi vì đã có Hà Kiến Dũng dẫn đội, nên hắn sẽ lưu lại trong coi thôn trại."

Hơn nữa Ngô Vân Thiên cũng vô cùng yên tâm, bởi vì sức chiến đấu của nhi tử nhà hắn không thua kém gì với hắn mấy, không có gì cần phải lo lắng.

Hà Kiến Dũng cùng láo Lỹ đều gọi là Ngô Vân Thiên là tâm lạnh, bởi vì chuyến đi này, bọn hắn đều lo lắng cho nhi tử nhà mình, cho nên mới đi theo hộ tống, Ngô Vân Thiên thì hay rồi, cho Ngô Hướng Võ đi bộ một mình.....

Trước khi đi, Ngô Vân Thiên đưa cho Tô Hạo một cái túi, nói: "Đây là chiến lợi phẩm ba năm qua của ngươi, đã được đổi ra tiền, ngươi cất đi. Không nhiều, nhưng mà đủ sài."

Tô Hạo nhận lấy túi tiền, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tiền ở cái thế giới này, tò mò thò tay vào lấy ra một thỏi bạc lấp lóe, hỏi: "Đây là tiền bạc sao?"

"Cái này gọi là đồng bạc, có thể đổi được 100 tiền đồng, mà 100 đồng bạc có thể đổi được 1 hoàng kim. Ngươi đến Lăng Vân Trấn kìa biết sử dụng thế nào. Đúng rồi, nếu mà không đủ..."

Tô Hạo lập tực trông mong nhìn Ngô Vân Thiên.

Ngô Vân Thiên nói: "Nếu mà không đủ.....cũng đừng tìm ta...."

Tô Hạo bất động thanh sắc.

"Được rồi....Con đi đây." Tô Hạo cất kỹ túi tiền.

Tô Hạo lần đầu tiên chuẩn bị ra ngoài khám phá thế giới này.

"Có chút chờ mong!." Tô Hạo mỉm cười lẩm bẩm.

"Cái gì?" Hà Thanh Thanh một mực chú ý đến Tô Hạo, vô thức hỏi.