Chương 28: So Tài

Tô Hạo lần đầu tiên biết chỗ cường đại của võ giả tinh anh.

Hiện tại Tô Hạo cũng hiểu rõ vì sao, trên người của mấy chiến sĩ chỉ mặc một bộ khôi giáp bình thường, hóa ra một đám chiến sĩ đều thuộc loại công cao thủ thấp.

Tô Hạo thu hồi đoản đao, phát hiện đoản đao không chút nào nhiệm phải mảnh bụi đá, không hỏi tự hỏi: "Đoạn đao sau khi được huyết khí bao bọc, thì lực công kích khá cường đại, loại công kích này không hề lấy nguồn gốc từ thanh đao, mà là huyết khí của bản thân, huyết khí tinh anh cũng là một loại năng lực, sau khi thoát khỏi ý thức điều khiển của thân thể, liền lộ ra vẻ mạnh mẽ. Mà đoản đao có thể đâm xuyên cục đá, cũng nhờ vào huyết khí cường đại trợ giúp, nếu như vậy, tay không thì sao?"

Tô Hạo thu đao vào vỏ, truyền huyết khí lên tay, một quyền đập xuống.

"Phanh!."

Trên mặt đất lập tức có một cái hố lớn, mà cánh tay của hắn kỳ thật cũng không dùng nhiều lực.

Nắm đấm của Tô Hạo bị chấn động khiến cho run lên, giơ tay lên nhìn qua, ngón tay đã đỏ bừng: "Sau khi nắm đấm chạm phải mắt đất, huyết khí ở trong nắm đấm liền tuôn ra, bộc phát trùng kích cường đại, đem mặt đất đánh vỡ. Mà lực phản chấn thì bị huyết khí còn ở lại trên nắm đất triệt tiêu, vì vậy khiến tay của ta không bị thương, chỉ bị chấn động đau nhức một chút."

Dù sao huyết nhục thân thể, cũng không manh bằng huyết khí.

Tô Hạo lại thí nghiệm một lát, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài, sau khi dùng nhiều phương pháp thí nghiệm, vừa đứng lên, hắn liền phát hiện cơ bắp toàn thân mình bủn rủn vô lực, suy yếu không chịu nổi.

Cảm giác một chút, trong đầu phát hiện cơ thể trống rỗng, hắn mới ý thức được toàn bộ huyết khí mà hắn mới chuyển hóa đã được dùng hết.

Tô Hạo không khỏi im lặng: "Hai loại huyết khí này có quan hệ với nhau sao?"

Thông qua quá trình nghiêm cứu cẩn thạn, Tô Hạo phát hiện quan hệ giữa huyết khí phổ thông cùng huyết khí tinh anh.

Sau khi tấn cấp thành võ giả tinh anh, thì phương thức chiến đấu cũng phát sinh biến hóa, thủ đoạn công kích trên cơ bản đều dựa vào huyết khí tinh anh, mà công dụng của huyết khí phổ thông thì không cần phải tính đến.

Huyết khí phổ thông chỉ có hai tác dụng, một là duy trì vận động bình thường của cơ thể, hai là chuyển hóa thành huyết khí tinh anh.

Việc kế tiếp hắn cần làm là mau chóng bổ sung huyết khí phổ thông, sau đó chuyển hóa thành huyết khí tinh anh, cứ lặp lại như thế nhiều lần, thẳng đến khi thân thể chạm đến cực hạn thì thôi.

Một tháng sau, Tô Hạo thành công đem thân thể chứa đầy huyết khí. Huyết khí ở trong cơ thể hắn đã đạt đến trình độ vô cùng khoa trương, chín vị trí ở trong thân thể lúc này tràn đầy huyết khí.

Tô Hạo tìm được Ngô Vân Thiên, đem tin tức mình đã chuyển hóa toàn bộ huyết khí bình thường thành huyết khí tinh anh nói cho hắn biết.

Trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, rõ ràng năng lực thừa nhận của Ngô Vân Thiên rõ ràng được tăng lên rất nhiều, hắn cũng không còn biểu hiện quá kinh ngạc, dù sao con của hắn cũng là yêu nghiệt, nên mấy truyện này cũng bình thường thôi. Sự tình người khác mất hai ba năm mới có thể làm được, hắn chỉ cần mất một năm là làm được, đây cũng là chuyện BÌNH THƯỜNG.

Chỉ thấy Ngô Vân Thiên bình tĩnh gật đầu, nói: "Như vậy đoạn thời gian tiếp theo, ngươi cố gắng nắm giữ toàn bộ đặc tính của huyết khí đi."

"Ngươi cũng không phải gấp, bình thường hiệu suất chuyển hóa huyết khí phổ thông thành huyết khí tinh anh tương đối thấp, thuộc về chuyện rèn luyện lâu năm, cần vô số thời gian. Chờ ngươi đem Cửu Cung đều chứa đầy huyết khí tinh anh, thì coi như đã đạt đến giới hạn, khi đó ngươi chính là võ giả tinh anh cao đoạn."

Tô Hạo kinh ngạc nói: "Thế nhưng mà phụ thân, con đã đem Cửu Cung chứa đầy rồi."



Ngô Vân Thiên tựa hồ nghe không rõ, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

Tô Hạo lần nữa lớn tiếng nói: "Con nói là con đem Cửu Cung chứa đầy rồi, hiện tại không thể tiếp tục chuyển hóa huyết khí tinh anh được nữa. Con coi như là bước chân vào võ giả tinh anh cao đoạn rồi phải không?"

Ngô Vân Thiên triệt để sửng sốt.

"Ngươi nói ngươi đem cửu cung chứa đầy? Không phải nói đùa chứ."

"Con lúc nào mà lại nói đùa với người? Phụ thân, không phải con luyện sai rồi chứ?" Nhìn thấy biểu lộ của Ngô Vân Thiên, Tô Hạo hơi có chút lo lắng.

Ngô Vân Thiên hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn tâm tình của bản thân, không ngừng tự nhủ với chính mình: "Bình tĩnh, đây là chuyện bình thường, không cần phải hoảng hốt!."

Sau đó nhìn Tô Hạo nói ra: "Ngươi không có luyện sai."

Sau khi được Ngô Vân Thiên giải thích, Tô Hạo mới biết được phương pháp chuyển hóa huyết khí của mình, đến tột cùng là có bao nhiêu biếи ŧɦái.

Hiệu suất của người bình thường chuyển hóa năng lượng thành huyết khí không được cao, cần tính lũy vô số năm tháng, kiên nhẫn kiên trì, vô cùng khó khăn, sau đó còn phải đem huyết khí phổ thông chuyển hóa thành huyết khí tinh anh, giai đoạn này còn khó hơn, hiệu suất càng thấp, phải tích lũy nhiều huyết khí phổ thông, mà chuyển hóa xong, huyết khí tinh anh cũng chỉ đạt được một tí, sau đó lại quay lại quá trình chuyển hóa năng lượng thành huyết khí....

Vì vậy, người bình thướng muốn chứa đầy huyết khí tinh anh ở trong thân thể, cần phải sử dụng thời gian vô cùng lâu.

Mà Tô Hạo là một tồn tại đặc thù, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ vị chuyện thiếu huyết khí mà phát sầu. Nếu huyết khí bình thường thiếu đi, hắn ăn một bữa cơm, sài "Sóng cường hóa huyết khí", thì chỉ một lát huyết khí ở trong thân thể liền đầy.

Sau đó dùng phương thức máy giặt, đem huyết khí phổ thông chuyển hóa thành huyết khí tinh anh. Mà quá trình này, không cần dùng đến một ngày.

Thông qua Ngô Vân Thiên miêu ta, Tô Hạo phát hiện tốc độ của mình quả thật quá nhanh rồi.

"Tuy nhiên tri thức cũng chính là sức mạnh, ai bảo ta học giỏi toán lý hóa chứ!."

....

"Phụ thân, rốt cuộc trình độ bây giờ của con là gì?" Tô Hạo sau khi hiểu rõ quá trình tu luyện, liền tò mò hỏi.

Ngô Vân Thiên suy nghĩ một chút, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài: "Ngươi đi theo ta, luyện với ta một chút liền biết."

Tô Hạo sững sờ, luyện một chút? còn cùng với Ngô Vân Thiên?"

Rất nhanh Tô Hạo liền phản ứng theo, lập tức đuổi theo. Tuy rằng hắn không tự tin mấy, nhưng nội tâm thì tràn đầy kích động.

"Tựa hồ....hắn còn chưa giao thủ với cha hắn lần nào!."

Tô Hạo cùng Ngô Vân Thiên chạy ra khỏi thôn trại, tìm được một mảnh đất trống, hai người đứng đối mặt nhau.



Không có vũ khí cùng khôi giáp, cứ như vậy đứng đối mặt, nếu có người chạy qua đây, còn tưởng rằng hai ngươi đang tâm sự đấy.

Lúc này mặt trời đã treo trên ngọn cây, khiến bóng hai người kéo dài.

Hai người bắt đầu nín thở tập trung.

Đột nhiên dưới chân Tô Hạo khẽ động, huyết khí quán chú hai chân, thân ảnh nhanh chóng tới gần Ngô Vân Thiên, khí thế như cùng phong vũ bão.

Đây chính là tuyệt kỹ mà Ngô Vân Thiên dạy cho hắn, "Húc". Nhưng Tô Hạo ra tay cũng không dùng hết lực, mà bảo lưu lại đa số sức lực, để tùy cơ ứng biến.

Thân thể của hắn hiện tại chỉ cao khoản 1m5, so sánh với Ngô Vân Thiên tiếp cận gần hai mét thì chiến kĩ "húc" của hắn không có nhiều ưu thế, vẻn vẹn chỉ giúp hắn lao tới, còn gia tăng đôi chút khí thế. Thứ Tô Hạo am hiểu, là động tác sau của đối thủ, lúc đó hắn sẽ tìm thấy cơ hội, một chiêu chế địch.

Ngô Vân Thiên đối với cách đánh của Tô Hạo cũng hiểu rõ, tựa hồ đoán được ý đồ của Tô Hạo, hắn cũng không thèm để ý, chỉ thấy hắn dơ chân phải lên, một cược xuất ra.

Tốc độ Tô Hạo cũng không giảm, mắt thấy chân Ngô Vân Thiên trước mặt, hắn đột nhiên ngửa đầu về phía sau mà trượt, tránh được cú đá của Ngô Vân Thiên trong nháy mắt, hai tay khẽ chống xuống đất, thân thể như lò xo, hai chân bắn ngược lên trời, từ hướng dưới đất nhắm về phía cằm của Ngô Vân Thiên.

Lần này coi như vừa nhanh vừa vội, Tô Hạo cũng không nắm chắc đòn tiếp theo của phụ thân sẽ ra sao.

Nhưng mà kinh nghiệm chiến đầu của Ngô Vân Thiên vô cùng phong phú, sớm đã tiến vào ý thức chiến đấu, toàn bộ thân thể đều phản ứng theo.

Chỉ thấy đầu hắn đột nhiên ngửa ra sau, khiến đòn công kích của Tô Hạo thất bại.

Ngay sau đó khuỷa tay hướng về phía trước đánh ra.

"Bành!."

Tô Hạo vẫn còn bay lên không trung, đã bị khuỷa tay Ngô Vân Thiên đánh trúng.

Tô Hạo ở trên không trung điều chỉnh lại trọng tâm, liền rơi xuống mặt đất, thò tay ra mông xoa xoa. Một kích vừa rồi đánh vào cái mông của hắn, mặc dù đại đa số lực lượng đã bị cản lại, nhưng vẫn có thể làm hắn cảm thấy đau đớn mơ hồ.

Tô Hạo cũng nhận ra một điều, chỉ cần đem huyết khí dịch chuyển đến bộ phận sắp bị công kích, là có thể triệt tiêu đi huyết khí của đôi thủ, tương đương với một cái kỹ năng phòng ngự.

Nhưng mà huyết khí có thể phòng ngự được, còn sức mạnh từ nắm tay thì không.

Nếu như đã hiểu rõ điểm mấu chốt này, Tô Hạo cũng liên thả lỏng. Đối mặt với Ngô Vân Thiên không cần phải sợ nữa.

Huyết khí tinh anh của hắn có thể tùy tiện tiêu sài, không cần lo lắng đòn công kích chứa huyết khí của Ngô Vân Thiên, mà thân thể hắn sau khi trải qua nhiều lần dùng "Hàm Số Cường Hóa Cơ" liền vô cùng chắc chắn, có thể chịu đòn.

Nói cách khác, nếu như chiến đấu với những chiến sĩ lão luyện như Ngô Vân Thiên, không dùng được đầu óc, thì chỉ có thể chơi vật lộn.

Mà vật lộn, thì chính là bài tủ của Tô Hạo!