Chương 24: Kịch Chiến

Tô Hạo dẫm mạnh chân một cái, thân thể liền hướng bên cạnh tránh đi, ai ngờ Tuyết Báo Hoa vẫn kịp phản ứng, trong nháy mắt liền chuyển hướng, tiếp tục hướng phía Tô Hạo đánh tới.

Nhìn cặp mắt lạnh lùng của Tuyết Báo Hoa phía trước mắt, huyết khí hai chân Tô Hạo bộc phát, lần nữa tránh ra.

Lúc này, Tuyết Báo Hoa cũng không kịp chuyển hướng theo lần nữa, nó duỗi ra hai chân trước, quét ngang về phía Tô Hạo, móng vuốt sắt bẽn dĩ nhiên được mở ra, lộ ra hàn quang lạnh lẽo.

Tô Hạo trong lúc vội vã duỗi ra đoản đao ngăn cản trước người, sử dụng sóng đao để đỡ lấy móng vuốt.

"Đùng!."

Một cỗ đại lực từ móng vuốt truyền đến thanh đao, khiến Tô Hạo bay ra xa.

Dưới cuộc đọ sức về sức mạnh, Tô Hạo triệt để thất bại, một bên nặng chưa tới 20kg, một bên nặng gần 200kg, quả thực, nếu không phải Tô Hạo đang cầm cây đoản đao trong tay, thì ngay cả tư cách đứng trước mặt Tuyết Báo Hoa cũng không có.

Tô Hạo lăn vài vòng trên mặt đất, trở mình nhảy lên, vừa mới đứng vững, công kích của Tuyết Báo Hoa đã xuất hiện trước mặt.

"Chém ngang!."

Tô Hạo điều chỉnh trọng tâm, hai tay cầm đao, tính toán tốt tốc độ, không lui mà nhắm ngay cổ của Tuyết Báo Hoa, một đao chém ngang.

Chiến kỹ này chính là chiến kỹ của Ngô Vân Thiên dạy hắn ba ngày trước, nghe nói là tuyệt kỹ của Ngô Vân Thiên.

Huyết khí từ dưới chân bộc phát lên tới bắp đùi, eo, rồi đến hai chân, đại lượng huyết khí ở trong thân thể Tô Hạo tập trung vào cây đao ở hai tay, đem lưỡi đao tỏa ra ánh sáng của tử thần.

Một chiêu này Tô Hạo đã luyện tập lâu rồi, vừa mới bước vào cảnh giới nhập môn.

"Bá!."

Một đạo hàn quang chém ra, nhưng không trúng vào bộ lông màu trắng của Tuyết Báo Hoa.

Thời điểm quan trọng nhất, Tuyết Báo Hoa lại phát giác cảm giác nguy hiểm, nên vội vàng tránh đi.

Nói cách khác, một đao tuyệt sát này của Tô Hạo rơi vào khoảng không.

Sau khi sử dụng chiến kĩ xong, thân thể lúc nào có cảm giác vô lực thoáng qua, lúc này đây, hắn khó có thể một lần nữa bộc phát huyết khí.

Hai mắt Tô Hạo theo dấu hiệu của Tiểu Sáng, gắt gao khóa chặt thân ảnh của Tuyết Báo Hoa.

Lúc này đây, Tuyết Báo Hoa mới thật sự sử dụng công kích của mình, nó lần đầu tiên há miệng ra, lộ ra hằng răng nhọn.

"Tránh không được rồi!." Tô Hạo ý thức được lần công kích này của Tuyết Báo Hoa, hắn sẽ tránh không kịp.



Tô Hạo liền thay đổi hướng mũi đao nhắm vào miệng rộng của Tuyết Báo Hoa, hắn muốn mạo hiểm đâm xuyên cây đao vào miệng của nó, sau đó từ đó đâm vào não, một kích tuyệt sát.

Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, Tô Hạo đột nhiên cảm giác phía sau cổ của mình có người tùm lấy, kéo qua một bên, chờ hắn kịp phản ứng lại, thì đã phát hiện mình nằm dưới bãi đất trống, mà Tuyết Báo Hoa thì cách mười thước bên ngoài.

"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại đến. Đi thôi!."

Giọng nói của Ngô Vân Thiên truyền đến, Tô Hạo lúc này mới phản ứng lại, đầu óc thanh tỉnh nói ra: "Được, phụ thân."

Lại nhìn Tuyết Báo Hoa, nó đang cảnh giác nhìn vào Ngô Vân Thiên đột nhiên xuất hiện, nằm phục người xuống, bộ dạng tùy thời lúc nào cũng có thể công kích. Nhưng mà từ bước di chuyển dịch lùi của nó, có thể nhận ra nó không có ý chí đánh nhau.

Cho tới bây giờ, Tô Hạo mới bắt đầu hít vào thở ra từng ngụm không khí. L*иg ngực liền phập phồng lên xuống, trái tim thì đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, tay chân cũng bắt đầu chết lặng.

Quá kí©h thí©ɧ rồi!.

Cứ như vậy hắn sững sờ đi theo sau lưng Ngô Vân Thiên rời đi, tình thần của Tô Hạo cũng từ từ bình tĩnh lại.

"Cái gì? Còn có ngày mai."

....

Ngày hôm sau, Tô Hạo lần nữa đi theo Ngô Vân Thiên tới địa bàn Tuyết Báo Hoa.

Sau khi thông qua tiểu Sáng tìm được Tuyết Báo Hoa, hắn lần nữa lại đối đầu.

Trải qua nhiều lần chiến đấu với Tuyết Báo Hoa, Tô Hạo cũng ý thức được chỗ thiếu hụt của bản thân.

Đó chính là hắn chiến đấu dựa vào lực lượng cùng tốc độ, nhưng nếu như gặp phải đối thủ có tốc độ cùng lực lượng cao hơn hắn, thì hắn cũng chả có ưu thế gì.

Vì vậy, hắn liền hiểu được ý của Ngô Vân Thiên, đó chính là thông qua chiến đấu với Tuyết Báo Hoa, mà tôi luyện kỹ xảo cận chiến của hắn, do đó có thể đem sức mạnh cùng tốc độ thân thể phát huy đến tận cùng, từ đó đề cao thực lực chỉnh thể.

Điều này làm cho Tô Hạo cảm thán, thế giới này, phương thức dạy học thật quá thô bạo.

Hấp thụ kinh nghiệm lần trước, Tô Hạo lúc này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hắn tin mình có thể kiên trì đấu với Tuyết Báo Hoa lâu hơn, hơn nữa còn có cơ hội đánh chết đối phương.

Không chờ Tuyết Báo Hoa phát động tiến công, Tô Hạo liền hướng nó vọt tới.

Tô Hạo lúc này công kích cũng không xuất ra toàn lực lượng, mà còn lưu lại một chút để tùy cơ ứng biến.

Ý nghĩa của hắn rất đơn giản, nếu như về tốc độ cùng sức mạnh đều thua đối phương, thì cứ chiến đấu toàn lực như vậy, khẳng định sẽ thất bại.

Như vậy phải tránh đi phong mang, không cần phải chính diện đối kháng với đối phương, mà cẩn thận đỡ đòn, xuất kỳ bất ý, một đao chí mạng, mới có cơ hội chiến thắng.



Tuyết Báo Hoa đột nhiên nằm phục người xuống, sau khi Tô Hạo chỉ còn cách nó khoản ba thước, nó liền bật lên, đem một kích toàn lực, dùng vóc dáng lực lưỡng của mình để cắn chết con mồi nhỏ bé.

Đây là sự tự tin của Tuyết Báo Hoa sau nhiều năm săn mồi, nó tự tin, không có bất kỳ con mồi nào có thể tránh né được cú cắn từ khoản cách gần của nó.

Tô Hạo cũng sớm biết được đối phương làm thế này, hắn cũng không nhảy qua tránh như mọi khi, bởi vì hắn biết cho dù nhảy chỗ nào, Tuyết Báo Hoa cũng rất nhanh có thể chuyển hướng, một trảo đập vào người, khiến hắn lâm vào thế bị động.

Thời điểm Tuyết Báo Hoa sắp cắn vào cổ họng của hắn, hắn liền dừng lại, hai chân ra sức đạp một cái, thân thể nhanh chóng nhảy về phía sau, vừa vặn tránh thoát được cú cắn của Tuyết Báo Hoa.

Lúc này Tuyết Báo Hoa vẫn ở trên không, chân trước vẫn còn chưa có chạm đất, Tô Hạo liền nắm lấy thời cơ bước lên trước một bước, nhấc chân hung hang đá vào cái cằm của Tuyết Báo Hoa.

"Phanh!." Một tiếng trầm đυ.c vang lên, toàn bộ đầu của Tuyết Báo Hoa bị chấn động, như là bị đại chùy từ dưới nện lên, khiến hai hằm rang của nó phát ra một tiếng giòn vang. Một cước này của Lục Dương, là báo thú cho ngày hôm qua bị nó đánh bay.

Nhưng thân thể của Tô Hạo cùng Tuyết Báo Hoa chênh lệch quá lớn, vậy mà không thể làm Tuyết Báo Hoa ngã lộn nhào, chỉ làm chân của hắn đau nhức.

Tuyết Báo Hoa bị Tô Hạo một cước đá trúng cằm, liền kinh hãi quá độ, vội vàng nhảy về phía sau, lui lại bốn năm bước mới dừng, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tô Hạo.

"Rống hô ~."

Trong cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp, một cước này của Tô Hạo, đối với nó tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.

Tô Hạo cũng không có ý định buông tha, liền lập tức xông lên.

Hắn lộ ra tay cầm đoàn đao sắc bén, lần nữa dịch một bước nhỏ đế tránh thoát khỏi công kích của Tuyết Báo Hoa, sau khi Tuyết Báo Hoa công kích thất bại, Tô Hạo cũng không kéo dài khoản cách, mà áp sát vào ở trên người nó đâm một đao, đâm xong liền bỏ chạy, mặc kệ đối phương thế nào.

Bất cứ lúc nào, hắn cũng sẽ không sử dụng toàn lực, bảo đảm lúc nào cũng có cơ hội để tùy thời né tránh công kích.

Tuyết Báo Hoa có hình thể cực lớn, nên có lượng lực cùng tốc độ vô cùng cường đại, nhưng mỗi lần tấn công đều cần phải tụ lực, vì vậy khi chiến đấu áp sát lực lượng của nó sẽ không được phát huy đến tối đa.

Vì vậy, khi Tuyết Báo Hoa đi săn đều truy cầu nhất kích tất sát, bởi vì chỉ cần một kích không trúng, coi như lần đi săn này lấy thất bại mà chấm dứt.

Tô Hạo cứ bắt mấy cơ hội Tuyết Báo Hoa tất công thất bại, liền ở trên người nó đâm một đao, cứ như vậy không ngừng, khiến trên người Tuyết Báo Hoa xuất hiện kha khá vết thương.

Rất nhanh, bộ lông trắng của Tuyết Báo Hoa đã dính đầy máu, lại dưới sự lãnh lẽo của gió tuyết mà đóng thành băng, dưới ánh mặt trời mà lóe lên hàn quang.

Càng chiến đấu càng lên tay, Tô Hạo đối với tiết tấu của mình càng ngày càng thành thục, mà cơ hội để móng vuốt của Tuyết Bao Hoa có thể gặp được Tô Hạo thì càng ngày càng xa.

Mặc cho Tuyết Báo Hoa gào thét như nào, đều không có biện pháp đánh trả Tô Hạo. Mỗi lần tấn công thất bại, chỉ làm cho thân thể của nó càng ngày càng nhiều vết thương, dần dần suy yếu.

Tô Hạo nhìn ra được Tuyết Báo Hoa đã có ý định rút lui, một khi Tuyết Báo Hoa mà chạy, hắn cũng không tin là mình có thể đuổi kịp đối phương.

"Như vậy, đao tiếp theo của mình sẽ giải quyết nó."