Chương 2: Nguyên Nhân

Tô Hạo một lần nữa lại tỉnh giấc, phát hiện mình trở thành một tiểu tử hơn một tuổi. Gia đình hắn có một y quán ở nội thành, coi như ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ.

Điều này làm hắn nhẹ nhàng thở ra.

"hoàn hảo hoàn hảo, vận khí chiếu cố ta, lần này ta nhất định...."

Không đúng !

Tô Họa lập tức ý thức được chỗ không đúng.

Trùng hợp một lần thì có thể quy cho vận khí, lần hai cũng có thể, nhưng mà đến lần này, cũng không phải là do vận khí, mà là điều tất nhiên.

Tô Hạo lâm vào suy nghĩ. Càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, càng nghĩ toàn thân càng run rẩy.

Quả cầu không gian mang theo ý thức của hắn lang thang trong vũ trụ mà không có mục đích, về sau sẽ đi đến đâu, cũng không cách nào phỏng đoán được, đi đến bất kì địa phương nào cũng có thể.

Cũng có thể nói là, quả cầu không gian đem ý thức của Tô Hạo đưa vào trên thân của hài đồng, là chuyện đương nhiên, nhưng mà Vũ Trụ quá rộng lớn, vượt quá hơn cả sức tưởng tượng của nhân loại, vì vậy loại chuyện này vẫn tương đối có tỉ lệ thấp, thấp đến nỗi người ta sẽ chắc chắn nó không phát sinh.

Nhưng mà, sau cùng chổ thần kỳ ở đây, chỉ cần thời gian vẫn cữ mãi trôi qua, bất luận tỉ lệ có thấp đến mấy, tại tương lai xa xôi, nhất định sẽ thành sự thật, nhất định sẽ phát sinh.

Vì vậy, trên lý luận mà nói, chỉ cần quả cầu không gian cứ có thể tiếp tục bay lượn, thì ý thức Tố Hạo sẽ nhất định tìm được vật chứa.

Tô Hạo cũng không cảm giác một chút nào hưng phấn, mà ngược lại còn có chút sợ hãi sâu ở bên trong.

"Mỗi lần ta thức tỉnh, thì thời gian đã trôi qua bao lâu? Một ngàn năm, một vạn năm, trăm vạn năm,....."

Có lẽ cũng rất xa !

Có lẽ thời gian, đã trôi qua vượt quá tưởng tượng của Tô Hạo.

Bởi vì thời gian mỗi lần chuyển sinh quá lâu, nên mỗi lần Tô Hạo sống lại, liền vô cùng trân quý mạng sống. Đây chính là tiêu tốn thời gian để đổi lấy xác suất nhỏ vô tận.

Hắn quyết tâm bày ra tâm thái, hảo hảo sống tốt một đời. Nếu tính cả thời gian lúc trước, hắn vẻn vẹn chỉ sống đến ba mươi tuổi, xa xa vẫn chưa đủ.

Ba năm tiếp theo, Tô Hạo vô cùng tiếc mệnh, cẩn thận chặt chẽ, đã chuẩn bị xong xui, nếu gặp bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn đều có thể rất nhanh thu dọn đồ đạc chạy trốn.

Hết thảy đều lấy an toàn làm chủ, bảo vệ tính mạng đầu tiên.

Hơn nữa thông qua hoàn cảnh chung quanh, hắn đại khái cũng hiểu rõ tin tức cơ bản của thế giới này.



Đây là một thế giới võ hiệp, khái niệm võ công cũng tồn tại.

Tô Hạo từ cửa sổ nhà mình ra ngoài, ban đêm còn tận mắt nhìn thấy cao thủ leo lên nóc nhà đánh nhau, từng đao quang kiếm ảnh, bổng pháp bay lượn, là có thể đánh vỡ một mảnh tường. Mấy thủ đoạn này, tuyệt đối không phải là diễn.

Điều này cũng làm cho Tô Hạo cảm thấy nguy hiểm, đồng thời, dâng lên ý tưởng làm võ lâm cao thủ, một kiếm rong ruổi một đời, hành nghiệp trượng nghĩa chính là mộng tưởng của hắn.

Đáng tiếc chính là, hắn tựa hồ không có cơ hội tiếp xúc đến bí tịch võ công, cũng không tìm thấy người để bái sư học nghệ. Nhà hắn cũng chỉ là một tiệm thuốc bình thường thôi.

Nhưng Tô Hạo cũng không có nhụt chí, hắn hiện tại niên kỷ còn nhỏ, tin tưởng một ngày nào đó có thể thành công.

Lại trôi qua vài năm, Tô Hạo 6 tuổi, trong nhà cứu chữa một nữ hiệp. Ai biết nữ hiệp này về sau thương thể tốt lên, sợ một nhà Tô Hạo tiết lộ hành tung của nàng cho kẻ địch, liền quyết định nhổ cỏ tận gốc, đem cả nhà Tô Hạo diệt khẩu.

Tô Hạo cũng không tránh được một kiếp, một lần nữa bị quả cầu mang vào vũ trụ dạo chơi.

....

Tỉnh lại lần nữa, lại nhập vào thân xác của một nam đồng một tuổi rưỡi, là con trai trưởng trong nhà, được mọi người vô cùng sùng ái, hơn nữa gia tộc còn có thể lực, ngoại nhân muốn làm hắn bị thương, tuyệt đối không có khả năng. Lần này Tô Hạo triệt để rút kinh nghiệm xương máu, nhất định phải sống tốt. Nửa năm sau, phụ thân nạp tiểu thϊếp, sinh cho Tô Hạo một đệ đệ cùng cha khác mẹ, sau đó hắn liền bị vị tiểu thϊếp đấy dìm chết trong ao cá. Lúc này hắn còn chưa đến hai tuổi.

....

Tô Hạo lại một lần nữa khôi phục ý thức, lần này hắn là một tiểu nữ hài hai tuổi, đi tới một thế giới hiện đại, khoa học kỹ thuật triệt để bộc phát, phố lớn phố nhỏ đều có thể nhìn thấy ti vi đen trắng, xe xích lô chạy tới chạy lui, tin tưởng chỉ cần một đoạn thời gian nữa, chỗ này có thể đạt đến trình độ của địa cầu thế kỉ 21, hắn có thể ở thế giới này làm học bá, sao chép ca khúc cùng phim điện ảnh, sống một cuộc sống cả đời tiêu sái.

Về phần trở thành một tiểu cô nương, Tô Hạo cũng không nghĩ nhiều, sống tốt là hạnh phúc lớn nhất rồi. Hai năm sau, đột nhiên chổ Tô Hạo sống bộc phát chiến tranh, còn chưa kịp đến trường làm học bá, Tô Hạo đã bị một quả bom từ trên trời rơi xuống nổ tung....

....

Tô Hạo đi vào thế giới tiên hiệp, tạo ngộ phải ma đạo tu luyện tà thuật, tàn sát hàng loại người dân trong thành. Năm ba tuổi, treo.

....

Thế giới ma pháp, thành trì bị Thú Nhân công phá, thú nhân tàn sát hàng loại người dân trong thành, năm 2 tuổi rưỡi, treo.

....

Thế giới cổ đại, năm 3 tuổi rưỡi, bị hồng thủy cuốn đi, treo.

....

Trải qua rất nhiều thế giới, sau khi nếm thử đầy đủ kiểu chết. Tô Hạo phát hiện sinh mệnh của mình thật sự quá yếu đuối, một đứa bé trong quá trình trưởng thành, gặp phải đủ loại sự tình, từ ngoài ý muốn đến cố ý, chỉ cần một cái, cũng đủ làm cho một đứa bé không có năng lực tự vệ chết yểu.

Điều này cũng làm cho hắn ý thức được, kiếp trước ở địa cầu thuận lợi lớn lên, cha mẹ của hắn đã vì hắn bỏ bao nhiêu nỗ lực.



....

Một lần nữa mở to hai mắt, Tô Hạo đem những nguyên nhất chết yểu một lần nữa nghĩ lại, cẩn thận phân tích nhiều lần, tìm nguyên nhân không thể trưởng thành.

"Đầu tiên là do hoàn cảnh quá ác liệt,

Thứ hai là hoàn cảnh xã hội không ổn định.

Thứ ba là cha mẹ quá mức chủ quan, không cung cấp đầy đủ lực bảo hộ.

Thứ tư là tuổi quá nhỏ, thiếu khuyết năng lực tự vệ."

Tô Hạo muốn thuận lợi sống sót, nhất định phải vượt qua giai đoạn đứa trẻ, nghĩ tốt biện pháp bảo vệ bản thân. Hoàn cảnh xã hội không cách nào thay đổi, thứ có thể làm được, là có thể tranh thủ bảo cha mẹ cố ý bảo vệ, nâng cao cơ hội sống xót.

Năng lực tự vệ thì coi như xong, một tiểu hài tử năm ba tuổi, không yêu cầu đến sức lực có thể chống trả lại, chỉ cần có thể đề cao cảnh giác, cẩn thận mọi thứ thì tốt rồi.

"Lúc này đây, cũng hiểu nguyên nhân mấy lần trước vì sao mình chết rồi. Lần này nhất định phải...."

Nói đến đây, Tô Hạo liền ngậm miệng lại. Đời trước hắn cũng nói mấy câu nói này, nhưng mỗi lần nói xong thì đều phải chết, giống như một câu nguyền rủa vậy, nói xong cũng không cách nào thoát khỏi tử vong.

Sau khi suy nghĩ xong sách lược, Tô Hạo bắt đầu suy nghĩ đến tình huống bản thân.

Đây là một thế giới văn minh hiện đại, lúc này đã tiến vào thời kỳ khoa học kỹ thuật, điện thoại smart phone cũng đã xuất hiện tràn lan, trên đường phố thì xe chạy lui chạy tới, so với đô thị kiếp trước của Tô Hạo thì giống nhau như đúc.

Hắn sinh ra một ở nước Hoa tương tự Hoa Hạ trên địa cầu, đời này hắn tên là La Triệu Huy. Nhà ở thành phố Bối Châu, là một cái thành thị cấp hai, cha mẹ chỉ là người bình thường đi làm, phụ thân tên là La Thăng Vinh, một nhà thiết kế, lớn lên cao to, trước khi kết hôn vô cùng đẹp trai, sau khi kết hôn thì lên cân liên tục, đến bây giờ thì là một nam nhân trung niên có cái bụng đầy mỡ. Mẫu thân tên là Hoàng Thục Quân, là một giáo viên dạy toán, từ khi sinh ra La Triệu Huy, sắc mặt trở nên già nua đi rất nhiều.

La Triệu Huy là con trai duy nhất của bọn họ, bởi vì hai vợ chồng bộn bề nhiều việc, cũng không có tính toán sinh thêm đứa thứ hai, nên đối với La Triệu Huy vô cùng để tâm. Nhưng La Triệu Huy từ khi sinh ra, thân thể liền ốm yếu nhiều bệnh, làm cho hai vợ chồng vô cùng vất vả. Tiêu tiền là một chuyện, chủ yếu là đau lòng khi nhi tử còn nhỏ, ba ngày phải đến bệnh viện một lần.

Thời điểm hai vợ chồng mang La Triệu Huy từ bệnh viện về nhà, đã bị Tô Hạo đoạt lấy thân thể.

Mà vợ chồng bọn họ, cũng không phát hiện điểm khác thường.

Đem Tô Hạo đang giả bộ ngủ đặt trên giường, sau khi đắp kín mền, Hoàng Thục Quân nhẹ nhàng thối lui ra ngoài.

Lúc này La Thắng Vinh đi tới ôm thê tử đã mệt mỏi, do dự một chút nói: "Thục Quân, không bằng, chúng ta sinh thêm đứa nữa!"

Nghe xong lời này, trong lòng Tô Hạo có chút mát lạnh, như thế nào mới xuyên qua mà đã bị buông bỏ rồi?

(Truyện cùng dịch giả- Trọng Sinh Thay Đổi Thời Đại- Đô Thị, Trọng Sinh)