Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 16: Tâm Lực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn vẻ mặt hoài nghi của con mình, Ngô Vân Thiên thật không biếp đáp lại thế nào. Ông nghĩ tới điều gì, đột nhiên thở dài, nói: Hướng Võ, ngươi là một thiên tài, là thiên tài mà trước đây ta cũng chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng đáng tiếc, ngươi sinh nhầm nơi mất rồi, nếu là...."

Nói đến đây ông đột nhiên lắc đầu, tự giễu cười nói: "Ta nói cho ngươi biết những thứ này làm gì?"

Ai ngờ Tô Hạo lại nói: "Phụ thân, sinh ra ở chỗ này là vận may của con, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn."

Ngô Vân Thiên bật cười nói: "Ngươi không hiểu đâu, về sau ngươi sẽ biết."

"Vậy kế tiếp con phải làm thế nào?"

"Ta vốn còn tưởng ngươi đang tìm kiếm huyết khí, mà quá trình này phải tốn khoản một năm, cho đến lúc đó, tố chất thân thể của ngươi cũng tốt hơn nhiều, tuổi cũng vừa vặn, vừa phù hợp để bắt đầu tinh luyện quá trình chuyển hóa huyết khí, không nghĩ tới ngươi so với trong tưởng tượng của ta thì nhanh như vậy, ngươi bây giờ vẫn chưa tới bốn tuổi phải không."

Nói đến đây, Ngô Vân Thân đột nhiên hơi có vẻ bất đắc dĩ, quả nhiên, người so với người không cách nào so sánh, so sánh cũng chỉ khiến càng thêm bi thương.

"Hướng Võ, ngươi trước không nên gấp gáp, cứ rèn luyện thân thể tiếp đi, một năm sau ta sẽ bắt đầu dạy ngươi tinh luyện huyết khí."

"Vì sao ạ? Sao lại không dạy được ngay bấy giờ?"

Tô Hạo không muốn chờ lâu, bởi vì hắn biết trong lúc mình còn nhỏ, bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, cũng dư sức làm hắn chết yểu. Cha mình cũng không thể cả ngày ngây ngốc bên hắn được, nên chuyện này đối với Tô Hạo vô cùng nguy hiểm, trước khi hắn có năng lực tự vệ, thì đâu đâu cũng có cảm giác nguy hiểm cả.

Một khi hắn lại tử vong, thì sẽ phải lâm vào trạng thái ngủ say, sau đó chờ đợi thêm trăm vạn năm, còn không nhất định có cơ hội chuyển sinh. Biện pháp duy nhất là nhanh nắm giữ lực lượng có thể bảo vệ mình, dù hi sinh một số tiềm lực của thân thể cũng không đáng tiếc.

Chỉ thấy Ngô Vân Thiên nói: "Không phải ta không muốn dạy ngươi, mà là thân thể bây giờ của ngươi thật sự rất yếu ớt, chịu đựng không nổi lực lượng mạnh mẽ. Ví dụ như một tảng đá lớn, tuy rằng ngươi có lực lượng có thể nâng tảng đá đó lên, nhưng cánh tay của ngươi thì không đủ sức để chịu nổi tảng đá đó, vì vậy, điều kiện tiên quyết đều có huyết khí cường đại là có một thân thể cường đại. Hiểu chưa?"

Tô Hạo gật đầu nói: "Hiểu rõ, phụ thân."

Nhưng hắn vẫn không càm lòng, nói ra: "Phụ thân, người trước dạy cho ta cách tinh luyện huyết khí đi, con chỉ muốn biết phải làm sao, trước cứ để con suy nghĩ về cách chuyển hóa huyết khí."

Ngô Vân Thiên lắc lắc đầu, nói: "Không được, Hướng Võ, ta biết ngươi rất thông minh, nhưng cũng chính bởi vì ngươi quá thông minh, ta không thể cho ngươi biết trước được, trước khi chưa nhập môn, thì chuyện tinh luyện huyết khí là chuyện vô cùng nguy hiểm."

"Thế phụ thân hướng dẫn con nhập môn đi!."

"Ngươi còn quá nhỏ!."



"Không nhỏ, phụ thân, con đã ba tuổi rồi!."

Ngô Vân Thiên im lặng nhìn đứa con của mình, không phải là tiểu hài tử ba tuổi sao, ba tuối đấy....

Tô Hạo lập tức cam đoan nói: "Phụ thân, người dẫn con nhập môn, con cam đoan sẽ không làm tổn thương đến thân thể của mình, cam đoan thời điểm rèn luyện huyết khí, phụ thân ở bên cạnh con, nếu không thì sẽ không lộn xộn."

"Hướng Võ, ngươi vì sao cứ nhất quyết phải học võ bây giờ?" Ngô Vân Thiên đột nhiên hỏi, hắn không tin đây là tin khí tiểu hài tử của con mình, quấn quít mãi chỉ vì một món đồ chơi, hắn làm như vậy là có lý do của mình.

Tô Hạo do dự một chút, liền nói ra: "Con sợ! Phụ thân mỗi ngày đều ra bên ngoài trạm gác tuần tra, trong trại chỉ còn lại mình con, đến nước mũi cùng béo mập con cũng không đánh lại, mỗi khi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, con ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có."

Ngô Vân Thiên trầm mặc hồi lâu, nhìn ánh mắt mong chờ của Tô Hạo, ông chậm rãi mở miệng, nói:"Được."

Tô Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó lại nghe Ngô Vân Thiên nói tiếp: "Sự tình ngày hôm nay, ngươi không được nhắc đến cho bất luận kẻ nào."

Tô Hạo trùng trùng điệp điệp gật đầu nói: "Dạ! Phụ thân hôm nay sẽ dạy con sao?"

"Ngày mai đi!." Ngô Vân Thiên thở dài một hơi, "Hướng Võ, về sau ngươi muốn cái gì thì trực tiếp nói với ta, ta sẽ không ngăn ngươi nữa."

Nhìn Ngô Vân Thiên rời đi, Tô Hạo nắm lấy nắm đấm của mình. Có một người cha tốt quan trọng như thế nào.

....

Ngày hôm sau, Ngô Vân Thiên dạy cho Tô Hạo về Tâm Học.

Ý thức con người khống chế thân thể, đi hay chạy, đều do ý thức quyết định, nhưng ý thức đối với thân thể không chỉ có tác dụng như vậy. Thông qua quá trình rèn luyện, thậm chí có thể khống chế tốc độ tim đập, nhúc nhích nội tạng, điều tiết năng lực hệ tiêu hóa. Mà loại ý thức này, được xưng là "Tâm Lực"

Không sai, tâm hướng sinh thì sinh, tâm hướng chết thì chết. Đây chính là lực lượng linh hồn.

Ngô Vân Thiên sợ Tô Hạo hiểu lầm khái niệm của "Tâm Lực", nên sau đó nói ra lý giải của bản thân về "Tâm Lực", giải thích cho Tô Hạo cặn kẽ nhưng việc Tô Hạo cần làm.

Tô Họa cũng không cần giống như mấy vị đại sư tâm linh hiểu rõ về vấn đề triết học Tâm Lực, chỉ cần thông qua phương thức rèn luyện đặc biệt, làm cho huyết khí trong người tinh luyện là được rồi.

Ngô Vân Thiên nói ra những điều mình biết, sau đó thảo luận với Tô Hạo, sau lần Tô Hạo nói ra cách mình tìm được huyết khí, Ngô Vân Thiên đối với Tô Hạo cũng không coi hắn là một đứa nhóc nữa, mà chuyên tâm thảo luận với nhau. Lý giải của Tô Hạo đôi khi làm cho Ngô Vân Thiên vô cùng kinh hãi, hay kinh sợ.



Sau khi hiểu rõ những vần đề khó hiểu, Tô Hạo chuẩn bị lần đầu tiên nếm thử cảm giác tu luyện.

Tô Hạo ngồi xếp bằng đối điện với Ngô Vân Thiên, xác nhận không có vấn đề, chậm rãi nhắm mắt lại.

Rất nhanh đã tiến vào nhập định, vứt bỏ vạn niệm, chăm chú tập trung.

Sau đó dựa vào Cửu Cung Tiệt Huyết Bảo Điển mà làm theo.

Một lát sau.

"Lần đầu tiên đã thành công rồi sao?"

Sắc mặt Ngô Vân Thiên không có biểu cảm, nhưng trong nội tâm vô cùng giật mình, cái này có mấy yêu nghiệt có thể làm được. Kể cả những thiên tài ở trong thành trấn, cũng phải mất mấy chục lần thử mới có thể thành công. Mà chính hắn bây giờ, cũng không biết nói gì. Chẳng lẽ con mình đã thức tỉnh huyết mạch cường đại nào sao?

Tô Hạo sở dĩ lần thứ nhất có thể thành công, đó là bởi vì ý thức của hắn là một người trưởng thành, năng lực không chế rất mạnh, thứ hai là hắn đã sớm đem Cửu Cung Tiệt Huyết Bảo Điển làm thử qua ở trong quả cầu không gian, sẽ không xuất hiện sai sót. Thành công ngay lần đầu tiên cũng chỉ là chuyện bình thường.

Một giờ sau, cơ thể xuất hiện phát ứng tiêu cực, Tô Hạo giật mình tỉnh lại.

Lúc này Ngô Vân Thiên đã sớm đem tô súp trứng đưa qua.

Tô Hạo nhận lấy uống một hơi, cảm thấy thân thể khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Giơ cánh tay lên vung vẩy một phen, cũng không có phát hiện loại tình huống lực lượng đột nhiên tăng vọt, hắn nghi hoặc nhìn về phía phụ thân, nói: "Phụ thân, vì sao con cảm giác được huyết khi tăng trưởng, nhưng cảm giác lực lượng cũng không có tăng lên rõ ràng."

Ngô Vân Thiên lộ ra tia mỉm cười, than nhiên nói: "Luyện võ làm sao đơn giản như vậy? Thời gian còn dài! Mỗi ngày phải kiên trì từng li từng tí để rèn luyện, làm cho thân thể dần dần thích ứng với chuyện huyết khí tồn tại, thẳng đến nửa năm sau, mới có thể cảm giác được rõ ràng."

"Lâu như vậy sao?" Tô Hạo mở to hai mắt nhìn: "Thế con tiếp tục tinh luyện huyết khí?"

Ngô Vân Thiên lắc đầu, nói: "Hôm nay đến đây thôi, thân thể của ngươi đã đạt đến cực hạn. Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai lại tiếp tục."

Tô Hạo gật gật đầu. Sau khi phụ thân rời đi, hắn lập tức tiến vào quả cầu không gian, hướng về tiểu Sáng đưa ra mệnh lệnh, cho hắn coi số liệu trong vòng một giờ qua, tất cả số liệu hạng mục.

Sau khi đồ ăn bị tiêu hóa, phân thành đủ loại dinh dưỡng vật chất, bị thân thể hấp thu, mà Tô Hạo muốn xem tác dụng Cửu Cung Tiệt Huyết Bảo Điển, một phần nhỏ vật chất dinh dưỡng, bị giữ lại, sau đó chuyển hóa thành huyết khí. Mặc dù rất ít, nhưng huyết khí quả thật có tăng lên.

Tô Hạo sờ lên cằm, lầm bẩm nói: "Làm sao có thể đẩy nhanh quá trình này đây?"
« Chương TrướcChương Tiếp »