Chương 13: Phương Pháp Thông Minh

Hai ngày sau, Tô Hạo đã tìm được phụ thân.

“Thuộc rồi?”

“Đương nhiên.”

Ngô Vân Thiên tự nhiên không tin.

Vì vậy Tô Hạo ở trước mặt hắn, trả lại quyển sách, từng chữ từng chữ đều đọc thuộc ra. Toàn bộ hành trình này Ngô Vân Thiên đều há to miệng. Bản thân hắn lúc trước phải mất bao lâu để học thuộc cuốn bảo điển này chứ?

Sau đó Ngô Vân Thiên liền mang theo Tô Hạo đến một địa phương không có người, liền ở phía trên quyển sách, bắt đầu giải thích từng câu cho Tô Hạo.

Mấy thứ như bảo điển huyết khí này, nếu như không có người giải thích, thì tám chín phần sẽ dựa theo suy đoán củ mình mà luyện lệch. Bởi vì dùng văn tử để biểu đạt ý nghĩa là một chuyện vô cùng khó khăn, giống như lúc trước ở trên trái đất đăng tin lên QQ, một câu đơn giản như: “Ai nha, không cẩn thận làm rớt bể bát.”, rất dễ hiểu, ý nghĩa biểu đạt rõ ràng.

Nhưng mà lại có người lý giải thành: “Bát vì sao lại bị bể? Có phải cãi nhau rồi đôi không?”, “Có phải gần đây có chuyện gì không tốt”, “Ta ở trên ‘Baidu’ tìm hiểu, ‘bát bể’ có nghĩa là....”

Vì vậy, Ngô Vân Thiên bắt Tô Hạo học thuộc, hắn liền ngoan ngoãn học thuộc lòng, về phần ý nghĩa của nó là gì, hắn cũng không đi suy đoán, mà chờ phụ thân tới giải thích. Dù sao phụ thân cũng là một tinh anh võ giả đẳng cấp cao, lại có thâm niêm, tính ra cũng vô cùng cường đại rồi.

Mãi cho đến trời tối, Ngô Vân Thiên mới đem toàn bộ quyển sách giải thích xong, Mà Tô Hạo một chữ cũng không lọt, hắn đem lời nói của Ngô Vân Thiên ghi chép vào bên trong ‘Vũ Trụ Ánh Sáng’, tùy thời học tập sau.

“Còn có chỗ nào không hiểu không?” Ngô Vân Thiên hỏi.

“Không có.” Nói xong, Tô Hạo lập tức khoa trương nói: “Phụ thân, người thật sự rất lợi hại, lại có thể đem quyển sách phức tạp này giải thích dễ hiểu như vậy, người không đi làm lão sư quả thật là đáng tiếc.”

Ngô Vân Thiên lần đầu tiên cười ha ha, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, ngươi cho rằng nửa năm nay ta....”

Nói tới chỗ này, hắn lập tức im miệng, vội chuyển chủ đề, nói ra: “Nếu như đã không còn chỗ cần giải thích, thì trước tiên cứ như vậy đi, về nhà thôi, chỗ không hiểu có thể hỏi ta.”

“Được.” Tô Hạo đứng dậy, nhắm mắt đuổi theo phụ thân.

Ngày hôm sau, Tô Hạo lần nữa tìm tới phụ thân, nói ra: “Phụ thân, con đã đem lý giải về quyển sách này thấu triệt.”

Đánh giá của Tô Hạo trong lòng của Ngô Vân Thiên lại tăng thêm lần nữa, hắn biết rõ rất nhanh Tô Hạo sẽ hiểu thấu triệt quyển bảo điển này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Kiểm tra một phen, quả thật Tô Hạo thật sự hiểu rõ, Ngô Vân Thiên lại nói: “Như vậy học tập trước mắt của chúng ta đến đây là xong, kế tiếp ngươi phải bắt đầu một việc trọng yếu nhất. Đó chính là tìm được huyết khí.

“Tìm huyết khi? Làm sao tìm được.”

Ngô Vân Thiên lộ ra một nụ cười thần bí: “Ngươi mỗi sáng sớm đều phải chạy bộ, chạy đến sức lực kiệt quệ rồi mới được ăn, sau khi ăn xong thì tìm một chỗ tĩnh tọa, cảm thụ quá trình chuyển đổi đồ ăn thành năng lượng. Thời gian dài, ngươi có thể cảm giác được huyết khí.

“Như vậy thôi?”

“Đúng, chỉ như vậy.”

Tô Hạo nhớ tới khẩu hiệu đơn giản ở kiếp trước: “Đơn giản, tin tưởng, làm theo.” Được rồi, làm thì làm.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hạo ở vòng quanh thôn chạy một vòng.



Hành vi của hắn rất nhanh liền hấp dẫn tụi nhỏ chú ý.

Hà Thanh Thanh hôm nay vẫn cột tóc đuôi ngựa như cũ, trông rất xinh đẹp, mang theo hai cái đuôi nhỏ đi theo, thời diểm thấy Tô Hạo chạy qua, nàng tò mò hỏi: “Hướng Võ, ngươi đang làm gì thế?”

“Tại sao phải chạy bộ?”

Tô Hạo trực tiếp giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp chạy qua. Nhưng mà, chờ Tô Hạo chạy qua lần nữa, Hà Thanh Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Tại sao ngươi lại phải chạy bộ? Chạy bộ không vui, không bằng ngươi theo chúng ta đi bắt chuột đồng đi.”

Tô Hạo không đáp, lần nữa chạy qua.

Thời điểm chạy vòng thứ ba, Hà Thanh Thanh nổi điên lên, lớn tiếng nói: “Hướng Võ, ngươi hôm nay bất luận thế nào, cũng phải theo chúng ta đi bắt chuột đồng.”

Tô Hạo lúc này mệt nói không ra hơi, vốn không muốn trả lời.

Nhưng nhìn Hà Thanh Thanh tức giận đến nỗi tóc đuôi ngựa vểnh lên, lại sợ nàng lôi kéo bản thân, chỉ có thể đáp: “Hà Thanh Thanh , ta đã nói với ngươi rồi, ta không chơi với người ngu.”

Hà Thanh Thành nhìn Tô Hạo còn muốn chạy nữa, lập tức nổi điên, nói: “Ngô Hướng Võ, ta đã nói, ta không phải kẻ ngu, ngươi phải đi chơi với ta.”

Tô Hạo thả chậm bước chân, nói: “Câu hỏi ngày đó ngươi đã trả lời chưa?”

Hà Thanh Thanh lập tức nói: “Ta biết rồi, là người mù, người mù không cần tìm được đường đi khám.”

Tô Hạo lắc đầu nói ra: “Sai rồi.”

Hà Thanh Thanh lập tức phản bác: “Không có khả năng, cha ta nói người mù nhìn thấy Y Sư, nên tuyệt đối không sai được.”

Tô Hạo lần nữa lắc đầu, nói: “Cũng chưa đúng, ta hỏi ngươi, người nào không thể đi khám, người mù vẫn có thể đi khám được, bọn họ chỉ là không nhìn thấy y sư thôi.”

Hà Thanh Thanh không chấp nhận thua cuộc, lập tức hỏi ngược lại: “Vậy người nói ai không thể đi khám?”

“Người chết”

“Cái gì?”

Tô Hạo lần nữa nói: “Là người chết, người chết rồi làm sao y sư có thể khám được nữa?”

Hà Thanh Thanh há to miệng, bộ dạng của nàng bây giờ có chút đáng yêu.

Lúc này Đào nước mũi cùng hỏi Chi béo mập ở bên cạnh: “Tiểu Béo, ngươi biết tại sao lại là người chết không?”

Tiểu Béo vội tránh xa nước mũi của tiểu Đào, lầm bầm nói: “Ta không muốn chơi với mấy thằng ngu.”

Đào nước mũi: “Cái gì?”

“Không! Không có gì! tiểu Đào, ngươi về sau không đem nước mũi lau sạch thì không được tới gần ta.”

Đào nước mũi hít một hơi, nước mũi bay vào lại trong mũi, phì phò nói: “Được...Được rồi! Mẹ ta nói hài tử có nước mũi sẽ rất khỏe mạnh.”

“Cút cút.”



Hà Thanh Thành nghĩ tới nghĩ lui, vậy mà phát hiện đáp án của Tô Hạo không chê vào đâu được, trong khoản thời gian này nàng gấp đến độ không nói ra lời.

Làm sao bây giờ, nàng hiện tại còn đang hoài nghi mình có phải kẻ ngu hay không, một đáp án đơn giản như vậy cũng không thể nói ra được? Nếu như vậy, nàng vĩnh viễn không có cách nào khiến Tô Hạo trở thành tiểu đệ hay người hầu của nàng, như vậy Tô Hạo sẽ không bao giờ theo nàng chơi đùa.

Thời điểm Tô Hạo lần nữa chạy qua bên người nàng, nàng đột nhiên giữ chặt Tô Hạo.

Tô Hạo lúc này đã mệt mỏi như con chó, hai chân rất nhẹ, đột nhiên bị Hà Thanh Thanh kéo lại, lập tức té ngã trên mặt đất, Hà Thanh Thanh cũng chịu theo số phận, hai đứa nhóc té ngã thành một cục.

“Ngươi làm gì vậy?” Tô Hạo mệt mỏi không đứng dậy được, hung hăn trợn mắt liếc nhìn Hà Thanh Thanh, nhưng cũng không đến mức tức giận với trẻ nhỏ. Quả nhiên, mấy đứa nhóc, là thứ hắn ghét nhất.

Hà Thanh Thanh níu lấy tay áo của Tô Hạo, sợ Tô Hạo lại chạy đi, khuôn mặt nàng nghiêm túc nói: “Ngô Hướng Võ, hôm nay người nhất định phải đi theo chúng ta chơi, ngươi khỏi cần phải nói gì, không theo chúng ta chơi, ta sẽ nói tiểu Đào cùng tiểu Chí đánh ngươi, ta nói được là làm được.”

Tô Hạo lập tức bó tay rồi, cái này còn biết nói kiểu gì, dưới lực lượng tuyệt đối tốt nhất không nên phản kháng a, lại nhìn Đào nước mũi cùng Chi béo mập đi tới, hắn lập tức ỉu xìu. Chẳng lẽ hôm nay phải đi theo mấy đứa nhóc mới nhú này chơi đùa, còn chơi trò giả làm người lớn?

Không được! Có một tất có hai, chẳng lẽ về sau lại phải theo mấy đứa nhóc này chạy lui chạy tới khắp noi? Đây quả thực là chuyện lãng phí thời gian a.

Tô Hạo đem hơi thở ổn định, nỗ lực đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người.

“Ngươi đồng ý?” Hà Thanh Thanh cho rằng Tô Hạo đã đáp ứng, lập tức nở nụ cười vui vẻ.

Tô Hạo không đáp, hỏi ngược lại: “Thanh Thanh, vừa rồi ngươi hỏi ta vì sao chạy bộ phải không?”

“Đúng vậy!.” Thanh Thanh đáp.

“Vậy ngươi hỏi lại lần nữa đi.”

Hà Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều, liền thuận theo nói: “Vậy ngươi vì sao lại phải chạy bộ?”

Tô Hạo lập tức khen ngợi: “Thanh Thanh, hỏi rất hay! Đó là một câu hỏi tốt, hỏi rất đúng vào điểm mấu chốt, Hà Thanh Thanh, ta hỏi ngươi, ngươi biết vì sao ta thông minh vậy không?”

Ánh mắt Hà Thanh Thanh lập tức tròn xoe, đây là bí mật mà nàng vẫn luôn muốn biết, ngơ ngác nói: “Vì sao?”

Đào nước mũi cùng Chí béo mập cũng tò mò nghiêng tai lắng nghe.

“Bởi vì ta chạy bộ !.”

“Chạy bộ?”x3.

Vẻ mặt Tô Hạo trấn định, đáp: “Không sai! Chính là do chạy bộ.”

“Thật không? Chạy bộ có thể giúp ta trở nên thông minh, thông minh giống như ngươi vậy”

“Đương nhiên rồi, đây là bí mật ta mới phát hiện, các ngươi đừng có kể cho người khác biết.”

“Ừ ừ.” x3

“Vậy còn chờ gì nữa! Chạy thôi!.”

“A hú!.”