Nửa năm trôi qua rất nhanh, Tô Hạo lại cao thêm một chút, từ lúc đó đến đây, Tô Hạo cao thêm được nửa cái đầu.
Tô Hạo cho rằng điều này tuyệt đối không hợp lý, một năm nay hắn ăn vô cùng phong phú với nhiều, nói như thế nào cũng không thể chỉ cao lên một tí này được, hơn nữa còn phải khỏe mạnh hơn chứ!
"Một năm nay toàn ăn thịt thôi mà."
Hắn thậm chí hoài nghi quyển sách Cách điều chế dinh dưỡng cho trẻ em tốt nhất đến nay là lừa đảo, nhưng phía dưới lại có đánh dấu "Chuyên gia đề cử" cũng không thể sai được?
Tô Hạo thầm thu hồi lại tâm tư, liếc mắt nhìn Ngô Vân Thiên đang ngồi ở một bên. Từ nửa năm trước, khi Tô Hạo đề cập đến vấn đề muốn học võ, hắn vẫn thường xuyên đi sớm về trễ, không biết đang bận rộn chuyện gì, mỗi lúc trở về thì cùng Tô Hạo nói chuyện vài câu, sau đó ăn rồi đi ngủ.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Ngô Vân Thiên đứng dạy rời đi, Tô Hạo vội vàng nói: "Phụ thân, không phải người đã nói sẽ dạy con học võ sao? Hiện tại cũng qua nửa năm rồi, chúng ta khi nào thì bắt đầu học đây?"
Ngô Vân Thiên dừng lại một lút, như là đang nhớ lại chuyện này, mắt nhìn sang đứa con của mình, chậm rãi nói: "Cái này, vậy thì bắt đầu vào ngày mai đi, sáng mai, chờ ta ở Cốc Trường."
"Dạ!." Tô Hạo gật đầu mạnh một cái, hai mắt như ánh lửa càng ngày cáng sáng.
Vừa mới rạng sáng ngày hôm sau, Tô Hạo liền đi tới Cốc Trường, nơi chuyên môn để phơi ngũ cốc, phụ thân vẫn chưa tới, nhưng ở đây đã có một tiểu cô nương khoản bốn tuổi cùng hai nam hài, bọn họ hướng Tô Hạo đi tới. Tiêu cô nương đi đầu cộc tóc theo kiểu đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, một đôi mắt sáng lung linh, nhìn ra là biết sau này sẽ là một đại mỹ nhân hại nước, hai tiểu nam nhân nhìn qua thì ít nhất cũng phải năm tuổi, so với nàng thì cao hơn nửa cái đầu, ngày thường béo tốt chắc nịch, nhưng giờ phút này thì đi theo tiểu cô nương như thiên lôi sai đâu đánh đó, giống như hai tiểu tùy tùng.
Tô Hạo vừa nhìn thấy ba đứa trẻ này, ngay lập tức cảm thấy đau đầu, thứ mà hắn ghét nhất, chính là mấy đứa nhỏ đấy.
Tiểu cô nương này tên là Hà Thanh Thanh, là con gái của người đứng đầu trạm gác Trà Sơn, cũng chính là con gái của tiểu đội trưởng, Hà Kiên Dũng, Hà Kiên Dũng là thổ hoàng đế ở đây, rất có uy tín, được xưng là nói một không hai, từ đó có thể thấy được địa vị con gái của hắn có bao nhiêu đặc thù. Không ai không cho con gái của hắn vài phần mặt mũi, mấu chốt là Hà Thanh Thanh có tướng mạo rất đáng yêu, miệng thì lại ngọt, ở trong cái thôn nhỏ này được vô số người yêu thích, nâng như nâng trứng.
Hà Thanh Thanh ở trước mặt người lớn thì đóng vai ngoan ngoãn, nhưng bên trong một đám trẻ nhỏ, thì đóng vai đại tỷ, nhân vật số má.
Hai tùy tùng phía sau nàng, cũng là con gái của chiến sĩ ở trạm gác, đứa cao kều kia gọi là Lộ Hồng Đào, tên mập trắng hồng kia gọi là Lý Tôn Chí, hai người này không biết có chủ ý gì, mỗi ngày đều vây quanh người Hà Thanh Thanh, đối với Hà Thanh Thanh thì nói gì nghe nấy, nhìn qua thôi là biết liếʍ chó, chẳng lẽ hai người này muốn làm thanh mai trúc mã sao?
Nhìn mặt hàng của hai tên này, Tô Hạo đoán chừng qua thêm vài năm, chỉ là lấy giỏ trúc múc nước, mất công dã tràng rồi.
"Hướng Võ, ngươi đang làm gì đó, cùng đi với chúng ta đến suối nhỏ mò cá không!." Hà Thanh Thanh đi đến trước mặt Tô Hạo, bộ dạng như đại nhân vật ghé thăm.
Tô Hạo lập tức lắc đầu cự tuyệt, nói: "Không đi, đi thong thả, không tiễn!."
Hà Thanh Thanh hai tay chống nạnh, cả giận nói: "Ngô Hướng Võ, ngươi dám cự tuyệt ta! Có tin ta kêu Đào nước mũi cùng Chí béo mập đánh ngươi không."
Nước mũi Lô Hồng Đào cùng Lý Tôn Chí mập cùng tiến về phía trước một bước, trong mắt tràn đầy khiêu kích cùng kích động. Hướng về phía Ngô Hương Võ trợn mắt nhìn, bọn hắn còn chưa đánh nhau lần nào, đối với lần này thật sự rất mong chờ.
Khóe miệng Tô Hạo co lại, vẻ mặt tràn đầy gợi đòn mà nói: "Tiểu thư Thanh Thanh, ta không phải cự tuyệt ngươi, mà ta chưa từng bao giờ chơi với người ngu cả, nếu như các ngươi muốn cùng ta chơi đùa, thì cần phải chứng minh mình không ngu xuẩn mới được."
Ba người bị Tô Hạo nói một phen đến tức giận nổi lửa, Đào nước mũi cùng Chi béo mập tính tiến lên đánh Tô Hạo một trận, nhưng lại bị Hà Thanh Thanh cản lại. Nàng nhíu mày, dùng giọng mũi đáng yêu phản bác: "Ta không phải là kẻ ngu!."
Hai tiểu tùy tùng cũng lập tức hùa theo.
"Chúng ta cũng không phải kẻ ngu!." "Ta cũng không phải!."
Tô Hạo gật đầu công nhận một cái, nói: "Nhìn qua các ngươi cũng không phải loại ngu, tuy nhiên phải chứng minh mới được? Vấn đề ta hỏi ngày hôm qua, các ngươi nghĩ ra chưa?"
Hà Thanh Thanh lập tức đắc ý, lớn tiếng nói ra: "Đương nhiên rồi, câu hỏi dễ như vậy làm sao làm khó được ta."
Tô Hạo vẻ mặt không tin nói: "Thật không? Vậy ta hỏi lại lần nữa, 5+7 bằng bao nhiêu?"
Hà Thanh Thành vội nói: "12, bằng 12, đúng chưa!." Nói xong, nàng đắc ý khoanh hai tay trước ngực, chờ Tô Hạo khen ngợi.
Tô Hạo ngạc nhiên nhìn nàng, chậc chậc khen vài câu: "Được lắm, không tệ, không tệ, đại tiểu thư Thanh Thanh rất giỏi."
"Thấy chưa! Nếu như chúng ta không phải kẻ ngu, vậy thì ngươi phải theo chúng ta đi chơi rồi!." Hà Thanh Thanh vội vàng mời chào, nàng rất hy vọng Tô Hạo gia nhập dưới trướng nàng, trở thành tùy tùng đa mưu túc trí.
Tô Hạo lắc đầu, nói: "Tuy rằng ngươi đã trả lời đúng, nhưng mà thời gian đã trôi qua quá lâu, cái này không tính."
Hà Thanh Thanh trợn tròn hai mắt: "Sao lại không tính? Vậy thì làm sao?"
"Quy củ cũ, ta ra một đề, nếu như ngươi có thể đáp đúng, thì chứng minh các ngươi không phải kẻ ngu, ta liền đồng ý chơi với các ngươi."
Hà Thanh Thanh do dự nói ra: "Ngươi cũng không thể ra đề khó khăn đấy."
Tô Hạo gật đầu.
Hà Thanh Thanh lại thêm một điều kiện: "Không thể ra đề số học."
Tô Hạo vẫn gật đầu.
Sau đó Hà Thanh Thanh nhíu mũi lại, vẻ mặt khẩn trương lo lắng nói: "Vậy ngươi hỏi đi."
"Vậy các ngươi nghe cho kỹ đây, câu hỏi lần này của ta rất đơn giản, các ngươi khẳng định biết được đáp án." Thấy ba người tập trung tinh thần để nghe, Tô Hạo hắng giọng một cái, nói: "Xin hỏi, người nào không khám Y Sư!."
Hà Thanh Thanh đảo mắt một vòng, lập tức tự tin đáp ra: "Câu này đơn giản, ta biết rồi, là người xấu! người xấu ngã bệnh y sư không khám"
Ai ngờ Tô Hạo lắc đầu nói: "Không đúng, nhưng mà đáp án cũng gần chính xác rồi đó."
"Không đúng? Vậy đó là gì?"
"Ngươi phải tự mình nghĩ ra mới được."
Hà Thanh Thanh quay đầu nhìn Đào nước mũi cùng Chi béo mập: "Các ngươi trả lời đi."
Chí béo mập ấp úng, cả buổi không nặng được một chữ, Đào nước mũi thì hít nước mũi của mình là hết.
"Hai người các ngươi thật ngu." Hà Thanh Thanh tức giận dậm chân, lại đưa ra mấy đáp án nữa, đều bị Tô Hạo bác bỏ, gấp đến độ thiếu chút nữa khóc ra. Cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn Tô Hạo.
"Ngô Hướng Võ, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ có thể nghĩ ra đáp án." Buông ra lời nói tàn nhẫn, Hà Thanh Thanh rời đi.
Hai cái đuôi nhỏ lập tức kinh hãi, nói: "Thanh Thanh, chúng ta không đi bắt cá à?"
Hà Thanh Thanh đáp lại: "Không đi, kẻ ngu mới đi mò cá."
Đào nước mũi không có chủ ý, quay đầu hỏi Chí béo mập, nói: "Tiểu Chí, chúng ta còn đi bắt cá không?"
Tiểu Chi trả lại cho Tiểu Đào một câu "ngu xuẩn", xong rồi hướng phía Hà Thanh Thanh đuổi theo, la lớn: "Thanh Thanh, ngươi chờ ta một chút, ta cùng ngươi tìm đáp án."
Đào nước mũi quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Tô Hạo, sau đó cũng hướng Hà Thanh Thanh đuổi theo, hô: "Đợi ta với, ta cũng vậy, ta cũng vậy!."
"Hừm....Cuối cùng cũng đi!." Đối với Tô Hạo mà nói, thì ứng phó mấy đứa nhóc này, so với viết một bài luận văn còn khó hơn. Nếu đặt ở kiếp trước, tên đệ đệ La Triêu Tân dám làm phiền hắn như vậy, đã bị hắn động thủ, còn kiếp này, nhìn thân thể gầy gò của mình, có động thủ cũng đánh không lại a, nếu có thể đánh lại, hắn nhất định sẽ không mở miệng nói chuyện.
....
Một lát sau, Ngô Vân Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Hạo, tò mò hỏi: "Người nào ngã bệnh mà y sư không khám?"
Tô Hạo lập tức tràn đầy hắc tuyến, cái này dùng để lừa mấy đứa nhóc, lão nhân gia ngài tham gia náo nhiệt làm gì?