Chương 10: Học Võ

"Làm sao vậy, Hướng Võ?"

Nam nhân nghe được thanh âm Tô Hạo, mở miệng hỏi.

"..." Tô Hạo không đáp.

Không phải là hắn không muốn đáp, mà là căn bản hắn không nghe hiểu đối phương nói cái gì. Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được người nam nhân này là phụ thân của hắn kiếp này.

Đây cũng là điều Tô Hạo buồn rầu nhất, ngoài trừ kiếp trước ở nước Hoa, thì mỗi lần chuyển thế sống lại, hắn đều phải học lại một lần ngôn ngữ cùng chữ viết.

Cũng may lúc này hắn mới chỉ có 2 tuổi, nhưng đã có cơ sở nhất định, chỉ cần thích ứng qua một đoạn thời gian ,là có thể tiếp tục nhận được di sản do đứa bé mang lại, nghe nói không có vấn đề.

Thấy Tô Hạo không đáp, nam nhân cũng không nói gì thêm, trong đầu thì buồn bực chạy tiếp, đồng thời cũng đề phòng hoàn cảnh xung quanh, tựa hồ đang lo lắng đột nhiên xuất hiện tập kích.

"Đến rồi!." Nam nhân bước nhanh hơn, trước mặt xuất hiện một ngôi làng nhỏ, ngôi làng này được một bước tường đá cao vây lại, có hai đại hán đang cảnh giác cổng, nhìn thấy nam nhân trên cổ còn cõng một đứa nhỏ, lập tực liền yên lòng.

"Tam ca, về rồi sao, hôm nay không có thu hoạch gì à?" Đại hán bên trái hô một tiếng, trên mặt hắn đầy rẫy những vết sẹo, nhìn qua tương đối dữ tợn.

"Đúng a, vận khí hôm nay không tốt lắm." Nam nhân gật gật đầu, bước nhanh về phía của chính.

Thời điểm Tô Hạo đang suy nghĩ bọn họ nói gì, thì nam nhân dưới háng đột nhiên gia tốc.

Dọa cho Tô Hạo phải nắm chặt đầu của nam nhân. Chỉ thấy nam nhân này chạy nước rút ba bước, sau đó đột nhiên chân dừng bước, toàn bộ người bay lên, vững vàng rơi xuống trên tường thành.

Tô Hạo há to miệng.

Cái thành này cũng phải cao tám chín mét, võ lâm cao thủ cũng không nhảy được như vậy.

"Chẳng lẽ phụ thân của ta kiếp này là võ lâm cao thủ? "Trong mắt Tô Hạo hiện lên vài phần hưng phấn, lần này có đại ca bảo kê rồi!

....

Tô Hạo lần này nhập vào người một đứa bé tên là Ngô Hướng Võ. Nam nhân dưới háng của hắn là phụ thân, tên là Ngô Vân Thiên là một chiến sĩ tinh anh của nhân tộc. Nhiệm vụ của hắn là đóng giữ bên ngoài trấn Lăng Vân, trạm gác Trà Sơn, nói cách khác, Ngô Vân Thiên là lính gác, trạm gác Trà Sơn chính là mái nhà của hắn. Hai năm trước mới đến đây nhận nhiệm vụ trú đóng, kỳ hạn nhiệm vụ mười lăm năm, vì vậy liền đem theo vợ con vào trạm gác ở.

Đương nhiên, trạm gác Trà Sơn cũng không phải chỉ có mình một mình Ngô Vân Thiên là chiến sĩ, đồng dạng cùng hắn bị phân đến Trà Sơn canh gác còn có ba mươi người, bọn họ đều là chiến sĩ cả, đều mang theo vợ con đi theo. Vì vậy tram canh gác Trà Sơn này, nói là trạm gác, nhưng thực chất là một cái thôn trang nhỏ có ba mươi hộ gia đình. Mà một cái thôn nhỏ như vậy, đại khái có khoản một trăm hai mươi người.



Ngô Vân Thiên ở trạm gác Trà Sơn có địa vị rất cao, võ lực có thể ở hàng thứ ba, vì vậy mọi người quen gọi hắn là lão Tam hay Tam ca, chỉ cần Ngô Vân Thiên nói ra, mọi người để rất nể tình, lời nói ở trong thôn vẫn có một chút tác dụng.

Mẫu thân đời này của Tô Hạo, đã qua đời vào một năm trước, trong một lần bị hung thú tập kích, bởi vì bảo hộ nhi tử Ngô Hướng Võ, nên bị hung thú cắn chết. Vì thế Ngô Vân Thiên mới vô cùng tự trách mình, có đôi khi thậm chí còn quái dị nghĩ đến, nếu không có Ngô Hướng Võ liên lụy, thì vợ của hắn nhất định có thể thuận lợi đào thoát.

Bất quá Ngô Vân Thiên cũng biết không thể đem hết trách nhiệm đổ lên thân của một đứa trẻ, nhưng mà hắn cũng không nhịn được suy nghĩ như vậy.

Cứ như vậy, hắn lâm vào trong mâu thuẫn. Có đôi khi tự trách mình quá yếu, không bảo vệ tốt thê tử, có đối khi chê Ngô Hướng Võ quá phiền toái....

Vì vậy, hắn chưa bao giờ nở nụ cười trước mặt con mình, chỉ làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, bảo hộ con cái, nuôi con, thế thôi.

Tô Hạo dưới hoàn cảnh không có tình thương của cha, chậm rãi thích ứng thân phận mới.

....

Một năm sau, Tô Hạo ba tuổi.

Một năm nay, hắn có thể lưu loát nói chuyện, còn thuận tiện học thêm văn tự của thế giới này. Thông qua sách vở mà đại khái hiểu rõ diện mạo của thế giới này.

Mọi người có thói quen xưng hô thế giới này là Vĩnh Hòa Đại Lục, Vĩnh Hòa Đại Lục cũng không phải do nhân tộc thống trị, bên ngoài thành trấn của nhân tộc có vô số hung thu hoành hành, đối với nhân tộc mà nói, cái thế giới này vô cùng nguy hiểm, sinh tồn vô cùng khó khăn, thường xuyên có đại lượng hung thú tập kích thành trấn của nhân loại, thành phá người chết đôi khi cũng có xuất hiện.

Vì vậy, bên ngoài thành trấn thường xuyên thiết lập trạm gác, với tư cách là khu vực hòa hoãn cùng báo động khi có hung thú đột kích. Nhưng mà đại đa số tình huống, chỉ có số ít hung thú xâm nhập vào lãnh địa của nhân tộc, không tạo thành uy hϊếp gì lớn, chiến sĩ ở trạm gác dễ dàng ứng phó. Tính nguy hiểm cũng không cao như trong tưởng tượng, trừ khi gặp phải hung thú cổ đại tập kích, toàn bộ thành viên trạm gác bị tiêu diệt. Nếu gặp phải tình huống này, thì chỉ có thể nói vận khí không tốt.

Thế giới này cũng có hệ thông phân chia võ giả, theo thứ tự là võ giả, tinh anh võ giả, tông sư võ giả, thái sư võ giả, đại tông sư.

Hắn không biết đăng cấp những võ giả này khác biệt như thế nào. Phụ thân của hắn Ngô Vân Thiên là cao cấp tinh anh võ giả, xem ra đã vô cùng lợi hại rồi, dùng đẳng cấp của võ hiệp Kim Dung mà nói, có thể xưng là cao thủ nhất lưu. Như vậy thì Tông sư vão giả cùng Thai Sư Võ Giả là cái dạng gì?Tô Hạo cũng không biết, hơn nữa còn có đại tông sư.

Có phải là bom hạt nhân phiên bản hình người không?

Như vậy, Tô Hạo quan tâm nhất đến một vấn đề là, hắn thông qua học tập cùng rèn luyện, có thể đạt tới đẳng cấp cao như vậy?

Bữa tối ngày hôm sau, bữa ăn hôm nay là món thịt chuột lông vàng. Miếng thịt vô cùng bóng bẩy, thoa lên một ít dầu trơn, ở trên lừa nướng vang lên tiếng xì xì, nướng chín rồi thì rải một chút muối ăn, chính là mỹ vị của nhân gian.

Tô Hạo hưởng thụ ăn một tiếng, nhìn phụ thân Ngô Vân Thiên đang trầm mặc không một bên, nói ra: "Phụ thân, con muốn học võ, người dạy con võ đi!."

Ngô Vân Thiên liếc nhìn Tô Hạo, thản nhiên nói: "Ngươi còn quá nhỏ, chờ 6 tuổi, ta sẽ dạy ngươi."

Tô Hạo nghe xong, tâm lạnh đi một nửa, căn cứ vào quá khứ, hắn đến năm tuổi chưa chắc đã có thể trụ qua, nếu phải chờ đến sáu tuổi mới được học, thì sợ cũng phải mấy thêm mấy trăm vạn năm....



Hắn nhất định phải sớm nắm giữ năng lực tự vệ mơi được.

Tô Hạo truy vấn: "Tại sao phải 6 tuổi mới học được?"

"Không biết, ta trước kia cũng bắt đầu học khi sáu tuổi, tất cả mọi người đều học võ khi lên 6."

"Con cho rằng điều này không hợp lý?"

"Sao lại không hợp lý?"

"Bởi vì cơ thể của mỗi người không giống nhau, nên thời gian học tập võ công sẽ có lúc bất đồng, phụ thân bắt đầu học võ năm sáu tuổi, đại đa số mọi người đều học ở độ tuổi này, nhưng đối với con chưa chắc đã phù hợp. Có lẽ con phù hợp học võ lúc 3 tuổi thì sao? Nếu bỏ lỡ qua niên kỷ tuyệt hảo này, con sợ về sau không có cách nào mạnh hơn."

Ngô Vân Thiên dường như lần đầu tiên có nhận thức khác về con mình, tiểu tử này từ lúc nào nói chuyện lưu loát như vậy rồi, hồi tưởng lại bản thân, bản thân hắn lúc ba tuổi có thể nói chuyện như vậy sao? Hắn nổi lên hứng thú.

"Ngươi ngụy biện hả, làm sao ngươi biết lúc nào thì thích hợp để học võ?"

"Sao lại ngụy biện? Lấy một ví dụ, nếu như tất cả mọi người ngồi tiểu, con cũng phải ngồi tiểu hay sao?"

Ngô Vân Thiên nhất thời ngậm miệng, hắn cảm giác, lời nói của tiểu tử này có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu.

Tô Hạo quan sát biểu lộ của Ngô Vân Thiên, lại nói: "Muốn biết con lúc nào thích hợp học võ, còn không phải chuyện đơn giản sao? Thử một chút là biết?"

Nghe rất có đạo lý, trong lòng Ngô Vân Thiên nhất thời do dự.

Tô Hạo lại đưa thêm chút lửa: "Con biết vì sao tất cả mọi người lại có thói quen học võ lúc 6 tuổi, bởi vì trước 6 tuổi tâm trí hài tử không thành thục, lý giải về lượng lực còn chưa đủ, rất dễ đem mình luyện hỏng!."

Nâng l*иg ngực lên, hùng hồn nói ra: "Con không giống với mấy người khác! Phụ thân, chẳng lẽ người đối với con mình không chút lòng tin sao?"

Một lát sau, Ngô Vân Thiên gật đầu nói: "Được rồi, vậy cứ thử xem."

Tô Hạo còn chưa kịp vui vẻ, Ngô Vân Thiên lại bổ sung: "Nhưng mà bây giờ ngươi còn quá nhỏ, cao hơn chút nữa đi, nửa năm sau ta sẽ dạy ngươi."

Tô Hạo vui vẻ tiếp nhận, nửa năm nữa cũng không muộn, trước năm tuổi là tốt rồi.

Thừa dịp nửa năm tới, tranh thủ tiến vào quả cầu không gian tiếp tục học tập, củng cố thêm trí thức của bản thân.