Đây là một thôn trang nhỏ nằm sâu trong núi, chỉ có hơn mười hộ gia đình, sống bằng canh nông cùng đi săn
Giờ phút này, mặt trời nhuộm đỏ chân trời, núi rừng chim chóc bay phập phồng. Khói bếp bay lên từ thôn trang, khắp nơi gà bay chó sủa.
"Nhị Cẩu Tử, lại ngồi ở ruộng ngẩn người à, mau quay về dùng cơm đi."
"Uông uông uông~"
Một con chó "Đại Cẩu Tử" hưng phấn chạy tới phẩy đuôi, chạy xung quanh hài tử đang ngồi trên bờ ruộng này.
Hài tử này non nớt hô to một tiếng: "Biết rồi!."
Sau đó lại lầm bầm vài câu: "Lão tử tên là Tô Hạo, không phải tên Nhị Cẩu."
Đứng dậy phủi phủi mông, cất bước hướng đại hộ đi về.
Đại Cẩu Tử thì vui sướиɠ chạy theo sau.
Một thôn phụ sau lưng cõng một đứa bé, bận việc gia đình. Sau khi dọn xong bữa tối, hướng về phía ngoài nhìn quanh, nhìn thấy thân ảnh của Tô Hạo, lập tức liền nở nụ cười.
Thôn phụ này chính là mẫu thân của Tô Hạo, người mà thôn phụ đang cõng chính là muội muội Tô Hạo.
Ở trên bàn ăn, có một đại hán đang hút thuốc từ tẩu, hai đầu lông mày người này có chút tương tự với Tô Hạo, đây chính là phụ thân kiếp này của hắn.
Tô Hạo đã tỉnh lại được ba ngày, cũng hiểu được mọi chuyện phát sinh trên người hắn.
Dùng từ trùng hợp để hình dung thì cũng chưa chuẩn xác lắm.
Sau khi Tô Hạo bị xa thải, ý định trở về quê chăn trâu làm ruộng.
Trên đường lái xe về quê, Tô Hạo lái xe trên đường cao tốc hơn một giờ, đều không nhìn thấy bất kì xe khác ngoài hắn, cả đoạn đường cao tốc đều trống rỗng không một bóng người.
Hắn lúc đó nhất thời cao hứng, liền dẫm chân ga chạy mãnh liệt, tốc độ phải vượt quá 160km/h, vẫn còn tăng lên tiếp, cảm nhận được kí©h thí©ɧ đua xe, Tô Hạo vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh vào thời điểm này.
Một con Trùng nhỏ đột nhiên xuất hiện, Tô Hạo vô ý mà đυ.ng vào, liền bị Trùng nhỏ tiến vào trong thân thể, trải qua không ít biến hóa, mơ hồ có dấu hiệu dung hợp.
Mà Trùng nhỏ sau khi dung hợp xong liền biến mất, mang theo ý thức của Tô Hạo theo sau, đi đến một chỗ nào đó sâu ở trong vũ trụ, giống như một viên đạn nhỏ, mang theo Tô Hạo có tất cả trí nhớ từ lúc tai nạn đến giờ, lang thang ở trong vũ trụ dài vô tận.
Trùng nhỏ như một quả cầu đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất ,quỷ dị trôi nổi bên trong vũ trụ, quá trình này, Tô Họa không cách nào hiểu được.
Ý thức của Tô Hạo nằm trong con Trùng nhỏ này, nhưng nó chỉ là nơi chứa ý thức của Tô Hạo, không phải vật chủ, vì vậy trong quá trình trôi nổi trên vũ trụ, Tô Hạo liền lâm vào trạng thái ngủ say.
Không biết qua bao lâu, tựa hồ như chỉ là chớp mắt, lại giống như trôi qua trăm vạn năm, thẳng đến khi ý thức của Tô Hạo "thức giấc".
Sau khi Tô Hạo có lại năng lực suy nghĩ, cũng thông qua mối liên hệ mơ hồ với con Trùng nhỏ này, hắn cũng biết được tin tức trong đầu con Trùng nhỏ, từ đó biết được hết thảy.
Sỡ dĩ hắn tỉnh lại, là nhờ con Trùng nhỏ này vô ý đâm vào trên thân một đứa trẻ, đại não của đứa trẻ đó, lại trở thành vật chứa ý thức cho Tô Hạo.
Nhìn thì giống như Tô Hạo xuyên việt thành đứa bé, nhưng cũng không phải là như thế.
Ý thức của hắn vẫn như cũ tồn tại trong con trùng này, chỉ là hắn mượn đại não của đứa bé, để tiến hành suy nghĩ.
Biển hiện ra bên ngoài, bình thường cũng không khác trước đây.
Lúc đầu, Tô Hạo cũng tưởng mình xuyên việt rồi, thẳng đến khi xem xong tin tức chứa trong trùng nhỏ, hắn mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn thậm chí có thể nhìn thấy bản thân mình từ quá trình thụ tinh mà trưởng thành ra.
"Đây quả thực là kỳ tích."
Sau khi Tô Hạo cảm thán vài câu, liền xưng con trùng nhỏ này, thành quả cầu không gian.
"Đương đương đương ~."
Đột nhiên trong thôn truyền đến tiếng gõ chiêng, nương theo ấy là tiếng chó sủa điên cuồng.
Sắc mặt phụ thân Tô Hạo đại biến.
"Các ngươi mau tìm được phương trốn đi, để ta đi xem." Thời điểm Tô Hạo không rõ ràng lắm, phụ thân cầm chén đũa quăng ra ngoài, dặn dò một tiếng, liền chạy ra khỏi nhà, còn thuận tiện gỡ xuống cây cung cùng con dao bầu trên vách tường.
Vẻ mặt Tô Hạo ngây ngốc, nhìn mẫu thân như muốn đợi câu trả lời.
Nhưng mẫu thân như không bình thường, sắc mặt tràn đầy lo lắng cầm tay Tô Hạo, trong phòng chạy tới chạy lui, tựa hồ muốn tìm một chỗ trốn thích hợp.
Tô Hạo ý thức được nguy hiểm đang đến, cũng không la hét tùm lum, chỉ yên lặng bị mẫu thân cầm tay.
Dưới tình thế cấp bách, mẫu thân mở tủ đựng củi ra, đem Tô Hạo cùng muội muội đang ngủ đặt vào bên trong, dùng đồ vật che chắn cực kỳ kín mít.
Tô Hạo im lặng không nói tiếng nào.
"Nhị Cẩu, nghe lời mẹ, không được lên tiếng, không được động đậy."
Nhọ giọng nói vài câu, mẫu thân cầm lấy con dao phay chạy ra bên ngoài.
Nhưng mà mới chạy ra khỏi cửa, liền lấp tức bị ngăn trở về.
Hai đại hán cởi trần ngực, vẻ ngoài lôi thôi nhếch nhác xông tới.
"Tam ca, xem chúng ta tìm được gì này, là một tiểu nương tử còn trẻ a, hắc hắc hắc!."
"Không vội, trước bắt lại."
Mẫu thân sau khi nghe xong, cũng hiểu rõ tạo ngộ của bản thân.
Nàng là một nữ nhân, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, liền có cơ hội sống sót. Nhưng hai đứa con ở trong phòng, một khi bị phát hiện, thì khó giữ được tín mạng, nên phải làm cho hai tên cường đạo này rời khỏi đây.
Mẫu thân không do dự, trực tiếp cầm dao phây hướng yết hầu của mình xoạt nhẹ một phát, máu tươi phun khắp nơi, mà nàng cũng chậm rãi nằm xuống đất.
Hai tên cường đạo muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
"Mẹ kiếp, gặp phải loại đàn bà như vậy thật là xui quẩy mà."
Thời điểm mẫu thân ngã xuống, vừa vặn liếc hướng chỗ trốn, hai đứa con của nàng, nhất định phải sống sót.
Mang theo hi vọng, ánh mắt cũng từ từ mất đi sự sống.
Tô Hảo bị củi che chắn lại, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng thông qua thanh âm, cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Đáy lòng tràn đầy phẫn nộ, nhưng cũng đành chịu.
Hai tên cường đạo không để ý tới mẫu thân tử vong, liền rời khỏi phòng bếp.
"Oa oa oa~."
Động tĩnh quá lớn, muội muội Tổ Hạo vậy mà lại tỉnh vào lúc này, không có nhìn thấy mẫu thân, muội muội lập tức òa khóc lớn lên.
"Nguy rồi!." Tô Hạo thầm nói một tiếng không xong, lúc này dỗ muội muội cũng đã không còn kịp.
Rất nhanh, tủ bếp bị hai tên cường đạo mở ra.
Tô Hạo nhìn đại đao nhuốm máu trên tay hai tên cường đạo, hắn chỉ có thể giăng tay ra, đứng trước mặt muội muội che chắn.
"Tam ca, mang đi hay là..."
"Gϊếŧ đi! Ta ghét nhất là nghe tiếng khóc của mấy đứa nhỏ."
"Bá!" Một ánh đao hiện lên.
Tiếng khóc liền im bặt.
"Xuyên việt....Cứ như vậy mà chết?"
Nằm dưới đất hấp hối, Tô Hạo có hơi chút không cam lòng. Hắn đối với thế giới này tràn ngập vẻ tò mò, còn quy hoạch xong tương lai rồi, hắn muốn đi ra sơn thôn, đi xem thế giới rộng lớn.
Nhưng mà, ba tuổi chết luôn rồi!
Tô Hạo mất đi ý thức.
Quả Cầu Không Gian mang theo ý thức đình trệ của Tô Hạo, tiếp tục dạo chơi.
Quả cầu bay ra ngoài vũ trụ mênh mông, không ngừng lao về phía trước, gặp phải các lực ảnh hưởng như lực hấp dẫn, gia tốc, ... cứ thế mà hướng về sâu bên trong.
Thời gian lưu chuyển, không biết qua bao lâu, Tô Hạo lần nữa mở to hai mắt, khôi phục lại ý thức.
Thông qua tin tức ghi chép của quả cầu không gian, hắn liền hiểu mình lại vượt qua vô hạn khoảng cách, tới một thế giới mới.
Thân thể của hắn lúc này, là một cậu nhóc hai tuổi.
Ý thức của đứa nhóc 2 tuổi rất yếu ớt, rất dễ dàng bị Tô Hạo xâm chiếm, trở thành vật chủ. Nếu như đổi thành người trưởng thành, ý thức của hắn sẽ bị bắn ngược ra ngoài, không cách nào xâm nhập. Đây cũng là vì sao, hai lần tỉnh lại đều trong hình hài đứa trẻ.
Hiểu rõ nguyên nhân, Tô Họa mới ý thức được chuyện hắn xuyên việt, là kỳ tích giỏi cỡ nào.
Vũ trụ rộng lớn mênh mông, mà quả cầu không gian vậy mà có thể mang theo hắn hai lần không có mục đích bay lang thang, cuối cùng thành công xuyên việt đến trên thân một đứa bé hai tuổi.
Đây là may mắn đến chừng nào a!
Tô Hạo cảm thán nói: "Lần này ta nhất định phải sống cho tốt, phải sống một cuộc đời oanh oanh liệt liệt. Bởi vì, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy rồi."
Sau đó.
Thời điểm Tô Hạo lên 3 tuổi, trong trấn hắn ở bạo phát một trận ôn dịch, hắn không cẩn thận bị nhiễm bệnh, liền chết.