☆
Theo niên quan cũng gần cuối năm, mọi người trong cung bắt đầu bận rộn, tràn đầy một cỗ nồng đậm “năm vị”.
Liễu Vi Dung nâng cao bụng lớn hơn bảy tháng, mặc một áo lông cáo thật dày, đứng bên cạnh song cửa sổ nhìn những bông tuyết bên ngoài đến xuất thần.
Ngày mai là mùng tám tháng chạp, nàng đi đến Đại Kiền triều này cũng đã hơn bảy tháng, lần đầu tiên ăn tết tại cổ đại, trong vui sướиɠ mang theo một tia phiền muộn, nàng là thật sự muốn trở về không được.
Ngày tết cổ đại định vào ngày hôm nay mùng tám tháng chạp, trong tiểu thuyết nguyên tác cũng là đem hôm nay định làm tết âm lịch.
Ngày lễ mồng tám tháng chạp nhất định phải ăn cháo mùng tám tháng chạp, ngày này hàng năm là thời gian duy nhất Vua, Hoàng hậu cùng với nhóm phi tần cùng dùng chung một bữa.
Có điều vẫn lại là có phân cấp bậc.
Nếu phi tần hậu cung quá nhiều, thông thường đều là tần trở lên mới có tư cách.
Dưới tần cũng đừng suy nghĩ.
Toàn bộ hậu cung của Mộ Dung Triệt tính vào cũng có hai mươi nữ nhân.
Ít đến đáng thương.
Cho nên tiết ngày mồng tám tháng chạp đó khẳng định tất cả phi tần đều dùng bữa chung một chỗ, sáng trưa tối cùng nhau ăn, đương nhiên quan trọng là… tiệc tối.
Liễu Vi Dung nhìn bụng lớn đã hơn bảy tháng của mình, trên mặt không tự giác nhiễm một tia sầu lo, lại lộ ra ngoài thế này, ai biết có người muốn hạ độc thủ hay không.
Có thể nghĩ quá nhập thần, gió thổi đến lạnh thấu xương, nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ, lại hoàn toàn không biết lạnh, mãi đến khi một tiếng kinh hô vang lên.
“Chủ tử, ngài đã tỉnh, bên ngoài lạnh như vậy, tại sao còn mở cửa sổ ra, cẩn thận không cảm lạnh mất.”
Bạch Liên vừa tiến vào liền nhìn thấy chủ tử đang ưỡn bụng đứng ngẩn người bên cạnh khung cửa sổ, vội vàng buông hộp thức ăn điểm tâm trong tay ra, rất nhanh đem cửa sổ đóng lại, kéo chủ tử đến ngồi bên cạnh giường, cũng nhanh chóng rót một ly trà nóng để vào trong tay nàng.
“Ta không sao! ” Liễu Vi Dung cười cười, nhận lấy trà nóng, uống một ngụm trà nóng cho ấm người.
“Chủ tử, Hoàng hậu nương nương phái người qua thông báo, nói chủ tử sáng mai đến Bảo Hoa điện sớm một chút dùng điểm tâm.” Bạch Liên chuẩn bị cho chủ tử một cái gối dựa, nhìu mày lại, có chút lo lắng nói.
Bạch Liên mới nói xong, Hạnh Nhi liền đi vào, nghe được lời này của nàng, cười duyên nói: “Bạch Liên tỷ tỷ, lời này của tỷ có thể hơi quá rồi, vừa rồi Tiểu Lý Tử công công mới truyền lời tới, nói Hoàng thượng có chỉ, ngày mai đồ ăn sáng cùng bữa trưa, chủ tử đều không đi qua đâu dùng, quan trọng nhất là bữa tối chủ tử mới phải tham dự.”
“Thật sao?” Bạch Liên cực kỳ cao hứng, nếu như vậy chủ tử cũng không cần đi qua đi lại, phải biết rằng Bảo Hòa điện xa Nhu Phúc cung nhất, trời lạnh lại đang có tuyết rơi, thân thể chủ tử nặng, làm sao có thể chịu được, may mắn là Hoàng thượng cảm thương cho chủ tử.
Liễu Vi Dung nghe xong, mặt mày cũng nhiễm lên ý cười, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, vốn nàng vẫn lo lắng một hồi ngày mai, đều phải chạy ba lần, tuy nói là có linh tuyền để dựa vào, phỏng chừng cũng sẽ làm nàng mệt đến ngất ngư.
Càng đừng nói đề phòng người khác hạ độc thủ.
Như vậy nàng có thể chuyên tâm ứng đối với tiệc tối rồi.
Nhưng bởi vì tiệc tối nên được tiến hành vào buổi tối, đường trơn trời lại tối, dễ dàng gặp chuyện không may, nàng cũng muốn chuẩn bị sớm một chút mới được, nàng là phụ nữ có thai, bụng lại lớn như vậy, vốn dĩ có thể ngồi trên kiệu nhỏ, hiện tại nàng chỉ có thể sai người bố trí tỉ mỉ kiệu nhỏ một phen, bên trong trải lên thảm thật dày, tứ phía đều phải có đệm lót.
Không nên trách nàng dè dặt cẩn thận như vậy, thật sự là thủ đoạn của những nữ nhân này khó lòng phòng bị.
Nói thật, nếu có thể, nàng thật sự không muốn đi ăn tiệc tối, nàng chỉ muốn khỏe mạnh ở tại Y Lan điện, chờ đợi hài tử sinh ra.
Bình thường cung yến là nơi dễ dàng gặp chuyện không may.
Chỉ là nàng đã tránh bữa sáng và bữa trưa, tiệc tối hàng năm trọng yếu như thế mà không đi thì không thể nào nói nổi.
Nàng có thể không ăn thức ăn gì đó ở tiệc tối, cho nên không sợ người khác cho thêm nguyên liệu vào trong, nhưng sợ nhất chính là có người hạ độc thủ trắng trợn.
Nhiều người như vậy, làm sao nàng có thể lẩn tránh rồi tách ra.
Vốn ngày mai là ăn tết, mấy ngày nay Hoàng đế cũng hết sức bận rộn, mỗi đêm đều nghỉ lại ở Tử Thần điện, đêm nay khó có được thời gian rảnh đi Nhu Phúc cung một chuyến.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi và tất cả cung nữ đều thỉnh an Hoàng thượng xong, sau đó liền thức thời đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, ngài đã tới, tì thϊếp thỉnh an Hoàng thượng! ”
Trên mặt Liễu Vi Dung hiện lên một tia vui sướиɠ, chuẩn bị từ trên giường đứng dậy, nào biết mặc nhiều xiêm y, cả người quấn thành một quả cầu tròn, theo động tác của nàng, thân thể cồng kềnh không cẩn thận ngã lăn, ở trên giường phịch một cái lăn một vòng cũng không thể đứng dậy.
Cực kỳ ủy khuất vừa thẹn vừa giận nhìn hắn.
Mộ Dung Triệt thấy thế, khóe miệng giật giật, bước nhanh ngồi bên người nàng, cố nén cười bế nàng lên, nhìn bộ dáng tròn vo của nàng, trêu tức nói:
“Nàng chính xác là một quả cầu, rất biết lăn! ”
Liễu Vi Dung đỏ mặt, xấu hổ cùng giận dữ, không phải vì nàng sợ lạnh nên mặc nhiều, quá mức cồng kềnh đến không dậy nổi lăn một vòng sao? Tại sao lại giống quả cầu rồi hả? Đừng tưởng rằng nàng không nhìn thấy hắn đang chê cười nàng, hừ hừ.
“Trong bụng tì thϊếp có quả cầu, nhưng hắn hẳn không lăn một vòng….” Nàng chỉ vào bụng đang nhô cao của mình, trừng mắt nhìn hắn.
“….” Mộ Dung Triệt bị lời của nàng làm nghẹn lại ở họng.
Thấy Hoàng đế bị lời của nàng làm nghẹn lại, trong lòng Liễu Vi Dung liền vui vẻ một hồi, nói ngươi nhìn ta làm trò cười, hừ.
Thấy bộ dáng nàng dương dương tự đắc, khóe miệng Mộ Dung Triệt vểnh lên, đáy mắt xẹt qua một tia mỉm cười, Đức quý nhân này thật là thú vị, bàn tay to khẽ xoa bụng của nàng, phun ra một câu “Hiện tại hẳn không, chờ hắn ra ngoài, sẽ lăn vòng rồi.”
“…” Liễu Vi Dung bị hắn đánh bại rồi.
Mộ Dung Triệt thấy nàng buồn bực, trong lòng vui vẻ.
“Hôm nay tiểu hoàng tử có làm ầm ĩ không?” Hắn thấp giọng hỏi một câu, bàn tay to cách một lớp xiêm y thật dày vuốt ve bụng của nàng.
“Thời điểm buổi trưa ầm ĩ, mà còn là thời điểm Bạch Liên đọc sách, tì thϊếp đã nghĩ, hắn khẳng định không thích nghe những thứ này nên mới kháng nghị.” Liễu Vi Dung nháy hai tròng mắt, giảo hoạt cười đắc ý.
Xem đi, tiểu hoàng tử đã kháng nghị rồi.
Mộ Dung Triệt nhíu mày, làm sao không biết tâm tư của nàng.
“Nàng sai rồi, hắn là bởi vì thích nghe nên mới ầm ỹ, trẫm để cho Bạch Liên đọc nhiều giờ, tiểu hoàng tử thích nghe.”
Cái gì? Đọc nhiều giờ?
Hai tròng mắt Liễu Vi Dung trừng lớn.
Mộ Dung Triệt thấy thế, nhịn không đựợc nhẹ hôn khóe miệng của nàng, nở nụ cười trầm thấp, sau đó thoải mái ôm nàng đi đến giường lớn.
“Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi.”
Nói xong, Mộ Dung Triệt bắt đầu cởi hai ba kiện áo khoác bên ngoài của nàng, ôm nàng đi ngủ.
Trước khi vào giấc ngủ còn đang suy nghĩ, thân mình Đức quý nhân mềm mại, lại vẫn ấm áp dễ chịu, giống như lò sưởi hình người, ôm cực kỳ thoải mái.
Ngày hôm sau là tiết mồng tám tháng chạp, sáng sớm Hoàng đế Mộ Dung Triệt liền dậy, dùng nước súc miệng xong liền mang theo Tiểu Lý Tử đến chỗ Bảo Hòa điện, trong Bảo Hòa điện, tất cả phi tần đều đã đến đông đủ, trừ bỏ Liễu Vi Dung là ngoại lệ đặc biệt cho phép không phải đến.
Mọi người đối với Liễu Vi Dung chưa có tới cảm giác cực kỳ vi diệu (tế nhị)
Hôm nay tất cả hậu cung vô cùng náo nhiệt, vui mừng, Liễu Vi Dung nghe tiếng cười náo nhiệt bên ngoài, cũng bị cuốn vào một chút vui sướиɠ.
Thời điểm giữa trưa, Lưu quý nhân cùng La tần đều đã sang một chuyến, hỏi nàng tại sao không có đi dùng bữa cơm đoàn viên, sau biết là được Hoàng đế đặc biệt cho phép, trong mắt xuất hiện hâm mộ.
Lúc chạng vạng tối, Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên ngồi trên kiệu nhỏ màu tím, lại vẫn cố ý chuẩn bị một bình linh tuyền nhỏ, nhìn bên trong phủ kín thảm thật dày, bốn bề đều có cũng làm cho Liễu Vi Dung yên lòng.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Chuẩn bị nhiều một chút vẫn tốt hơn.
Cỗ kiệu cực kỳ vững vàng tiêu sái đi trên đường tới Bảo Hòa điện, đã qua hơn phân nửa, mắt thấy rất nhanh sẽ đến Bảo Hòa điện, không xảy ra chuyện gì, rốt cục Liễu Vi Dung an tâm rồi.
Chỉ là nàng an tâm quá sớm rồi,
Rất nhanh cỗ kiệu đột nhiên lắc mạnh một cái, trong đám thái giám nâng kiệu bên ngoài hình như có người ngã sấp xuống, Bạch Liên kinh hãi, kinh hô ra tiếng, đang muốn đỡ chủ tử, nào biết chính mình lại ngã sấp xuống trước, Liễu Vi Dung “a” một tiếng lăn vào vách tường nệm thật dày trong kiệu….
phù cuối cùng cũng có thể hoàn thành chương này rồi, hị hị, cảm ơn mọi người đã và đang ủng hộ a!!: iou: