Chương 5: Vương Phi Tủi Khổ 2

Lúc này, Lý Tiểu Mai đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, cảm giác giống như khi nàng sắp chết bị nước mưa lạnh buốt thấm vào người, cực kỳ khó chịu.

“Nhũ mẫu, ta không sao.” Nàng ôm lấy ngực, mặt tái nhợt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bây giờ là canh mấy rồi?”

“Gần đến canh tư rồi, trời còn sớm, lão nô tìm cho người bộ y phục khô ráo thay vào, người ngủ thêm một chút nữa nhé.”

Lý Tiểu Mai yếu ớt lắc đầu, “Không cần đâu, việc này vốn không phải của ngươi, để Xuân Đào làm đi. Ngươi lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi thêm đi.”

Nhắc đến Xuân Đào và các nha hoàn khác, khuôn mặt Vương ma ma hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Vương phi vẫn là không nên tự tìm thêm xui xẻo, mấy con tiểu nha đầu đó đâu có nghe lời người, chi bằng lão nô vất vả một chút, lại thanh tịnh hơn.”

Nói rồi, bà tự mình đi tìm nội y khô ráo cho Lý Tiểu Mai.

“Ôi, ma ma nửa đêm không ngủ, đang nói xấu ai vậy?” Đại nha hoàn Xuân Đào ôm cánh tay, lê đôi giày thêu bước vào. Nàng ta đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy khıêυ khí©h nhìn chằm chằm vào Vương ma ma.

Vương ma ma nói: “Vương phi gặp ác mộng, ngươi ở ngoài trực đêm không nghe thấy, ta không trách ngươi lơ là nhiệm vụ, ngươi lại còn ở đó lớn tiếng à. Ngươi nhìn lại mình đi, trước mặt vương phi mà quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, còn lớn tiếng kêu la, thật không ra thể thống gì.”

Xuân Đào cười khẩy một tiếng, gẩy gẩy móng tay, mỉa mai nói: “Hơn một tháng nay, ngày nào vương phi chẳng gặp ác mộng? Nếu mỗi lần gặp ác mộng đều cần người canh giữ, chúng ta khỏi phải ngủ, chỉ có nước chết mòn ở đây thôi.”

“Câm miệng, rõ ràng là các ngươi thất trách, vương phi không trách các ngươi đã là may mắn, ngươi còn lớn tiếng cãi lại? Sáng sớm tinh mơ, chết sống gì chứ, sao ngươi có thể nói những lời đại kỵ như vậy khi đang trong phòng vương phi?”

Vương nhũ mẫu nghiêm khắc, khuôn mặt tròn trịa hiền lành hiện lên vài phần cảnh cáo.

“Ta chỉ nói sự thật thôi, sao bà lại phải tức giận như vậy?” Xuân Đào chẳng sợ chút nào, đáp trả: “Theo ta thấy, vương phi gặp ác mộng là do trong viện này âm khí quá nặng, nếu vương gia chịu vào viện chúng ta, bệnh của vương phi chắc chắn sẽ khỏi, tiếc là, ha ha… vương gia không chịu đến.”

“Ngươi… vô lễ!”

Vương nhũ mẫu tức giận, vừa giận dữ trừng mắt nhìn Xuân Đào, vừa lo lắng nhìn Lý Tiểu Mai, sợ chạm tới nỗi đau của nàng, làm nàng khổ sở.

“Ta nói sai sao? Ma ma tự nghĩ mà xem, từ khi vương phi vào phủ, vương gia đã từng vào viện chúng ta một lần nào chưa? Hơn nữa, bà đã thấy vương phi nào lại ở trong viện như thế này chưa?” Xuân Đào vừa cãi nhau với Vương ma ma, vừa không kiêng nể gì nhìn Lý Tiểu Mai, đầy vẻ khinh miệt.

Nghe vậy, Lý Tiểu Mai từ từ đứng dậy, lê đôi giày thêu bước đến trước mặt Xuân Đào.

“Xuân Đào cô nương luôn muốn làm tiểu thϊếp hay thông phòng của vương gia, vì vương gia không đến, ngươi không có cơ hội, nên mới oán trách bản phi, đúng không?” Lý Tiểu Mai đứng trước mặt Xuân Đào, khinh miệt nhìn nàng, không ngần ngại vạch trần suy nghĩ của nàng ta.

Xuân Đào bị vạch trần tâm tư, lập tức thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Lý Tiểu Mai, tức tối nói: “Vương phi đừng có oan uổng người tốt, rõ ràng là người vì muốn dụ vương gia đến đây, mà đêm nào cũng giả vờ ác mộng, đáng tiếc là, giả vờ hơn một tháng, vương gia còn chưa thèm bước chân vào viện của người, ta khuyên người nên bỏ tâm tư đó đi, tránh bị người ta cười chê.”

Chát—

Lời còn chưa dứt, một cái tát mạnh mẽ đã giáng lên mặt nàng ta, để lại dấu bàn tay đỏ rực.

“Ngươi… ngươi dám đánh ta?” Xuân Đào không thể tin được, ôm lấy má mình, kinh ngạc trừng mắt nhìn Lý Tiểu Mai, sự kinh ngạc trong mắt còn nhiều hơn cả giận dữ.

Lý Tiểu Mai cười nhạt: “Có gì mà không dám? Ngươi chỉ là một nha đầu thấp hèn, đừng nói là đánh, gϊếŧ ngươi cũng chẳng sao. Trước đây bản phi không quan tâm đến các ngươi vì thấy không đáng, nhưng ngươi lại dám nói lời xúc phạm ngay trước mặt bản phi. Loại nô tài như vậy, không đánh ngươi chẳng nhẽ lại còn phải nuông chiều ngươi sao?”

Nghe tiếng động, Hà Hoa, Phù Dung, Thược Dược chạy đến, thấy Xuân Đào bị đánh, ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ vương phi vốn nhu nhược lại có một mặt mạnh mẽ như vậy.

Thấy mọi người đã đến, Lý Tiểu Mai thản nhiên nói: “Từng nghe qua chuyện ‘nô coi thường chủ’, cuối cùng hôm nay bản phi cũng được chứng kiến rồi . Nể tình các ngươi là người được mẫu thân tuyển chọn kỹ lưỡng, bản phi vẫn luôn đối với các người có vài phần coi trọng, không ngờ lại có kẻ gan ngày càng lớn, dám hỗn xược trước mặt bản phi. Phải biết rằng sự kiên nhẫn của con người là có giới hạn, thỏ cùng đường còn cắn người đấy. Hôm nay bản phi chỉ cảnh cáo nhẹ, đuổi Xuân Đào ra ngoài, từ nay ai còn dám vô lễ, bản phi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc.”

Hà Hoa và các nàng nhìn nhau, không hiểu vương phi làm sao, sao đột nhiên lại nổi tính khí rồi? Trước đây họ liên hợp bắt nạt nàng, đâu thấy nàng có khí thế như vậy?

Vương nhũ mẫu thấy Lý Tiểu Mai đột nhiên bùng nổ, không chỉ đánh Xuân Đào mà còn cảnh cáo Hà Hoa và ba nha đầu khác, lòng cảm thấy hả hê. Nếu vương phi sớm mạnh mẽ như vậy, làm sao bị người ta bắt nạt đến suýt chết?