Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 66: Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ đến khi hắn lên tiếng, tôi mới dám len lén đưa mắt lên nhìn…lại phát hiện ra rằng lời hắn nói không sai chút nào…đúng là tôi mập lên không ít…kém nhất cũng phải vài kg là cái chắc! Vậy mà trước đây ở nhà cậu….cả năm còn chưa lên nổi mấy hoa chứ đừng nói đến kg!

-Em muốn đi thay đồ!_Tôi kéo khăn chùm lên, xoay người tính đi vào trong lại bị hắn giữ lại. Này…hắn…muốn làm gì? Nên nhớ là trên người tôi đang thiếu vải nha…tuy dáng người tôi không có gì gọi là gợi cảm, hấp dẫn…nhưng nhỡ mà thú tính của hắn nổi lên thì tôi biết phải làm sao bây giờ? Kháng cự thì kiểu gì cũng đấu không lại hắn rồi…mà kêu cứu thì mất mặt chết đi được!_A.nh…Bảo….

-Em có biết…nhìn em bây giờ…._Này…này….dừng lại cái coi…đưa mặt đến đây làm gì? Ánh mắt hắn dường như đang có 2ngọn lửa bốc lên vậy! Lại còn cái giọng thì thầm khàn khàn đầy ám muội này nữa..ực…tim tôi nó đập nhanh gấp mấy lần bình thường rồi đây này!_Anh đợi em! Nhanh lên đi!

Hắn nói rồi buông tôi ra, đi thật nhanh ra ngoài. Này…có phải tôi nhầm không? Vừa rồi tôi thấy hắn đỏ mặt đó nha! Chuyện lạ Việt Nam! Mà sao tôi cảm giác có gì không đúng nhỉ? Lúc hắn nói câu “Anh đợi em” tôi thấy trong mắt hắn chứa đầy yêu thương cùng kìm nén…có phải tôi nghĩ ngợi nhiều quá không?...Hay câu nói đó còn có hàm ý nào khác?

…………….

-Xin hỏi 2người đã chọn được đồ chưa?_Vẫn là cái chị nhân viên lúc nãy…và vẫn là cái vẻ mặt “Muốn cười mà không được cười” của chị ta. Bộ tôi có cái gì đáng cười lắm à? Hừ….đúng là đồ hóng hớt! Lại còn dùng ánh mắt ấy nhìn hắn nữa chứ…nhìn cái gì mà nhìn…chưa thấy trai đẹp bao giờ không bằng! Đồ mê trai!

-Gói mấy thứ lúc nãy tôi đã nói được rồi!_Hắn tươi cười…với tôi….và nói với chị ta.

-Vậy còn của cô đây?_Chị ta có vẻ e rè…là sao?

-Không lấy! Cô còn gì muốn hỏi?

-Ak…không! Tôi giúp anh đi gói đồ!_Nói xong chị ta chạy “Mất dép”…Ha..ha…nhìn bộ dạng đó của chị ta mà bao nhiêu bực bội nãy giờ của tôi cũng bay đi đâu hết. Tên đồϊ ҍạϊ này đúng là có tài làm người khác cứng họng mà!

Khoan…chị ta vừa nói của tôi…hắn đáp lại là không lấy…tức là sao? Họ nói cái gì vậy?

-Anh Bảo…đồ của em…tại sao…không lấy?_Khó nói chết mất!

-Em mặc quần lửng, áo ngắn tay là được rồi!_Còn hắn thì vẫn trưng ra bản mặt tươi cười ấy…nói một cách thản nhiên như điều đó là đúng rồi vậy!

-Tại sao?_Sao bất công vậy chứ? Phải đính chính lại là chúng tôi đi biển đó nha…mặc như thế còn gì là biển với chẳng cả nữa? Tôi đâu có cần mấy bộ thiếu vải này…nhưng ít ra là cũng phải cho tôi mặc đúng trang phục chứ!

-Anh không muốn ai ngoài anh nhìn thấy thân hình em hết!

-Vậy đến đây làm gì?_Đồ dở hơi!

-Mua đồ cho anh…và…_Hắn cúi xuống, ghé sát lỗ tai tôi mà thì thầm_Ngắm em!

Sak…khụ..khụ…sắc lang! Sao hắn luôn thích trọc tôi thế nhỉ? Đã biết tôi hay mắc cỡ…lại còn…Ngày nào cũng thế này…nhỡ mà tôi lên cơn đau tim thì làm sao? Đúng là đồ không biết thương người mà!

-Của anh hết….

“Trời xanh xanh mây trắng bay…Chân trời xanh xanh mây trắng bay…” Đang thanh toán thì nhạc chuông điện thoại tôi vang lên. Ơ…gà Mập này! Chuyện gì đây ta?

-Tao nghe mày!

-Thi tốt không?

-Cũng được! Có chuyện gì nói luôn đi! Mày có phải đứa vung tiền chỉ để hỏi tao câu ấy đâu!

-À..ừm…thực ra tao…tao muốn nhờ mày…

-Hôm nay mày uống nhầm thuốc đúng không? Sao ấp úng vậy? Nói nhanh xem nào!

-Thì là…tao với ông Còi cãi nhau…mà tao là đứa sai…nên muốn xin lỗi. Nhưng mà ông ấy không muốn gặp tao…vì thế…mày giúp tao với!

-Chuyện nhà mày mày đi mà lo! Kéo tao vào làm gì?

-Sao tao lại có lũ bạn như chúng mày cơ chứ? Vợ chồng nhà kia đã nói thế thì thôi…đến mày cũng không giúp tao…thì tao biết làm sao? Lần này ông ấy giận thật đó! Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời…tao đến tận nhà cũng không ló mặt ra…mẹ chồng cũng bó tay rồi!...

-Dừng!_Tôi không ngăn thì nó còn kể khổ đến đêm. Haizz…thì lại giúp chúng nó lần nữa vậy! Thật là…_Bây giờ mày muốn thế nào?

-Mày hẹn ông ấy ra ngoài cho tao gặp đi!

-Gặp rồi thì mày định làm gì? Không lẽ nói mỗi câu “Em xin lỗi!”? Nếu ông ấy không chấp nhận thì mày tính sao?

-Thì…thế nên tao mới nhờ mày! Giúp tao đi! Năn nỉ mày đấy! Cùng lắm sau này bọn tao cưới miễn ày khoản quà mừng là được chứ gì?!

-Là mày nói đấy nhé! Nhưng mà…tao chưa nghĩ ra…

-Em nói chuyện với ai đấy?_Con lạy người! Người ta đang nói chuyện riêng tư mà cứ như âm hồn xuất hiện thình lình bên cạnh là sao? Định hù chết tôi đấy à?! Hắn đúng là…A...hắn? Tên cáo già này có cái gì không làm được chứ?

-Có cứu tinh rồi! Lát tao gọi lại cho!_Tôi nói nhanh với gà Mập 2câu rồi quay phắt lại nhìn hắn bằng ánh mắt thiết tha, hi vọng._Anh Bảo…anh giúp em việc này nhé?
« Chương TrướcChương Tiếp »