Tay cô cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, mười đầu ngón tay đan chặt, nhiệt độ cơ thể Từ Diệc Dương từng chút một truyền đến lòng bàn tay cô.
Đạo diễn chương trình đang cầm loa nói gì đó nhưng tai cô như ù đi không nghe thấy gì. Cô chỉ nghe được nhịp tim mình đập mạnh từng hồi.
Loại cảm giác này giống như cảm giác yêu sớm thời cấp ba, làm chuyện gì cũng nhìn nhìn trước ngó sau, dè dặt cẩn thận sợ bị thầy cô, bạn bè phát hiện. Nhưng cảm giác này với cảm giác yêu sớm không giống nhau lắm, so với yêu sớm còn hồi hộp hơn.
Xung quanh bọn họ gần chục chiếc camera, còn có vô số khán giả xem trực tiếp quan sát nhất cử nhất động của họ.
Thang Mặc đang khẩu chiến với đạo diễn chương trình, mấy người còn lại đều phụ họa hùa theo chỉ có Từ Diệc Dương nhân lúc mọi người không chú ý dùng tay áo khoác dài che đi, lén lút nắm tay cô.
Kiều Hội không phải người yêu quá sớm, lúc ấy tình cảm xuất phát theo kiểu cảm mến không giống bây giờ nhịp tim đập nhanh không kiểm soát nổi.
Lòng bàn tay Kiều Hội khẩn trương tới mức đổ mồ hôi. Cô nhẹ nhàng tìm cách rút ra, không ngờ Từ Diệc Dương cố tình không bỏ ngược lại còn hơi dùng sức nắm chặt tay cô.
Ngay lúc Kiều Hội nghĩ rằng hành động này của họ bị phát hiện thì Từ Diệc Dương mặt không biến sắc thả tay cô ra. Gương mặt anh thản nhiên không tý hoang mang làm cho người ta nhìn vào đoán không nổi anh vừa làm gì. Ngay cả những người bên cạnh còn không phát hiện.
Nhận ra Kiều Hội nhìn mình, tâm trạng Từ Diệc Dương tốt hơn nhiều mở miệng hỏi cô, “Lát nữa sẽ phải làm bài kiểm tra nên em căng thẳng sao?”
Trong đầu Kiều Hội ngập tràn dấu hỏi chấm. Lát nữa phải làm bài kiểm tra?
Cô nhớ rằng chương trình mùa một sau khi nhập học thì chưa phải làm bài kiểm tra mà. Cô chưa có ôn tập kiến thức gì đâu.
Dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, Từ Diệc Dương giải thích, “Bên ekip thay đổi nội dung.”
Hai mắt Kiều Hội mở to: “Vậy khi nãy đạo diễn Thang đấu khẩu với ekip chương trình vì lý do này sao?”
“Đúng thế, Thang Mặc vốn muốn chiến thắng mọi hoạt động để xếp thứ nhất không ngờ ekip chương trình cố ý không để cậu ta đạt được ý nguyện.”
Từ Diệc Dương và Thang Mặc quen biết nhau được bốn năm, dù không phải bạn bè thân thiết nhưng bình thường gặp mặt nhau khá nhiều.
Về tính cách đối phương họ cũng hiểu đôi chút. Thang Mặc không chỉ là dạng người độc miệng, cậu ta còn là người cầu toàn làm điều gì cũng cố gắng hết sức, mong mình là người làm tốt nhất. Chính vì thế cậu ta được mệnh danh là người có năng lượng tích cực nhất ở mùa một.
Mấy người tham gia chương trình đều để được trở về thời thanh xuân còn Thang Mặc tham gia với mục đích đứng nhất các hoạt động.
“Vậy thì đạo diễn Thang ngày xưa chắc hẳn là một học bá toàn năng.”
Từ Diệc Dương ôn hòa gật đầu, “Có lẽ thế.”
Người xem chương trình nhìn hai người tương tác qua lại thả một loạt icon haha.
‹ Rõ ràng hai người bọn họ đều là người đến chương trình, thế mà Từ Diệc Dương lại như người đã tham gia từ mùa một ›
‹ Anh tôi tốt quá, còn nhẫn nại giải thích cho người mới ›
‹ Có phải tôi bị ảo giác không? Tôi cảm thấy ánh mắt anh trai Từ nhìn em gái Kiều Hội tràn đầy chiều chuộng ấy? ›
Lúc này, đạo diễn cầm loa thông báo, “Bây giờ mời mọi người đến phòng học để chuẩn bị cho bài kiểm tra. Thời gian làm bài là hai tiếng rưỡi, bao gồm toán, tiếng anh và lý luận tổng hợp. Tổng điểm của toàn bộ bài thi là hai trăm điểm.”
Thang Mặc mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đinh Trúc đang vui vẻ cười nói với mình, “Đừng lo lắng, tôi nghĩ cậu sẽ giành được hạng nhất.”
Đinh Chúc là một nghệ nhân đã về hưu lâu năm, năm nay ông bảy mươi tuổi. Đạt nhiều thành tích trong nghệ thuật nhưng về phần học lực thì không giỏi, thời còn đi học Đinh Chúc là học tra trong lớp cho nên ông không căng thẳng về vấn đề xếp bét.
Dù sao ông cũng là người làm nghệ thuật, chẳng liên quan gì đến vấn đề học lực cả.
Nghe được Đinh Chúc nói lời này, ảnh hậu Tô Tố nhìn về phía Thang Mặc hừ một tiếng, “Để xem ai sẽ giành được hạng nhất.”
‹ Trận chiến tranh hạng nhất đã bắt đầu rồi! ›
‹ Đánh cược đi mọi người, chúng ta cùng nhau đoán xem đạo diễn Thang hay ảnh hậu Tô giành được hạng nhất ›
‹ Mọi người đừng quên anh trai Từ nhà chúng tôi, anh ấy cũng là một học bá đó ›
‹ Nhìn Thang Mặc tôi lại nhớ đến lúc bản thân khi chuẩn bị thi ›
Khi đi đến phòng học, Kiều Hội mới phát hiện ekip đã chuẩn bị chỗ ngồi sẵn cho họ.
Vị trí giữa các bàn cách nhau khá xa, đề phòng bọn họ trao đổi với nhau.
Kiều Hội tìm được bàn của mình, cô ngồi xuống nhìn thấy mặt bàn có đầy đủ đồ dùng học tập.
‹ Tôi cảm thấy lo lắng, căng thẳng dùm họ luôn ›
‹ Mặc dù đã tốt nghiệp nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh này tôi lại toát hết mồ hôi ›
‹ Nếu trở về thời cấp ba tôi chỉ muốn yêu sớm chứ không phải lao đầu vào làm bài kiểm tra đâu ›
Bình luận tràn đầy màn hình, khán giả cùng nhau nhớ lại thời cấp ba với những kỳ thi căng thẳng của mình.
Phó đạo diễn trong vai trò giám thị, anh ta đứng giữa bục giảng nói: “Mọi người xem qua đề thi đi, năm phút nữa sẽ bắt đầu làm bài.”
Kiều Hội cầm lấy đề thi, bài đầu tiên là môn toán chiếm năm mươi điểm, tiếng anh cũng chiếm năm mươi điểm còn lý luận tổng hợp một trăm điểm. Phần tiếng anh còn có cả phần nghe.
Loa trong phòng học phát ra nội quy kiểm tra, Kiều Hội cảm thấy mình thật sự được trở về thời cấp ba.
Chuông báo thi vang lên, thí sinh bắt đầu được làm bài thi.
Kiều Hội làm toán đầu tiên nửa tiếng sau phần nghe tiếng Anh sẽ được phát trên đài. Cô phải phân bổ thời gian thật phù hợp, chẳng hạn như một tiếng cho toán học, bốn mươi phút cho tiếng Anh, và thời gian còn lại cho làm phần lý luận tổng hợp.
Kiều Hội tập trung giải đề thi.
Nếu đã lựa chọn chương trình này, Kiều Hội sẽ nỗ lực làm thật tốt. Thời gian kiểm tra trôi qua rất nhanh, ban đầu khán giả đều chú ý về phía Thang Mặc nhưng dần dần họ chuyển hướng sang Kiều Hội.
‹ Tôi cảm giác người mới kia mới là người lợi hại ›
‹ Vừa rồi camera quay qua hình như câu hỏi môn Toán em gái đã trả lời xong hết ›
‹ Vị trí số một của Thang Mặc đang bị uy hϊếp ›
‹ Mọi người cứ bình tĩnh, đợi lát nữa thôi chúng ta sẽ biết được ai là học bá ai là học tra ›