Edit: Tiểu Phiến
Khi giọng nói quen thuộc ấy gọi tên cô lần nữa, tim Giang Kiều đập mạnh hơn. Nhưng khi cô nhìn vào khuôn mặt anh, lại vẫn giữ vẻ bình tĩnh. lạnh nhạt.
Phong Dịch tiếp tục nói, "Một tháng không gặp, chúng ta cũng nên tâm sự với nhau một chút."
Giang Kiều nói, "Nói cái gì?" Đã lâu không gặp, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như vậy. Đột nhiên, bầu không khí nơi đây bao trùm bởi sự căng thẳng khiến cho người ta hít thở không thông.
Sự yên tĩnh giống như cơn sóng ngầm, chỉ chờ thời cơ tới liền dâng trào mãnh liệt.
"Rất nhiều chuyện." Ánh mắt Phong Dịch vô cùng sâu, "Ví dụ như chuyện đêm đó."
Vừa dứt lời, không đợi Giang Kiều trả lời anh đã nắm lấy tay cô. Anh nắm rất chặt, dường như có chút tức giận. Cổ tay Giang Kiều bị nắm chặt, giống như là đang bị kìm. Thân thể anh tiến về phía trước, cô cũng bị đưa đi theo. Phong Dịch không nói gì, chỉ kéo Giang Kiều đi ra ngoài. Một chiếc xe đen đỗ ở cửa quán cafe, tài xế đã xuống xe, bên trong không có người.
Phong Dịch mở cửa xe, lôi Giang Kiều ngồi vào ghế phó lái, cô cũng không phản kháng, anh lập tức ngồi vào bên ghế lái. Không khí trong xe cực kỳ nặng nề, cảm giác lúng túng ngày càng rõ. Hai người đã tỏ tình, nhưng hiện tại lại giống như hai người xa lạ.
Giang Kiều nhàn nhạt hỏi, "Đi đâu nói chuyện?"
Anh quay đầu nhìn cô, phun ra hai chữ, "Nhà em."
Giang Kiều giật mình trong thoáng chốc, giây sau, Phong Dịch đã nhấn ga rời đi. Xe phóng đi, băng qua con đường bằng phẳng. Cô không nói gì, nếu Phong Dịch đã tìm được tới quán cà phê này thì anh nhất định biết được nhà cô ở đâu. Bên ngoài là ánh mặt trời khiến người ta yên lòng, trong xe là hai con người đang im lặng. Ô tô chạy ngang qua vài con phố, dừng lại trước nhà Giang Kiều.
Phong Dịch không nhìn cô, lạnh nhạt nói, "Xuống xe."
Giang Kiều xuống xe mà không có bất kỳ ý nghĩ muốn trốn chạy nào, cô biết, Phong Dịch tới đây nhất định cũng đã có chuẩn bị rồi.
Giang Kiều lấy chìa khóa mở cửa, Phong Dịch đi theo cô vào trong nhà, đóng cửa lại.
Cô chỉ nghe thấy đằng sau hai người phát ra tiếng động rầm một cái, cửa đã đóng lại, cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn hai người bọn họ.
Giọng nói lãnh đạm của anh vang lên, "Em ở một tháng rồi à?"
Giang Kiều xoay người nhìn anh, "Mới chuyển đến nửa tháng trước." Cô không nói nguyên nhân mình chuyển nhà, chuyện này liên quan đến những vụ mất tích ở Mặc thành, anh không liên lụy vào thì tốt hơn.
Phong Dịch nhếch môi, "Đừng nói dối." Nét mặt anh không mang ý cười, khóe môi cong lên mang theo vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Giang Kiều ngẩn người, anh chợt cúi xuống, hơi thở cách cô rất gần. Khi chỉ còn cách đôi môi cô không đến 1cm, Phong Dịch chợt ngừng lại. Anh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Mùi hương này làm cả hai không thể không nhớ lại cái ôm triền miên kia, và cả sự biến mất giữa đêm của cô. Phong Dịch nhìn Giang Kiều, bốn mắt đối diện nhau.
"Giang Kiều, em thật độc ác."
Cô không giải thích, chỉ hỏi, "Gần đây Tô Dịch có xuất hiện không?"
Cô còn nhớ đêm cô đi trời mưa xối xả, có thể nhân cách khác của anh sẽ xuất hiện.
"Em quan tâm anh à?" Phong Dịch đứng thẳng người, không nhìn cô nữa.
"Đã một tháng Tô Dịch không xuất hiện rồi." Phong Dịch không giải thích lý do, một tháng này, để bảo vệ não bộ tỉnh táo mà anh phải dùng ý thức chế ngự Tô Dịch.
Nếu như Tô Dịch chiếm cứ thân thể anh, anh có thể sẽ quên đi một số tin tức, ví dụ như một số tin tức về Giang Kiều. Nhưng anh không nói cho cô biết, anh cũng không tiếp tục nói gì. Anh chỉ đứng đó, khí chất trên người anh càng lạnh lùng hơn. Hai người không ai nói chuyện, trong phòng cực kỳ im ắng, một lát sau, anh lại nhìn cô.
"Vì sao em bỏ đi?"
Giang Kiều không trả lời.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khẽ híp mắt một cái, anh nói, "Trùng hợp vậy à, nơi xuất khẩu hàng hóa của Mặc thành lại là bến tàu của thành phố này.
Sau khi Giang Kiều đi mất, Phong Dịch đã điều tra tất cả camera ở Mặc thành, vừa đúng lúc Giang Kiều lại xuất hiện ở một cửa hàng tiện lợi. Giang Kiều gặp một cô gái ở cửa hàng tiện lợi, khi cô gái kia rời đi, cô còn đi theo cô ta. Bởi vậy nên Phong Dịch lập tức điều tra về cô gái kia, sau đó anh biết cô gái đó đã mất tích, cảnh sát cũng đã lập hồ sơ. Phong Dịch lại điều tra những camera giám sát gần đó, một lúc sau thì Giang Kiều cũng lái xe đi mất.
Anh phái người điều tra tất cả camera giám sát ở trên đường liền thấy Giang Kiều lái xe đến đồn cảnh sát báo án.
Anh nghĩ, việc Giang Kiều bỏ trốn có lẽ cũng liên quan đến người bị mất tích này.
Phong Dịch không nghĩ nữa, tầm mắt lại lướt xuống cánh tay Giang Kiều. Anh còn nhớ, một tháng trước, tay cô còn đang bị thương. Trên làn da trắng như tuyết có một vết thương cực kỳ dễ thấy, nhưng bây giờ anh đã không còn nhìn ra chút dấu vết nào nữa rồi. Ánh mắt Phong Dịch vừa sâu thẳm vừa trầm tĩnh, anh không khỏi nhớ lại đêm hôm đó, khi Giang Kiều ở nhà anh, lúc đó cô đã bị thương rồi. Anh có hỏi chuyện này nhưng cô không trả lời mà lại lờ đi trọng tâm câu chuyện, giờ thì xem ra hẳn là bị thương lúc điều tra về người mất tích.
Phong Dịch cố nén cảm xúc, dời mắt nhìn sang chỗ khác.
Giang Kiều vẫn luôn chú ý tới ánh mắt Phong Dịch, cô đoán anh đã biết cô bị thương là bởi vì điều tra vụ án mất tích rồi.
Nhưng cô không nói gì, chỉ ngầm thừa nhận. Hai người trầm mặc nhìn nhau.
Một lát sau, Phong Dịch mở lời trước.
Sắc mặt anh bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng, giọng nói có chút tự giễu, "Nếu như tháng trước em có thể tin tưởng anh hơn một chút thì..."
Nói đến đây anh bỗng ngừng lại, không nói tiếp nữa. Sâu trong tròng mắt anh hiện lên chút lạnh lẽo giống như một cơn gió lạnh thổi qua.
Giang Kiều trầm mặc rũ mi, không rõ vui giận, hai tay buông xuôi bên người của cô bỗng nắm thành nắm đấm. Hai người lại rơi vào im lặng, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, giữa hai người dường như bị ngăn cách bởi một bức tường lạnh lẽo.
Giang Kiều mở lời, đánh tan bầu không khí im lặng này, "Làm sao anh tìm được em?"
"Em từng đến chợ đêm ở Mặc thành."
Phong Dịch đã điều tra tất cả mọi nơi cô xuất hiện mới phát hiện cô đã từng đến chợ đêm.
Anh lại nói tiếp, "Ở chợ đêm có một người cũng coi như bạn bè của em, anh ta là Thập Cửu."
"Thập Cửu có một người bạn, anh ta làm giả chứng minh thư và hộ chiếu vào đúng ngày em rời đi."
"Vài ngày sau đó em dùng nó rời khỏi Mặc thành."
Ánh mắt Phong Dịch chợt tối lại, Giang Kiều lợi dụng thứ này để trốn khỏi Mặc thành, rời khỏi anh. Ánh mắt Giang Kiều sa sầm, Phong Dịch đã tra ra được tới đó rồi, cô không còn gì để nói nữa.
Anh nhìn Giang Kiều, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả, "Lẽ nào em đã chuẩn bị rời đi từ khi đó?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, tựa như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, lạnh đến thấu xương.
Giang Kiều mím môi, bình tĩnh nói, "Không phải."
Khi cô biết Thập Cửu rất hận Liêu Thâm, cô sợ Phong Dịch sẽ dính líu tới chuyện này nên mới đến chợ đêm điều tra. Lúc đó cô còn chưa biết Phong Dịch không phải nhân vật phản diện sẽ gϊếŧ cô, tại sao cô lại muốn rời xa anh chứ. Giang Kiều không nói tiếp, anh đã hiểu lầm đến thế, nếu như đã nhận định như vậy thì cô cũng không cần phải giải thích.
Ánh mắt Phong Dịch sâu như mặt biển không nhìn thấy đáy, anh trầm mặc nhìn cô, không rõ giận vui.
Không biết tại sao, anh có cảm giác, Giang Kiều đến chợ đêm gặp Thập Cửu cũng không phải vì muốn rời xa anh. Thứ cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, dù cho hiện tại Giang Kiều đã rời đi, nhưng anh vẫn tin tưởng tình cảm cô dành cho anh là thật. Ánh mắt Phong Dịch trở nên tối đi, tia sáng xẹt qua đáy mắt cũng biến mất. Phong Dịch hỏi cũng chỉ vì anh muốn làm cô tức giận, xem thử phản ứng của cô như thế nào.
Nhưng cô rất bình tĩnh, dường như không để ý đến chuyện này.
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Phong Dịch lại mở lời nói trước, "Nếu em hứng thú với chuyện này..."
Giang Kiều giương mắt nhìn anh, cô biết anh đang ám chỉ thứ gì, là những vụ mất tích ở Mặc thành.
"Tám giờ tối nay, Kỷ Nham sẽ lên du thuyền Mặc Hải." Phong Dịch nói.
Giang Kiều chưa từng nghe ngóng được chuyện này, cô hơi nghi hoặc nói, "Kỷ Nham?"
"Đêm đó sau khi em đi, tôi đã phong tỏa mọi lối đi quan trọng. Bởi thế mới phát hiện ngoại trừ anh thì còn một nhóm người khác cũng tìm em."
"Mà những người đó lại là thuộc hạ của Kỷ Nham, có lẽ do ngày đó em báo án nên anh ta mới chú ý đến em."
"Kỷ Nham là người trong giới hắc đạo, anh ta làm việc tàn nhẫn, thường thì sẽ giải quyết những việc trong tối."
Đêm đó khi truy tìm hành tung của Giang Kiều, Phong Dịch vô tình phát hiện ra nhóm người của Kỷ Nham nên anh lập tức điều tra bọn họ, phát hiện ra bọn họ là do Kỷ Nham phái đi. Kỷ Nham đã sắp xếp gián điệp ở trong cục cảnh sát, sau khi Giang Kiều đến báo án thì anh ta lập tức đè mọi chuyện xuống, mà anh ta cũng lập tức chú ý đến Giang Kiều. Có thể Kỷ Nham nghĩ rằng Giang Kiều đã biết chuyện gì đó cho nên mới phái người theo dõi cô để nắm được mọi hành động của cô.
Nếu Phong Dịch đã nói cho Giang Kiều việc này, cô đương nhiên sẽ cùng anh đi điều tra rõ ràng. Đêm nay Kỷ Nham lên con thuyền này nhất định phải có nguyên nhân, cô nhất định phải đi.
Cô vừa định nói với anh, Phong Dịch đã chen lời nói trước, "Nếu như em không muốn đi thì coi như anh chưa từng nói gì."
Phong Dịch rõ ràng hiểu cô, cũng biết rõ cô định đi, nhưng lại mở lời ngăn cản cô trước.
Giang Kiều không trả lời câu nói của Phong Dịch, cô lập tức chuyển chủ đề, "Khi em theo dõi thuộc hạ của Kỷ Nham thì phát hiện những người mất tích đó bị giam giữ trong một nhà kho."
"Khi đang điều tra thì em đυ.ng phải một cô gái, cô ta biết em."
Phong Dịch nhíu mày, "Trước kia em từng gặp cô ta à?"
Giang Kiều lắc đầu, "Em không có ấn tượng gì về cô ấy cả, thế nhưng thái độ của cô ấy với em rất kỳ lạ, dường như biết rất rõ về em."
Hồi tưởng lại thời gian giao thủ đêm đó, khi bắt đầu thì cô ấy không lưu tình chút nào, nhưng khi nhận ra cô lại chỉ phòng vệ mà không tấn công.
"Có thể người đó cũng đang điều tra việc này, chúng ta phải tìm được chân tướng trước bọn họ."
Dừng một lúc, Phong Dịch đột nhiên mở lời, mang theo ý vị châm chọc, "Chúng ta?"
Không khí đông cứng lại trong giây lát, Phong Dịch nặng nề nói.
"Nếu như không phải em đang điều tra việc này, em hiểu rõ hơn ai hết, anh sẽ không chọn hợp tác với em."
Giang Kiều ngẩn ra, lúc này Phong Dịch đang nhìn thẳng vào ánh mắt cô khiến cô không khỏi dời mắt đi chỗ khác, tránh đối diện với Phong Dịch. Ánh mắt Phong Dịch hơi trầm xuống, trước khi Giang Kiều rời xa anh, thái độ của cô rõ ràng là khıêυ khí©h và mê hoặc, nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh như vậy, đáy mắt còn không có một mảnh tình cảm.
Sắc mặt Giang Kiều không thay đổi, nói tiếp, "Tám giờ tối nay tôi đến đâu tìm anh?"
Phong Dịch nhàn nhạt nhìn cô, không trả lời mà đi ngang qua cô, ngồi xuống sofa, ngẩng đầu nhìn Giang Kiều.
Ánh mắt anh rơi trên người cô, trong cái lạnh giá lại có chút áp lực.
Chỉ trong giây lát, Phong Dịch đã thu mắt, nhìn về hướng khác.
Hô hấp của Giang Kiều như dừng lại, cô biết, Phong Dịch không có ý định rời khỏi nhà cô.
Sắc mặt anh vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng lại mơ hồ có một chút vẻ sắc bén, giọng nói rơi xuống, mang theo không cho từ chối.
"Chúng ta cùng đi."