Chương 39: Phong Dịch tìm thấy Giang Kiều

Edit: Tiểu Phiến

Chương 39: Phong Dịch tìm được Giang Kiều

Giang Kiều cảm thấy căng thẳng, cô siết chặt súng trong tay, giọng nói trầm xuống, "Cô biết tôi?"

Trong kho hàng không có cửa sổ, xung quanh bao phủ bởi màu đen làm Giang Kiều không thấy rõ được khuôn mặt cô gái kia, cô chiếu đèn pin vào khuôn mặt cô ta để nhìn rõ hơn. Giang Kiều vừa quan sát sắc mặt cô gái đó vừa chờ đợi câu trả lời của cô ta. Mặc dù bị thương nhưng sắc mặt cô ta vẫn trấn định điềm tĩnh, giống như tia do dự vừa rồi chỉ là ảo giác của Giang Kiều. Người đó không trả lời câu hỏi của cô, cứ không nói không rằng như vậy.

Giang Kiều híp mắt, ngón tay hơi đẩy nhẹ cò súng, "Nếu như cô không trả lời thì tôi sẽ nổ súng."

Qua một lát, cô gái đó nhìn về phía Giang Kiều, trong đáy mắt không có lấy một chút tình cảm, cô điềm tĩnh nói, "Không lâu nữa sẽ có người tới, sẽ rất nguy hiểm."

"Giờ cô có thể đi." Cô ta dường như biết rất rõ tình hình bên ngoài mà nhắc nhở Giang Kiều, "Yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương."

Giọng nói của cô gái đó cực kỳ thành khẩn, có thể nghe ra được cô không muốn trở thành địch của Giang Kiều. Giang Kiều không rời đi, cô muốn phán đoán chính xác mọi chuyện, không thể bị người trước mắt lừa dối. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi Giang Kiều vừa định bỏ súng xuống, cửa kho hàng đột ngột mở ra. Trước khi Giang Kiều trốn đi, hành động của người kia còn nhanh hơn cô, cô ta kéo cô đi, giấu cô vào một góc. Giang Kiều nắm chặt hai tay cô vừa chú ý tới động tĩnh bên ngoài vừa chú ý tới người bên cạnh này. Có mấy người đi vào từ bên ngoài nhà kho, nhưng không biết đã nhận ra gì mà bọn họ lại bước chậm lại. Bọn họ tới càng lúc càng càng gần chỗ trốn của Giang Kiều, tay cầm súng, sắc mặt cảnh giác.

Giang Kiều liếc mắt nhìn người nọ, nếu như khi đối mặt với những người này, cô gái kia có hành động gì kì lạ, cô sẽ lập tức gϊếŧ chết cô ta. Giang Kiều và cô gái cùng lúc nhìn nhau, cả hai lại đồng thời động thủ. Hai người phối hợp nhau rất ăn ý, đầu tiên là đánh rơi vũ khí, sau đó lập tức đánh ngất, tiếng ngã xuống đất còn chưa phát ra, bọn chúng đã bất tỉnh. Tuy mấy tên vệ thủ này đã bị hai người bọn họ chế ngự, nhưng chẳng mấy chốc mấy người bên ngoài sẽ phát hiện ra điều bất thường, đến lúc đó họ sẽ bao quanh cả nhà kho.

Hai người không thể chống lại kẻ thù từ bốn phía, cho dù Giang Kiều và cô gái kia có thân thủ tốt đến thế nào cũng không địch lại nổi nhiều người như vậy, huống hồ bọn chúng đều được trang bị vũ khí.

Hai người bọn họ đều hiểu điều này nên không cần ai mở lời, cả hai lập tức chạy ra ngoài, rời khỏi nơi này.

Tình huống khẩn cấp, Giang Kiều và cô gái kia tách ra mỗi người một ngả, cô cũng không kịp hỏi tại sao cô gái kia lại biết tên mình.

Không thể phân biệt đối phương là bạn hay là địch, Giang Kiều tra ra được chút manh mối của chuyện này nhưng lại ngoài ý muốn làm bại lộ hành tung của mình.

Sau khi về nhà, để tránh bị phát hiện, Giang Kiều lại đổi chỗ ở một lần nữa.

Mấy ngày nay, Giang Kiều cực kỳ cẩn thận, mà cho dù nguy hiểm có thể kéo đến bất cứ lúc nào, cô sẽ vẫn không rời đi.

Giang Kiều không hiểu rõ lắm lý do Thẩm Ngôn Phóng gϊếŧ mình, nhưng cô khẳng định chuyện này có liên quan đến mình.

Thời gian gần đây, chuyện có khả năng liên quan tới anh ta nhất cũng chỉ có mấy vụ bắt cóc xảy ra ở Mặc thành thôi.

Cô phải ở đây để điều tra rõ ràng chuyện này.

...

Trước đây, Lâm Yên từng xin sự giúp đỡ từ văn phòng pháp luật ở Mặc thành, cô còn cung cấp cho họ một ít tài liệu. Cô không có tiền, chỉ có thể qua cách này mà giúp Lâm Văn Tân đòi lại công bằng. Ngày hôm nay Lâm Yên nhận được điện thoại của văn phòng pháp luật, thông báo rằng cô đủ điều kiện rồi, chuyện cụ thể như nào thì phải nói rõ ràng trước đã. Lâm Yên thở dài một hơi rồi ra khỏi nhà, tới văn phòng pháp luật. Sau khi tới văn phòng cô liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trước bàn, người đó bảo cô ngồi xuống.

Luật sư Tôn liếc mắt nhìn cô, "Cô là Lâm Yên đúng không?" Lâm Yên gật đầu.

"Cô muốn tôi giải quyết việc gì?" Anh hỏi.

"Bố tôi từng làm việc tại một công xưởng, sau đó công xưởng xảy ra tai nạn, bố tôi đã qua đời ở đó rồi."

Giọng nói Lâm Yên mang theo đau thương mất mát, nhưng trong lòng lại dâng lên hận ý.

"Công xưởng đó thuộc sở hữu của ai?" Luật sư Tôn hỏi.

Lâm Yên oán hận nói, "Là một nhánh của tập đoàn Giang thị."

Khi nghe thấy tập đoàn Giang thị, ánh mắt anh xẹt qua một chút tăm tối không dễ thấy, thế nhưng nét mặt anh lại không biểu lộ ra điều gì. Lâm Yên nói chuyện, luật sư Tôn ngồi một bên ghi chép lại.

"Sự cố này xảy ra như thế nào?" Luật sư Tôn nói.

Lâm Yên không thấy được vẻ bất thường của luật sư Tôn, cô nói tiếp, "Bởi vì máy móc xảy ra trục trặc, là do sai sót của tập đoàn Giang thị nên bố tôi mới qua đời, thế nhưng người bên ngoài đều đổ lỗi cho bố tôi."

Cô nắm chặt tay, tập đoàn Giang thị đã che giấu hoàn toàn chuyện này, những người khác đều không biết được chân tướng của vụ việc. Cho dù như thế nào thì cô cũng phải đòi lại công đạo cho bố.

Luật sư Tôn lại hỏi Lâm Yên thêm vài câu, cuối cùng anh nói, "Cô cứ về trước đã, đến lúc đó tôi sẽ cho cô câu trả lời."

Sau khi Lâm Yên rời đi, luật sư Tôn đánh một hàng chữ trên máy tính, tìm kiếm về vụ án năm đó. Anh nhìn kỹ một cái, sau đó liền gọi cho Trác Man Nhân.

Ở đầu kia, Trác Man Nhân nhận được cuộc gọi từ luật sư Tôn.

"Bà Giang, lúc nãy có người tới văn phòng luật sư xin khởi kiện." Luật sư Tôn nói.

"Chuyện này không cần nói với tôi."

"Mục tiêu của người đó là tập đoàn Giang thị, cô ta muốn khởi kiện tập đoàn Giang thị."

Trác Man Nhân đột nhiên thấy căng thẳng, "Ai?"

"Con gái của Lâm Văn Tân, Lâm Yên."

Trác Man Nhân cau mày, tên Lâm Văn Tân này có chút quen thuộc. Bà cố gắng nhớ lại, ánh mắt liền trầm xuống, "Lâm Văn Tân là công nhân tử vong trong sự cố đó à?"

"Đúng vậy, Lâm Yên muốn giúp Lâm Văn Tân lật lại bản án."

Trác Man Nhân trầm mặc một lúc, bà có chút ấn tượng với tai nạn đó, lúc đó bà có thể dễ dàng đè xuống chuyện này, bên ngoài chỉ biết là Giang gia nhân hậu, không biết về tình huống thật sự.

Sau đó bà lập tức ném việc này ra sau đầu, nhưng không nghĩ hôm nay lại có thể nhắc lại một lần nữa.

Bà cười lạnh một tiếng, "Lật lại bản án? Cô ta cũng phải có cái bản lĩnh này đã."

Năm đó, bà vì muốn đè chuyện này xuống mà chuẩn bị đầy đủ, từ mọi phương diện đều cho người khác thấy sai lầm của Lâm Văn Tân.

Trác Man Nhân cúp điện thoại, gọi đến số khác, "Anh còn nhớ Lâm Văn Tân không?"

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói của đàn ông, "Còn nhớ."

Bà lạnh lùng nói, "Giúp tôi điều tra kỹ con gái ông ta."

Một lát sau, người đàn ông đó lại gọi lại, "Sau khi Lâm Văn Tân chết, Lâm Yên vẫn luôn sống dựa vào tiền làm công, sinh hoạt cũng khó khăn."

"Mấy năm này, cô ta luôn để dành tiền chuẩn bị khởi kiện giúp Lâm Văn Tân."

"Lúc trước, cô ta làm đơn xin viện trợ đến văn phòng pháp luật, muốn lật lại bản án cho Lâm Văn Tân."

Sắc mặt Trác Man Nhân càng lạnh thêm, "Năm đó cũng là tôi mềm lòng."

Sau khi Lâm Văn Tân gặp chuyện không may, Trác Man Nhân nghĩ gia cảnh ông nghèo khó, con gái lại còn nhỏ tuổi nên thương hại, không hạ thủ với Lâm Yên. Không nghĩ tới hôm nay lại mang đến phiền toái cho bà. Trác Man Nhân cười nhạt, Lâm Yên này, phải để cô ta ăn chút khổ, để cô ta biết, hậu quả đối nghịch với tập đoàn Giang thị là gì.

Người đàn ông kia dừng lại trong chốc lát lại nói tiếp, "Bà muốn tôi làm gì?"

Trác Man Nhân chậm rãi nói, giọng nói lạnh như băng, "Bắt cô ta tới đây." Giọng nói không chứa một chút nhiệt độ, thật giống với tảng băng

Điện thoại vừa cúp, trong phòng chỉ còn lại không khí yên tĩnh, trầm mặc khó nói.

....

Giang Kiều đã ở lại nước M một thời gian.

Cô ở lại đây, một là phòng bị không để Phong Dịch phát hiện, hai là để điều tra chuyện ở Mặc thành. Cô không còn gặp được cô gái ngày đó nữa. Có thể cô sẽ ở đây đợi thêm một thời gian, cô cũng không thể làm cho mình bị nghi ngờ, nên đã bỏ vốn mở một tiệm cafe. Chủ tiệm là Giang Kiều, nhưng cô thuê một người quản lý thay cô. Ngoài sáng thì cô chỉ là chủ tiệm cafe, trong tối cô lại một mực điều tra nhóm người đó. Từ sau khi rời khỏi nhà kho, Giang Kiều phát hiện ra bọn họ đã làm việc cẩn thận hơn trước. Mấy ngày nay, bên kia còn chưa có động tĩnh gì. Mà cô vì muốn che giấu hành tung của mình nên cũng không lộ liễu làm điều gì.

Hiện tại, Giang Kiều đang chờ đợi một thời cơ, cô biết, bọn họ phải có hành động.

Thế nhưng, Giang Kiều không ngờ tới cô còn chưa tra rõ nhóm người ở Mặc thành kia, thì đã có khách không mời tìm đến được nước M.

...

Buổi sáng, Giang Kiều ở trong nhà.

Sắc trời dần hửng sáng, cô đứng trong phòng, có chút thẩn thơ. Bởi vì giấc mơ kia mà cô không tài nào ngủ được.

Đêm qua, cô lại mơ thấy Phong Dịch một lần nữa.

Một tháng qua, Giang Kiều cố ý tránh xa khỏi tất cả tin tức về Phong Dịch. Để quên đi người đàn ông kia, cô đã cố gắng rất nhiều.

Giang Kiều hiểu rõ, sau này sẽ xảy ra một việc lớn, mà cô lại không thể liên lụy tới Phong Dịch được. Hồi ức hiện lên trong đầu cô, đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi. Quản lí nói quán cafe xảy ra một ít việc, cần cô qua đó một chuyến. Giang Kiều cúp điện thoại, lái xe tới quán cafe.

...

Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước quán cafe.

Người đàn ông bên trong bước xuống xe, ánh mắt chậm rãi quét qua quán cafe, nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn vào bên trong.

Có người tiến lại gần anh, "Phong tổng, tôi đã nói chuyện với quản lý rồi."

"Quán cafe sẽ tạm đóng cửa một ngày." Người đó nói, "Quản lý đã gọi cho Giang tiểu thư, cô ấy sẽ đến trong chốc lát."

Phong Dịch ừ một tiếng, khuôn mặt của anh vẫn bình tĩnh, dù nghe được cái tên kia vẫn không có cảm xúc gì.

Anh đi vào quán cafe, nhìn xung quanh, nơi đây sạch sẽ, yên tĩnh, không liên quan gì tới anh. Thu hồi tầm mắt, anh ở bên trong đợi một lát.

Chỉ qua một lúc, phía sau liền truyền đến tiếng động, có người đẩy cửa vào. Tiếng bước chân của cô khá nhẹ, nhưng tiếng giày cao gót đập lên mặt sàn lại quen thuộc như vậy. Phong Dịch bình tĩnh xoay người nhìn về phía người phụ nữ kia.

Từ trên cao đi xuống, anh nhìn khuôn mặt cô.

Xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng hồng. Phong Dịch lại đảo mắt nhìn đến eo cô, chân cô.

Ngoại trừ tóc của cô dài ra, cô dường như không thay đổi gì quá nhiều.

Lúc này, Giang Kiều đã bị chặn lại.

Phong Dịch biết, cô muốn trốn khỏi anh.

Đáy mắt anh trầm xuống, khuôn mặt lại lạnh hơn vài phần, nhưng lần này, anh sẽ không dễ dàng thả cô đi.

Phong Dịch còn nhớ kỹ, đêm Giang Kiều rời đi, và lần cuối bọn họ gặp mặt.

Nhưng khi cô xuất hiện trước mắt anh, anh lại cực kỳ bình tĩnh.

Phong Dịch đi tới trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, dường như có thể thấy được đêm hôm đó, cảm giác khủng hoảng khi cô đi mất...

Một tháng này, dáng dấp cô lại càng làm người ta đau lòng.

Phong Dịch nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại không rời mắt, giống như chỉ cần anh động mắt, cô sẽ biến mất trước mắt anh.

Anh nhìn cô, môi mỏng hé mở, "Giang Kiều."