Chương 12: Cô không an phận

Edit: Tiểu Phiến

Sau khi cúp điện thoại, Tô Dịch bắt đầu xem danh bạ điện thoại và ghi âm cuộc nói chuyện, tầm mắt của anh dừng lại ở ảnh của một người và cái tên bên trên, sau đó anh lơ đễnh ném điện thoại qua một bên, không liếc mắt lại thêm lần nữa.

Tô Dịch có chút hứng thú quan sát phong cách bày biện trong phòng, với anh mà nói, tựa hồ như mới nhìn thấy lần đầu.

Anh bước tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra. Sắc trời bên ngoài tối thui, bóng đêm lan tràn, bầu trời đen kịt một mảnh. Anh chợt nhếch môi, phảng phất như vừa quyết định làm việc gì.

Tô Dịch xoay người cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhấc chân hướng tới bãi đỗ xe.

Chiếc điện thoại bị hắn vứt trên salon vẫn còn đó, màn hình tối thui.

Một chiếc xe hơi từ bãi đỗ xe phóng ra, biến mất trong màn đêm đen.

Quán bar Linh Điểm.

Màn đêm bao trùm, càng ngày càng nhiều người đến quán bar tìm vui. Vị cồn và âm nhạc bao vây có thể làm người ta quên hết những chuyện không vui.

Tô Dịch dừng xe ở bên ngoài, ngọn đèn nhiều màu sắc hạ xuống, xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên mặt Tô Dịch.

Bởi vì tính cách của anh mà ngũ quan lạnh lùng ban đầu cũng nhu hòa đi trong nháy mắt, nhưng ở đáy mắt lại nổi lên một tia không kiềm chế nổi.

Cửa xe mở ra, Tô Dịch bước xuống xe, anh vứt chìa khóa xe cho nhân viên ở bãi đỗ xe. Sau đó, anh nhanh chóng đi vào trong quán rượu.

Anh xuyên qua đoàn người huyên náo, tầm mắt rơi trên một người đàn ông. Anh nhận ra khuôn mặt người đó, chỉ là có khác đi một chút so với trí nhớ. Đó là ông chủ của quán bar Linh Điểm - Quý Sùng Viễn. Tô Dịch dừng bước, nghiêng người dựa vào cửa.

Có lẽ do ánh mắt của Tô Dịch quá mãnh liệt, Quý Sùng Viễn rất nhanh liền nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức nhìn về phía Tô Dịch. Quý Sùng Viễn nhìn thấy Tô Dịch dựa vào cửa ở, lập tức giật mình, không kịp phản ứng.

Chẳng qua, hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đi tới phía Tô Dịch. Tô Dịch nhíu mày, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đi theo phía sau Quý Sùng Viễn. Quý Sùng Viễn đưa Tô Dịch tới một gian phòng bao, trong phòng không có một bóng người, tiếng nhạc huyên náo bên ngoài cũng dần trở nên xa xôi.

Hắn xoay người khép cửa lại, Tô Dịch đã sớm ngồi xuống ghế salon, anh nhấc chân, đặt gác lên bàn.

Lúc Quý Sùng Viễn quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh bắt đầu nới lỏng cà vạt, thuận tay vứt qua một bên, anh là người không thích bị trói buộc.

Quý Sùng Viễn trong lòng đã sớm có suy đoán, hắn dò xét mở miệng, "Tô Dịch?"

Tô Dịch đang nghiêng người dựa trên ghế salon, lúc này anh mới giương mắt nhìn Quý Sùng Viễn, khóe miệng hơi giãn ra, cười như không cười, nói, "Đã lâu không gặp."

Quý Sùng Viễn lập tức được chứng thực suy nghĩ, hắn biết người trước mặt này không phải Phong Dịch, mà là một nhân cách khác của anh.

Ánh mắt Quý Sùng Viễn hơi phức tạp, "Cậu đã chín năm không xuất hiện rồi."

Tô Dịch nhìn thần sắc của Quý Sùng Viễn liền biết hắn đang nghĩ gì. Tô Dịch thu chân lại, anh đan tay lại, đặt tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước.

Anh cười cười, "Không phải chúng ta cũng đã chín năm không gặp mặt sao?"

Quý Sùng Viễn nói, "Sao cậu lại tìm đến tôi?"

Tô Dịch lại dựa lưng vào ghế salon, "Cậu là bạn của Phong Dịch, huống hồ tôi cũng không quen những người khác."

Quý Sùng Viễn biết tình trạng của Phong Dịch, Tô Dịch sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện, nhất định là đã xảy ra sự tình gì đó, nhưng hắn không hỏi, cũng sẽ không chạm tới những vấn đề nhạy cảm như vậy.

Quý Sùng Viễn hỏi, "Tô Dịch, cậu muốn làm gì?"

Tô Dịch nghiêng đầu, "Không có gì, chỉ là đã lâu không xuất hiện, cũng có chút không hiểu được thế giới này rồi."

Sau đó, anh lại quay đầu, nhìn Quý Sùng Viễn, "Lần sau nếu như có thời gian, cậu có thể mang tôi tới nơi khác xem"

Cặp mắt anh đen nhánh, nhìn qua vô cùng chân thành, nhưng không ai biết được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Quý Sùng Viễn gật đầu, "Được."

Đêm nay, giống như không có chuyện quan trọng xảy ra, trong làn gió nóng ran của mùa hè, bình tĩnh trôi qua.

.....

Giang Kiều có việc phải tới ảnh thị Tây Hoằng, sau khi xử lý xong mọi việc đã là xế chiều. Cô lái xe từ công ty hướng tới thành phố điện ảnh An Chu.

Không khí quanh lối đi bộ có chút nóng bức. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, Giang Kiều thoáng nhìn thấy một bóng lưng quen quen, cô híp mắt một cái, dừng xe ở ven đường. Giang Kiều xuống xe, thấy ở đường cái đối diện có một người đàn ông. Áo sơ mi trắng, quần tây, khí chất giống như trời đông giá lạnh.

Cô nhớ tối hôm qua anh đã tắt cuộc gọi của cô. Chuông còn chưa vang lên tí nào, không những không thèm nhận mà còn tắt cuộc gọi.

Rốt cuộc là Phong Dịch có ý gì? Giang Kiều không biết, ngược lại cô lại chẳng thể nhìn thấu anh.

Đi tới thế giới này, Giang Kiều lẻ loi một mình, nhưng mục tiêu của cô lại rất rõ ràng, không giống những người khác, có một hồi ký thật dài.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Phong Dịch, cô lại lấy điện thoại, gọi cho anh.

Xe của Phong Dịch dừng ở phía trước, anh còn chưa tới cạnh xe đã thấy điện thoại rung lên. Anh dừng bước, nhận điện thoại.

Trong lúc Giang Kiều suy tư, lúc này đã trực tiếp mở miệng gọi tên anh, "Phong Dịch."

"Xoay người lại." Giọng nói của Giang Kiều rất rõ ràng, không có uyển chuyển trước đây, chỉ có lạnh nhạt và bình tĩnh.

Phong Dịch không tự chủ được xoay người nhìn. Anh rất nhanh đã chú ý tới Giang Kiều đứng ở đường cái đối diện, anh hơi ngẩn người, môi mỏng hơi cong lên.

Cô đứng ở đối diện, ánh mắt thể hiện cảm xúc vô cùng rõ ràng.

Phong Dịch gọi tên cô bằng giọng nói cực kỳ trầm thấp, "Giang Kiều."

Giọng của Phong Dịch giống như đêm tối tĩnh mịch, cực kỳ trầm thấp. Quả thực rất giống trong tưởng tượng của Giang Kiều, khi anh dùng giọng như vậy gọi tên cô, thật sự mê người.

Hai người Phong Dịch và Giang Kiều, mỗi người đều cầm điện thoại, đứng đối diện nhau cách một con đường, ở giữa có rất nhiều xe cộ huyên náo qua lại, bọn họ lại yên lặng nhìn nhau.

Giang Kiều chợt nhấc chân, vượt qua nắng vàng, đi tới gần Phong Dịch.

Phong Dịch cất điện thoại đi, nhìn lướt qua người Giang Kiều, hôm nay cô mặc một chiếc quần mới, là kiểu dáng anh trước giờ chưa từng nhìn thấy.

Ánh mặt trời rọi xuống làn da trắng của cô, phảng phất như biến thành một miếng thủy tinh mềm mại.

Giang Kiều đã đi qua đường cái, giày cao gót của cô đạp lên trên nền đất, vang lên âm thanh rất nhỏ, cô chậm rãi đi về phía Phong Dịch.

Khi tới trước mặt anh, Giang Kiều thu lại ánh mắt không an phận của bản thân. So sánh với ánh mắt của cô, thế nhưng ánh mắt Phong Dịch lại càng hung hăng hơn.

Giọng nói của cô trở nên bình tĩnh hơn, "Phong tổng, tối qua tôi đã gọi cho anh."

Đáy mắt Phong Dịch tối đen đi.

Tối hôm qua Giang Kiều gọi điện cho anh, nhưng Phong Dịch không nhận được, thậm chí lịch sử cũng bị xóa đi. Phong Dịch biết rõ, tất cả đều là do ai làm.

Giọng nói của Phong Dịch nhàn nhạt như trước, "Khi đó tôi có việc." Đột nhiên giọng anh lại trở nên lạnh lẽo, giống như không muốn nói đến việc tối hôm đó.

Ánh mắt Giang Kiều nhìn vào khuôn mặt anh, biểu tình của Phong Dịch tuy hoàn hảo không kẽ hở, nhưng cô rất nhạy cảm, cô lại chú ý tới động tác của anh.

Do bản năng nghề nghiệp từ kiếp trước, nên giờ Giang Kiều chỉ cần liếc mắt một cái thôi cô cũng biết Phong Dịch đang nói dối.

"Cũng không có chuyện quan trọng gì." Giang Kiều lơ đãng vuốt đuôi tóc dài một cái, "Bây giờ nói là được."

Phong Dịch liếc mắt nhìn qua mái tóc của Giang Kiều, mùi nước hoa nhàn nhạt của cô ập đến, lập tức, tầm mắt anh lại chậm rãi rơi trên người cô.

"Bởi vì có phần đầu tư của tập đoàn Phong thị mà quá trình quay chụp rất thuận lợi." Giang Kiều nói, "Nếu như Phong tổng có thời gian, tôi muốn mời anh đi ăn một bữa cơm."

Phong Dịch không rời mắt khỏi Giang Kiều.

Gió mùa hè có chút khô nóng, xẹt qua làm bay làn xáy cô, cuốn quanh đôi chân cô, cũng lướt trên quần tây của anh. Khoảng cách giữa bọn họ giống như trở nên gần hơn. Trong ánh mặt trời nóng ran, đáy lòng Giang Kiều bộc lộ rõ ham muốn, ánh mắt nhìn Phong Dịch lại càng nóng bỏng.

Nhưng qua vài giây, Phong Dịch đã nói, "Cô quyết định thời gian đi."

Khóe miệng Giang Kiều khẽ cong lên, "Được."

Phong Dịch xoay người rời đi, tiến đến chiếc xe dừng ở đằng trước anh.

Người như Phong Dịch vừa thành thục lại lạnh nhạt, nó đã khơi gợi lên ham muốn của người khác, nhưng anh vẫn cất giấu rất nhiều bí mật. Từ trước đến giờ Giang Kiều đều không nhìn thấu anh.

Giang Kiều chợt cười. Chẳng qua, cô lại thích cảm giác đi tìm tòi nghiên cứu này.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Giang Kiều thuận tay nhận điện thoại, ánh mắt vẫn đặt trên người đàn ông phía trước, "Chuyện gì?"

"Nhà sản xuất Giang, đoàn phim có chút việc." Nhân viên công tác của đoàn phim gọi tới, tiếng động bên kia vẫn còn vang, "Nếu như cô có thời gian, mau trở về studio sớm đi."

Giang Kiều đồng ý, "Được, tôi biết rồi."

Người gọi điện bên kia thuận miệng nói một câu, "Tâm tình của nhà sản xuất Giang rất tốt?"

Giang Kiều nhìn bóng lưng Phong Dịch, môi đỏ nhếch lên, "Không có gì, tôi sẽ về sớm." Áo sơ mi trên người Phong Dịch là loại cao cấp, mặc dù dưới ánh mặt trời nóng bỏng, vẫn che kín được thân thể anh.

Anh vén cánh tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn rỏi.

Trong không khí, giống như tràn ngập mùi vị hormone nam tính.

Giang Kiều bỗng nhiên muốn biết được du͙© vọиɠ của Phong Dịch. Tối hôm qua anh đã làm gì? Sao lại không tiếp điện thoại? Mới vừa rồi sao lại nói dối?

Hiện tại cô không biết, ngay từ đầu, những cái gì liên quan tới ham muốn với cô đều rất đơn giản và rõ ràng.

Cô đối với sự ham muốn của anh, nhìn như rất nhỏ bé, nhưng lại chính là hỏa tinh, từng bước sinh trưởng, cuối cùng lại thiêu rụi đồng hoa.

Đây là việc không thể ngăn cản rồi.