Dao găm cắt về phía động mạch cổ của Tô Tiểu Tiểu
Tô Tiểu Tiểu xoay đầu sang một
bên, đưa tay trái lên che cổ theo bản năng.
Tay trái lập tức bị đâm
một dao, vết thương vừa dài vừa sâu. Máu tươi lập tức chảy ra từ
miệng vết thương …
Đau nhức kéo tới khiến thần kinh của Tô Tiểu Tiểu run lên, khi dao thứ hai của thôn trưởng đâm tới thì cô đánh vào người ông ta, thôn trưởng mềm nhũn ngã xuống đất.
Nhưng mà nguy cơ còn chưa được giải trừ, hình như zombie bà lão đang gặm thi thể của Vương Anh
bị mùi máu tươi đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, nên buông thi thể đã ăn hết một nửa nội tạng ra, chậm rãi xoay người lại, hướng về phía Tô Tiểu Tiểu, sau đó rít lên, giống như rất hài lòng với con mồi mới mẻ này.
“Nguy rồi!”. Trạng thái của Tô Tiểu Tiểu không phải rất tốt, tay trái máu tươi chảy ròng ròng.
Đây là vết thương nặng nhất từ lúc sinh ra tới giờ cô phải chịu, vết thương đau nhức khiến cho nước mắt của cô không chịu khống chế mà rơi xuống. Con zombie đối diện đột nhiên nhào tới, Tô Tiểu Tiểu theo bản năng tránh sang bên cạnh, lại giẫm phải Tiễn Nhị đang nằm hôn mê bất tỉnh, sau đó té ở trên người thôn trưởng.
“Tiêu rồi!” Vốn cho rằng bản thân không thể chạy trốn được, đang định trốn vào không gian thì bỗng nhiên Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy con zombie bà lão mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt lao về hướng mình, bỗng nhiên dừng lại, hai tay ôm chặt cổ, dáng vẻ hết sức thống khổ. Sau đó, ánh mắt của nó bắt đầu hung dữ hơn, màu da xám xanh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thối rữa và tróc ra…
“Grào!!!”
Trong miệng zombie bà lão phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc, giống như là đang chịu nỗi đau đớn cực hạn. Sau đó, cứng còng té xuống! Nhìn dáng dấp hình như là đã chết!
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy không thể hiểu được, còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác tay phải chạm trúng một chất lỏng ấm áp sền sệt.
Cô cúi đầu để xem xét thì thấy con dao mà thôn trưởng cầm trên tay đã đâm vào cổ của ông ta, máu tươi bắn ra, thôn trưởng đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thì ra trong lúc cô né tránh sự công kích của zombie thì bị trượt chân rồi
ngã ngồi lên người thôn trưởng đang cầm dao trên tay phải, ông ta vốn chỉ bị hôn mê bất tỉnh mà thôi, thế nhưng trong lúc vô tình đã bị cô gϊếŧ chết.
Mà khi thôn trưởng chết, cũng nhân tiện kết thúc luôn sinh mệnh của con zombie trúng đồng tâm cổ này, hoàn thành sứ mệnh lịch sử, nguyện chết cùng năm cùng tháng của bọn họ.
Lúc này Tô Tiểu Tiểu cực kỳ cảm tạ cú té ngã giống như thần lúc nãy! Nếu không phải cô ngã, trùng hợp khiến cho thôn trưởng chết trước, thì có lẽ cô sẽ là người chết tiếp theo rồi. Con zombie này tuyệt đối không dễ đối phó, có thể khiến cho zombie quanh đây nhượng bộ lui binh thì tuyệt đối là vua zombie, vậy mà phải
chết nghẹn khuất như thế.
Nguy hiểm được giải trừ, nhìn Chung Bình và Tiễn Nhị vẫn còn mê man bên cạnh, lại nhìn vết thương dài 3cm trên tay mình vẫn còn đang chảy máu không ngừng giống như trước. Lúc này Tô Tiểu Tiểu
mới cảm thấy được cảm giác đau đớn xâm nhập xương tủy. Thôn trưởng cố ý muốn mạng của cô nên không nương tay một chút nào, vết thương sâu chừng 2-3cm, thậm chí Tô Tiểu Tiểu có cảm giác rằng nhìn thấy cả xương của cánh tay luôn.
Mang theo tình trạng
mất máu, chóng mặt, Tô Tiểu Tiểu vội vàng tiến vào không gian, dùng nước suối để rửa sạch vết thương, làm cho miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Tỉnh, tỉnh, mau tỉnh lại đi.” Tô Tiểu Tiểu dùng sức vỗ mặt của Chung Bình, Tiễn Nhị, khi họ mơ mơ màng màng muốn tỉnh dậy lại đút chút nước suối cho họ, làm cho các cô dễ chịu hơn chút. Thật may là họ đã tỉnh. Nếu không, Tô Tiểu Tiểu thật sự
hoài nghi mình có nên đâm cho các cô hai dao để các cô đứng lên hay không.
“Ưmh~ sao vậy? Trời đã sáng hả?” Chung Bình còn mơ mơ màng màng hỏi.
“Trời sáng cái gì, hai người mau đứng lên cho mình, ở lại thì tối nay sẽ xảy ra án mạng đó!”
Sau
khi hai người tỉnh lại, thấy trong phòng có 3 cỗ thi thể thì sợ hết hồn! Cảm giác buồn nôn dâng lên khiến hai người họ muốn ói, họ chưa kịp ói ra thì Tô Tiểu Tiểu đem tin tức từ từ nói ra. Tin tức mà Tô Tiểu Tiểu nói ra khiến họ đem cảm giác buồn nôn đè ép xuống, lúc này không phải thời gian cảm thấy muốn ói, cứu người quan trọng hơn!
Sau khi Tô Tiểu Tiểu kể chuyện này cho họ nghe. Họ quyết định không thể ngồi đó chờ chết mà phải tìm những người khác rồi mau chóng rời khỏi đây ngay lập tức!
Kiểm tra hết một lượt từng nhà trong làng, ngay cả hầm cũng không bỏ qua nhưng lại không thấy bóng dáng của Chu Kiên Thần, cũng không biết bọn họ bị giam ở nơi nào rồi! Lúc này Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới Lộ Lộ bị bọn họ bắt ở nhà để giữ nhà, nói không chừng dựa vào khứu giác nhạy bén của nó, có thể tìm ra bóng dáng của mọi người cũng nên, nghĩ xong, liền dẫn mọi người chạy nhanh về.
“Ầm!” Ở một khúc cua, Tô Tiểu Tiểu đυ.ng thẳng vào người đang đi tới.
Định thần nhìn lại, không phải Chu Kiên Thần thì là ai!
“Mọi người không sao chứ?” Hai bên trăm miệng một lời hỏi!
“Đi, chúng ta mau rời đi.” Chu Kiên Thần không trả lời, dẫn đầu liền dẫn Tống Thụy, Vi Thiệu Kỳ đi đến nhà để xe ở sau vườn.
Ba nữ sinh nghi ngờ liếc nhìn nhau nhưng cũng không hỏi nhiều mà cất bước theo sau.
“Nhanh, các cô mau đi thu dọn đồ. Chúng ta phải đi ngay lập tức!”
“Đợi đã nào…!Những người khác ở đâu?” Tô Tiểu Tiểu không nhìn thấy chú Long và bọn La béo, cảm thấy có gì đó không đúng, nên hỏi ra miệng.
“Chết!” Sắt mặt Tống Thụy trắng bệch, kể từ khi hội hợp đến giờ vẫn không nói câu nào, trả lời.
Lấy được tin tức, Tô Tiểu Tiểu bọn họ không có thời gian cảm khái mà vội vàng, nhanh chóng phân công, dùng thời gian 5 phút thu thập đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, chạy đi trong đêm.
Ba nữ sinh là Tô Tiểu Tiểu, Chung Bình, Tiễn Nhị cùng Tống Thụy ngồi sau buồng xe còn Chu Kiên Thần và Vi Thiệu Kỳ ngồi phía trước để lái xe!
Tô Tiểu Tiểu vuốt bộ lông của Lộ Lộ đang ngồi chồm hổm bên cạnh mình, sau khi kể chuyện mình đã chứng kiến ở nhà thôn trưởng cho Tống Thụy nghe, rồi hỏi nghi vấn vẫn luôn tồn tại trong lòng: “Mọi người ở bên kia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi Tống Thụy lại bắt đầu nôn mửa, nôn đến đỏ ngầu cả con mắt.
Mãi cho đến khi trạng thái của anh ta tốt hơn một chút, mới chậm rãi mở miệng nói: “Khi tôi tỉnh dậy, La béo và Viên Dũng đã chết rồi…..”
“Oẹ!” Hình như là nhớ ra cái gì đó, anh ta lại nôn ọe một hồi!
“Là phanh thây, cả nửa người dưới của Viên Dũng đã không thấy, còn La béo chỉ còn lại cái đầu! Phần còn dư lại đã nằm trong cối xay thịt và bị xay thành thịt vụn! Hơn nữa….…Hơn nữa, có ba người trong thôn đang dùng thịt vụn đó làm lạp xưởng…. Mà ruột này là của Viên Dũng…”
“Oẹ!” Lần này tất cả mọi người đều nôn mửa……
“Ngừng, đừng nói nữa, ahhhh…..Qua nhanh, nói điểm chính!” Tô Tiểu Tiểu chịu đựng cảm giác buồn nôn, ngăn lại không cho anh ta nói tiếp! Nghĩ đến thời điểm khi họ vừa tới trong nhà, thấy những xâu lạp xưởng tràn đầy dầu mỡ đang được phơi nắng!
nước chua lại trào lên cổ họng! Những thứ đồ này bọn họ đều đã ăn rồi!
“……..Thời điểm bọn họ cầm dao găm đi về phía tôi, tôi điên mất! Tôi chỉ muốn bọn họ đều chết! Sau đó, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ cảm thấy đầu rất đau. Rồi nhìn thấy bọn họ bỗng dưng tự bốc cháy, tôi chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, nhặt dao găm trên đất, cắt đứt
sợi dây đang trói hai tay của tôi. Gọi Chu Kiên Thần, chú Long và Vi Thiệu Kỳ còn đang hôn mê dậy!”
Tôi ý thức được rằng, chúng tôi chính là món ăn trong mâm của người trong thôn này, chúng tôi không rét mà run, nên mới quyết định rời đi vào tối hôm nay! Chúng tôi phát hiện không thấy mọi người, cũng không biết mọi người có thể còn sống hay không nên quyết định ra ngoài tìm kiếm.”
Ai ngờ, lúc chúng tôi đang quay về con hẻm nhỏ kia, không biết tại sao, từ trong góc nhào ra một con zombie, mà chú Long…..chú Long bị nó cắn.”
“Chúng tôi
vẫn còn giữ một chút hi vọng, hi vọng chú Long có thể chống cự qua lần này, nhưng mà, chú Long lại biến thành tang thi………”
Mọi người đều im lặng, không có cách nào tưởng tượng được rằng sáng sớm hôm nay bọn họ còn gặp mặt chào hỏi nhau, giờ nói không có là không có, hơn nữa còn chết thê thảm như thế!”
“Ầm!”
Hình như xe đυ.ng phải gì đó, mọi người không phòng bị nên ngã trái, ngã phải trong nháy mắt.
Sao vậy? Mọi người hai mặt nhìn nhau!
Ngồi chắc, giữ chặt nhau! Zombie đang xông vào! Chúng ta sắp đυ.ng chúng rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng la của Chu Kiên Thần.
“A!”
“Cứu mạng!”
“Cho tôi theo với. Cầu xin mọi người.”
Bên ngoài truyền đến tiếng la, tiếng kêu cứu của người dân.
Cũng không biết zombie liên lạc bằng cách nào, chắc là do zombie bà lão chết đi, không thể nào uy hϊếp được bọn chúng nữa. Hình như zombie lân cận đang kết bạn mà kéo tới. Đã không còn chỗ dựa, thôn dân chỉ là lực lượng nhỏ bé nhất. Kẻ đáng thương cũng có chỗ đáng hận, bỏ qua vợ con để đổi lấy
một đoạn thời gian an bình nhắn ngủi, cuối cùng bọn họ vẫn phải bỏ mạng trong miệng zombie.
Dọc đường đi Chu Kiên Thần chẳng để ý đến tiếng kêu cứu của thôn dân. Vẫn lái xe, chạy nhanh về hướng cổng thôn.
Chu Kiên Thần cứ lái xe về phía trước, chạy ra khỏi thôn họ Triệu.
Nhìn thấy đồng hồ đổ xăng đã tới đáy, Chu Kiên Thần không cần nghĩ ngợi, anh quyết định dừng xe lại phía trước trạm xăng dầu bị bỏ hoang trên đường cao tốc.
Chu Kiên Thần cầm ống nhòm đã lấy được từ siêu thị, quan sát cẩn thận thì không phát hiện
bóng dáng của zombie đâu cả.
Đoàn sáu người dè dặt, cẩn thận đi về hướng trạm xăng dầu.
Lúc này zombie mặc đồng phục làm việc lảo đảo nhào ra từ bên trong trạm xăng dầu nhào ra!
Súng lục mang bên người của Chu Kiên Thần đã bị người của thôn họ Triệu lấy đi trong lúc hôn mê, hiện tại vũ khí của anh ta chỉ còn một cây gậy sắt!
Hình như Tống Thụy còn chưa thể sử dụng dị năng của mình một cách thuần thục được nên con zombie nhào lên chỉ bị cháy một ít, sau đó chạy thẳng đến trước mặt của anh ta, nếu không nhờ Chung Bình đuổi theo kịp thời, đập một gậy vào đầu tang thi thì có lẽ đoán chừng Tống Thụy đã bị nó cắn rồi.
Sáu người phải mất nhiều sức lực mới dọn dẹp sơ được trạm xăng dầu.
Mọi người thở phì phò, quyết định nghỉ ngơi ở phòng làm việc đã bị bỏ hoang bên trong.
Tiễn Nhị lấy thức ăn từ trong không gian ra và phân cho mọi người, khi lấy trúng mấy xâu lạp xưởng thì sắc mặt của mọi người đều tái mét. Cô vội vàng mở then chốt cửa, ném ra ngoài……….
Sau khi nghỉ ngơi một lát, bọn họ phân công nhau tìm kiếm xăng, trong lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động dữ dội!
Không hay rồi, động đất!