Chương 12

Tề Nguyễn thấy vậy thì tấm tắc, không nhịn được nói: "Đây là có chuyện gì?"

Ngôn Mộ suy nghĩ một lúc mới nói: "Trước đó em đã có loại cảm giác này rồi, chẳng qua bây giờ có được thêm bước chứng thực. Em nghĩ, những sinh vật biến dị này cũng không phải đều cuồng bạo không còn lý trí."

Tề Nguyễn lập tức hứng thú, tràn đầy phấn khởi mà hỏi: "Ý em là sao?"

Vì lý do an toàn, các cô luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, đương nhiên tốc độ cũng không quá nhanh, muốn nói chuyện phiếm vài câu đều không thành vấn đề.

"Loài người sau trăm nghìn năm, vạn năm mới tiến hóa trở thành loài đứng đầu chuỗi thức ăn, điều này đã ăn sâu vào gen của tất cả các loài sinh vật qua vô số năm tháng, theo bản năng chúng nó mang theo sự e ngại với con người..."

Ngôn Mộ chậm rãi nói: "Do đó, trong giới tự nhiên có rất ít động vật chủ động tập kích loài người. Trừ khi chúng đói bụng, hoặc là con người xâm phạm lãnh địa của chúng."

"Nguyên nhân chính là như thế, cho dù bây giờ chúng đột nhiên trở nên mạnh hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận và thực lực trước khi chuyển biến. Trong mắt chúng loài người vẫn là sự tồn tại khủng bố nhất, càng là động vật biến dị thông minh thì càng không dễ ra tay, trái lại sẽ vì sự biến hóa của bản thân mà tránh mọi người đi..."

Sau khi Ngôn Mộ nói đến đây thì dừng lại, một lát sau mới nói: "Chẳng qua chờ thêm chút thời gian nữa, chúng nó thích ứng với lực lượng đột biến này. Đồng thời phát hiện loài người cũng không có đáng sợ như chúng nghĩ nữa thì tình huống cũng sẽ hoàn toàn đảo ngược."

"Dĩ nhiên, em nói những thứ này chỉ dựa vào suy đoán..."

Tề Nguyễn có cái hiểu cái không, lẩm bẩm: "Cho nên trước đó chúng ta thấy đám kia gϊếŧ người... Là bởi vì nó quá ngốc?"

Ngôn Mộ từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: "Cũng có thể vì đột nhiên biến dị mà nóng nảy, sau đó phát hiện loài người cũng không thể tạo thành uy hϊếp với bọn chúng, sau khi đổ máu thì hoàn toàn không kiềm hãm lại được?"

Nói xong thì cô bất đắc dĩ vỗ ba lô trước người: "Chúng ta cũng không phải động vật biến dị, ai mà biết được chúng nó nghĩ thế nào!"

"Cũng đúng..." Tề Nguyễn không hề áp lực mà đón nhận lời giải thích này, sau đó buồn lo vô cớ thở dài nói: "Động vật và thực vật đều biến dị, đến khi nào loài người cũng biến dị chứ! Thật sự chẳng lẽ phải lưu lạc đến mức trở thành tầng lớp thấp nhất trong chuỗi thức ăn sao?"

Ngôn Mộ tựa như nói đùa một câu: "Vậy tối nay sau khi về nhà thì ngồi xuống mà xem, nói không chừng có thể dẫn khí nhập thể đấy!"

Tề Nguyễn cũng cười hì hì nói thêm một câu: "Hợp lý đấy, trở về chị sẽ thử một chút!"

Hai người cố gắng nói cười để hòa tan nỗi sợ hãi, với lại lần này trên đường cũng may không đυ.ng phải nguy hiểm gì, rất nhanh đã đến ngõ nhỏ, Tề Nguyễn đi vào cổng chính trước.

Nhìn cửa gỗ loang lổ quen thuộc, Tề Nguyễn xoa xoa đôi tay, đột nhiên có loại cảm giác càng về gần đến quê thì càng hồi hộp, lại không dám cầm chìa khóa mở cửa.

Ngôn Mộ không thúc giục, lẳng lặng chờ cô ấy phục hồi lại.

Cô không xác định được sau này cô ấy có thể cũng có cảm giác căng thẳng như vừa lên thiên đường xong lại rơi xuống địa ngục thế này không. Chính vì vậy, ít nhất bây giờ, cô không muốn quấy nhiễu cô ấy.

Phải thật lâu sau Tề Nguyễn mới bình phục tinh thần, nở một nụ cười hơi gượng gạo với Ngôn Mộ, sau đó giơ tay lên run rẩy bắt đầu gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập hơi kịch liệt của Tề Nguyễn.

Cô ấy chỉ cảm thấy thời gian này hết sức dài, mỗi giây chờ đợi là một giây tuyệt vọng, mãi đến khi…

"Kẽo kẹt..."

Cửa bị mở từ bên trong ra, có người với vẻ mặt dịu dàng vừa ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra ngoài cửa, đợi khi nhìn thấy Tề Nguyễn thì lộ ra nét mặt ngạc nhiên:

"Sao bây giờ con..."

"Ầm!"

Tề Nguyễn va đầu vào trong ngực người kia, tiếng nói cũng có chút run rẩy: "Mẹ...."

Mẹ Tề Nguyễn khó hiểu vỗ nhẹ lưng cô ấy, kỳ lạ hỏi: "Bị sao vậy?"

Tề Nguyễn hít cái mũi, không thể ngăn chặn du͙© vọиɠ muốn khóc của mình, thế là oa một tiếng khóc ra: "Mẹ, con tê chân rồi!"

Mẹ Tề Nguyễn: "..."

Ngôn Mộ: "..."