Ngôn Mộ không nói thêm gì nữa, tâm tình của Tề Nguyễn lại không có ngọn nguồn nặng nề hơn rất nhiều.
Các cô lo lắng xen vào việc của người khác sẽ dẫn lửa lên người, Tư Nam lại muốn nắm lấy mỗi cơ hội có thể khiến anh ta rời xa nguy hiểm…
Chuyện này không có đúng sai, đơn giản là vị trí khác nhau mà thôi.
Mặc dù từ lúc xảy ra biến dị đến bây giờ còn chưa đến một ngày, nhưng cho tới bây giờ không có một khắc nào khiến Tề Nguyễn nhận thức được rõ ràng cái gì mới là cách sinh tồn ở tận thế giống như hiện tại!
***
Ngôn Mộ và Tề Nguyễn đi ra khỏi đại học Hải Thành vào khoảng 6 giờ chiều.
Lúc trước ở trong đại học còn đỡ, bởi vì vừa lúc nghỉ hè, trong đại học cũng không có nhiều người, hơn nữa hai người Ngôn Mộ và Tề Nguyễn đều là tránh đám người và tòa nhà để đi, cho nên các cô cũng không cảm giác được chấn động quá lớn.
Cho đến khi rời khỏi trường học, nghe bốn phương tám hướng truyền ra các loại tiếng cảnh báo và tiếng khóc la. Nhìn các nơi tràn ra khói đặc, các cô mới càng khắc sâu cảm nhận được hàm nghĩa của hai chữ tận thế này!
…
Đại học Hải Thành cách xa khu cư dân ồn ào náo động, cách ngoài cửa lớn không xa chính là đường cái và trạm giao thông công cộng.
Lúc này, chỉ thấy trên đường cái rộng lớn tràn đầy các loại xe rơi rụng, phần lớn đều ở trong trạng thái yên lặng, tứ tung ngang dọc tắc nghẽn ở trên đường.
Hơn nữa còn có không ít xe như bị vật nặng va chạm, toàn bộ thân xe đều bị lún xuống.
Một ít xe bị lật ở giữa đường, họ lo lắng cho người thân trong nhà và người yêu, điên cuồng ấn còi. Thậm chí là đôi mắt đỏ ửng không quan tâm phá hủy tất cả chướng ngại phía trước!
Cây cối hai bên đường và lá cây xanh cắt sửa ngay ngắn như là được rót thuốc tăng tốc độ sinh trưởng, mọc tràn lan lung tung, rậm rạp phồn thịnh, giương nanh múa vuốt xông về phía bốn phương tám hướng…
Ngôn Mộ và Tề Nguyễn đứng ở bên đường chỉ vài phút, bên người đã có không dưới ba mươi người cưỡi xe đạp gào thét chạy nhanh qua.
Ở trong hoàn cảnh hiện tại này, đạp xe đạp ngược lại là lựa chọn tốt nhất. Ngôn Mộ đã nhìn thấy có người bỏ xe ở trên đường chạy về chỗ xe đạp đỗ bên đường.
Chỉ là hiện tại biến dị mới xuất hiện ban ngày, trật tự và pháp tắc cũng vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ. Dưới tình huống không biết tương lai nên đi như thế nào, mấy giờ đồng hồ ngắn ngủn mà người có thể có quyết đoán bỏ lại xe mấy chục vạn thậm chí là mấy trăm vạn tới tranh thứ này, rốt cuộc chỉ là số ít…
Nhìn cảnh tượng trước mắt như vậy, Tề Nguyễn hít ngược một hơi khí lạnh: “Cũng chỉ mới mấy giờ…”
Nếu không phải còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của mặt trời trong không khí, trên người cõng vật tư cũng siết đến bả vai lờ mờ đau. Thậm chí cô sẽ cho rằng những việc này đều chỉ là một ảo giác!
Ngôn Mộ trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Chúng ta hẳn phải thấy may mắn hiện tại vẫn là nghỉ hè, mà đại học Hải Thành cũng không ở trung tâm thành phố…”
Lúc trước Tề Nguyễn nói cái gì mà người ngoài hành xâm lấn, những sinh vật khủng bố đó đều là người ngoài hành tinh linh tinh vân vân, Ngôn Mộ nghe đều cho là chuyện cười.
Trên thực tế, cô cảm thấy những cái thứ khủng bố đó tám phần đều là từ động vật bình thường thành biến dị.
Đại học Hải Thành cách xa đám người, dân cư thưa thớt. Cùng lắm thì xung quanh chỉ có con kiến loài bò sát và chó mèo lưu lạc, hơn nữa số lượng tuyệt đối không nhiều lắm, cũng hạn chế tạo thành nguy hiểm.
Nhưng trung tâm thành phố lại khác…
Hiện tại Ngôn Mộ cũng không dám tưởng tượng ở trung tâm thành phố, nơi có lượng người và khu cư dân khổng lồ nhất sẽ có một bộ dáng luyện ngục trần gian thế nào!
…
Tề Nguyễn suy nghĩ lại không toàn diện như Ngôn Mộ, nhưng cô ấy đã xem tiểu thuyết tận thế cả đời là có thể đoán ra đại khái.
Khu vực có lượng người càng lớn, nguy hiểm cũng càng lớn hơn.
Một lúc lâu sau, cô ấy quay đầu nhìn về phía Ngôn Mộ, vẻ mặt hơi do dự, ấp úng nói: “Cái kia, chị…”
“Chúng ta tách ra ở chỗ này đi!”
Ngôn Mộ chủ động nói, cô nhìn Tề Nguyễn nở nụ cười: “Không phải đã sớm nói rồi sao?”